Chương 422: Tự tay thủ tiêu Hàn Bình Minh
Lão quái vật đã sống gần cả trăm năm như Triệu Thanh Lam, có nhiều thứ từ lâu đã không còn để tâm đến nữa.
Ví dụ như tình thân, tình bạn, tình yêu, tiền bạc…
Những điều ông ta coi trọng chẳng qua chỉ là thực và địa vị.
Mỗi người luyện võ đều hi vọng thực lực của bản thân được nâng cao, cũng hi vọng một ngày nào đó bản thân có thể trở thành đệ nhất thiên hạ.
Ông ta cho rằng bản thân đã là đệ nhất thiên hạ rồi, nhưng vì muốn bảo vệ cái vị trí đệ nhất thiên hạ đó thì ông ta phải diệt sạch những người có uy hiếp đến ông ta. Mà người này chính là Hàn Bình Minh. “Không ổn!”
Nhưng nhìn thấy Triệu Thanh Lam đánh xuống một chưởng thì sắc mặt Hàn Bình Minh liền thay đổi hoàn toàn, ngay lập tức phản ứng mạnh mẽ theo bản năng.
Nhưng mà thực lực của Triệu Thanh Lam thật sự quá mạnh.
Tốc độ ra tay cũng vô cùng nhanh. khiến ông ta không thể hoàn toàn né được chưởng này, bị đánh trúng một bên vai.
Bop!
Một tiếng động lớn vang lên như tiếng sấm chớp.
Ngay sau đó! “Aaa!”
Hàn Bình Minh ngã bay ra ngoài, ngã lăn xuống đất, phun một ngụm máu ra ngoài.
Xương cốt của bả vai đều bị đánh vỡ.
Đùa thôi, trình độ tu luyện của Triệu Thanh Lam cao hơn ông ta hai cảnh giới nhỏ. Lại là một chưởng đánh bất ngờ nên bị tấn công khó mà không bị thương. “Ông nội!”
Hàn Tử Minh và người nhà họ Hàn đều chết lặng.
Thật sự không dám tin là Triệu Thanh Lam vậy mà lại trở mặt, ra tay với Hàn Bình Minh. Đây là chuyện mà bọn họ không thể lường trước được! “Ha ha! Ha ha ha!”
Trần Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, phút chốc liền vô cùng vui vẻ, không kiềm được nên bật cười lớn. “Đánh hay lắm! Đánh hay lắm đó! Hàn Bình Minh, có phải là ông bất ngờ lắm không, thông mình quá bị thông minh hại, tự lấy đá ném vào chân mình?”
Trần Hoàng Thiên chỉ cảm thấy rất hả giận.
Từ trước đến nay đều là Hàn Bình Minh đi hãm hại anh.
Hôm nay, cuối cùng cũng đến lượt anh hãm hại lại Hàn Bình Minh rồi.
Mặc dù phải trả giá cho điều đó.
Nhưng mà
Có thể giết được Hàn Bình Minh, giết Hàn Bình Minh rồi thì cái giá phải trả có đau thương hơn nữa anh cũng chấp nhận. “Trung Nguyên Vương, sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy?”
Hàn Bình Minh đứng dậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Triệu Thanh Lam, tức đến sắp bật khóc, nói: “Tôi đưa bí tịch cho ông. Đưa ông đến cái bẫy được thiết kế để bắt tên nhóc này, ép cậu ra giao ra mấy trang bị thiếu kia, ông lại đối xử với tôi thế này, có thích đáng không hả?”
Triệu Thanh Lam lãnh đạm nói: “Cậu ta nói rất đúng, ông có sự uy hiếp quá lớn đối với tôi, nếu như tôi không loại trừ ông thì sớm muộn gì cũng có ngày ông sẽ giành mất vị trí đứng đầu tôn kính của tôi, vì vậy tôi bắt buộc phải xử lý cái hậu hoạ là ông “Ha ha ha!”
Hàn Bình Minh tức giận đến bật cười: “Triệu Thanh Lam, tôi thật sự không ngờ nhân phẩm của ông lại thối nát đến như vậy đó. “Nếu như ông sợ tôi sớm muộn gì cũng sẽ qua mặt ông thì ông chỉ cần không đưa mấy trang còn thiếu đó cho tôi, như vậy thì tôi sẽ không có cách nào vượt qua ông được thôi, tại sao bắt buộc phải giết tôi?” “Làm thế này lương tâm của ông không cắn rứt hả?”
Triệu Thanh Lam nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác, không giết ông thì cậu ta thà chết cũng không giao ra mấy trang bị thiếu đó nên tôi chỉ có thể giết ông thôi.”
Nói đến đây, ông ta hét lên: “Phương Lập Tú, Hàn Bình Minh giao cho ông giải quyết đó, tránh làm bẩn tay tôi. Ông ta sợ chỉ lo đối phó với Hàn Bình Minh sẽ để Trần Hoàng Thiên chạy mất.
Dù gì Hàn Bình Minh cũng là một võ tôn Thần Cảnh tầng bảy, không có dễ giết như giết một con gà. “Dạ vâng!
Phương Lập Tủ xắn tay áo lên, hỏi: “Giết ông ta rồi thì một nghìn tỷ đô la Mỹ có tính nữa không?” “Tỉnh!”
Trần Hoàng Thiên kiên định nói: “Chỉ cần giết ông ta rồi thì sẽ không thiếu đồng nào cho ông đâu!” Anh chỉ cần Hàn Bình Minh chết! “Được!”
Phương Lập Tủ lập tức xông về phía Hàn Bình Minh. “Mẹ nó! Ông đây liều mạng với mày!”
Hàn Bình Minh nghiến răng nghiến lợi, tụ khí thành một thanh kiếm, sử dụng Chân Võ kiếm pháp. “Chém!”
Thanh kiểm sáng chói được ông ra chém ra.
Xoet!
Kiếm khí mạnh bạo xé toạc không khí, nhanh như máy cắt cắt kim loại cắt thẳng về phía Phương Lập Tú. “Kim cương quyền!
Phương Lập Tủ xuất ra một quyền.
Trong nháy mắt, sức mạnh to lớn của quyền ảnh đã và chạm với kiếm khí sáng chói kia.
Đùng!
Quyền ảnh và kiểm khí nổ thành “pháo hoa trên trời. “Kiếm pháp thật lợi hại!”
Phương Lập Tủ không kiềm được mà thốt lên kinh ngạc.
Theo lý mà nói, trình độ tu luyện của ông ta cao hơn Hàn Bình Minh thì lẽ ra nên là quyền ảnh đó của ông ta đánh vỡ kiếm khí kia của Hàn Bình Minh mới đúng.
Nhưng kết quả là cả hai đều nổ trên không trung.
Từ đó có thể thấy được, nếu như Hàn Bình Minh có Thần Cảnh tầng tám thì kiếm này ông ta tuyệt đối không thể đỡ nổi. “Nhanh chóng rút!”
Thấy Phương Lập Tú ngơ người ra ở đó thì Hàn Bình Minh liền nổi lên ý nghĩ này, cũng không quan tâm gì đến người nhà họ Hàn nữa rồi, lập tức bay đi. “Đừng để ông ta chạy mất!” Trần Hoàng Thiên vội vàng hét lên.
Phương Lập Tủ lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn chạy à, không có dễ dàng như vậy đâu!” Nói xong, ông ta đánh ra một quyền trong không trung, quyền ảnh mạnh bạo bắn ra như thiên thạch. “Không ổn rồi!”
Hàn Bình Minh cảm nhận nguy hiểm truyền tới từ đằng sau, đột ngột quay đầu lại chém một kiếm về phía quyền ảnh.
Bốp!
Quyền ảnh và thanh kiếm đồng thời nổ tung. “Ha ha!”
Phương Lập Tú vô cùng vui vẻ, mạnh mẽ xông lên. Hàn Bình Minh muốn tụ khí thành kiểm thì phát hiện ra đã không còn kịp nữa, đành kiên trì đến cùng dùng một nằm đấm hướng đến nắm đấm của Phương Lập Tú.
Đùng!
Một tiếng nổ vang lên.
Hàn Bình Minh bị đánh lùi lại mười mấy bước, giờ chỉ cảm thấy nắm đấm đều tê hết cả lên, đau đớn không thể chịu được.
Phương Lập Tú thì chỉ lùi lại hai bước là đứng vững, tiếp tục dùng nắm đấm xông lên. “Nhà họ Hàn sắp ra đi rồi.”
Hàn Tử Minh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng liền chán nản, không còn hi vọng gì nữa. “Mình không thể khoanh tay chờ chết được!”
Trong đầu Hàn Tử Minh đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
Vừa hay nhân lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều bị bên kia thu hút, cậu ta bịt miệng Dương Ninh Vân lại để cô không phát ra tiếng, sau đó bắt cóc Dương Ninh Vân làm con tin, lặng lẽ lui về phòng khách.
Không hề có người nào phát giác
Rất nhanh chóng, Hàn Tử Minh đã bắt Dương Ninh Vân lên lầu, đi đến một căn phòng, rồi đưa Dương Ninh Vân bay ra ngoài từ cửa sổ, chạy về hướng con đường ở bên ngoài nhà họ Hàn.
Ngã ra ở trên đường, cậu ta chặn một chiếc tắc xi lại, ném tài xế xuống, ôm Dương Ninh Vân lên cho ngồi trên ghế phụ, sau đó lên xe rời đi, còn không quên mắng chửi: “Anh muốn có được cô ta đến như vậy thì tôi sẽ không cho anh được toại nguyện, nếu như có thể thoát qua được kiếp nạn này, tôi sẽ bóp chết cô ta, còn nếu trốn không qua được kiếp này thì dù tôi có chết cũng sẽ mang theo cô ta!”
Lúc này, trên không trung trong nhà họ Hàn.
Qua mấy chiêu vừa nãy thì Hàn Bình Minh đã bị Phương Lập Tú đánh đến không còn sức lực nữa.
Phịch phịch phịch!
Ngực bị Phương Lập Tú đánh liên tiếp mấy quyền, không ngừng phun máu ra ngoài. “Lão Phương, chừa lại cho ông ta một hơi thở!”
Trần Hoàng Thiên hét lên.
Phương Lập Tủ nắm lấy cổ áo của Hàn Bình Minh đang thoi thóp, kéo ông ta trở về mặt đất rồi ném qua bên cạnh Trần Hoàng Thiên. “Trung Nguyên Vương, lấy chân ra, để tôi tự tay giết ông ta.”
Trần Hoàng Thiên nói. Dù sao thì Trần Hoàng Thiên cũng không chạy được,
Triệu Thanh Lam nhấc chân ra, Trần Hoàng Thiên lập tức đứng dậy, đưa tay ra tụ khí thành kiếm. “Sư đệ, tôi là nhị sư huynh của cậu đấy, đừng giết tôi, cậu đừng giết tôi!”
Lúc này, cuối cùng Hàn Bình Minh cũng đã biết sợ, liên tục nói: “Tử Minh, nhanh chóng uy hiếp cậu ta, nếu như cậu ta giết ông thì con giết vợ cậu ta đi!”
Nghe thấy câu này, con dao mà Trần Hoàng Thiên đã chém xuống lập tức dừng lại giữa không trung. “Mình phải để Ninh Vân an toàn trước rồi hãy ra tay!”
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Trần Hoàng Thiên xoay đầu lại nhìn.
Hàn Tử Minh và Dương Ninh Vân làm gì còn ở vị trí lúc nãy nữa đâu. “Người đầu rồi?”
Trần Hoàng Thiên nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng Dương Ninh Vân và Hàn Tử Minh đậu, vòi vàng hét lên. “Đúng rồi, người đâu?”
Tất cả khách đến tham dự buổi hôn lễ này cũng đều đặt ra thắc mắc như vậy. “Ha ha! Ha ha ha!”
Đột nhiên Hàn Bình Minh bật cười lên: “Tử Minh ơi, con lừa ông nội rồi, có điều con chạy rồi thì cũng tốt, để lại cho Trần Hoàng Thiên một hạt giống của thù hận, ông nội đợi con đến báo thù cho ông nội. “Đi chết đi Hàn Bình Minh!”
Không để Hàn Bình Minh nói hết, Trần Hoàng Thiên đột nhiên xoay người lại, đâm thẳng kiếm vào tim Hàn Bình Minh, máu tươi bắn ra khắp mặt anh.