Đúng như dự đoán.
Dương Thiên Mạnh vừa dứt lời.
Cập cộp!
Trần Hoàng Thiên liền quỳ trước mặt ông ấy. “Cha, con xin lỗi cha, không đưa Ninh Vân lành lặn trở về, chỉ đưa về
Anh đưa cho Dương Thiên Mạnh một đôi giày thêu
Âm!
Dương Thiên Mạnh như bị điện giật, sững người ngay tại trận, trong đầu trống rỗng, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Tới Phương Thanh Vân cũng run rẩy cả người, ngay tức khắc trên mặt lộ ra vẻ đau lòng. Hai người họ đều biết, Dương Ninh Vân đã không còn rồi.
Sau một hồi lâu.
Dương Thiên Mạnh run rẩy nhận giày thêu hoa, nước mắt ngay lập tức chảy xuống, run giọng hỏi: “Vì sao lại không còn rồi?”
Trần Hoàng Thiên đem mười mươi mọi chuyện nói rõ ra.
Sau đó đau lòng khóc lên mà nói: “Bố, là con vô dụng. Con không đưa Ninh Vân về được, con xin lỗi bố.. Anh nói xong liền đập đầu xuống đất.
Cho dù Dương Thiên Mạnh đã đau lòng tới mức hít thở không thông, vẫn cúi người nâng Trần Hoàng Thiên dậy, an ủi nói: “Không trách con. bố không trách con, bố hận tên Hàn Tử Minh kia, là hắn ta hủy hoại Ninh Vân, hủy hoại nhà của bố, bố bị hắn ta hại không còn gì cả rồi.”
Nói tới đây, Dương Thiên Mạnh khóc không thành tiếng.
Nếu Dương Ninh Vân còn sống, nhà của ông ấy vẫn còn, bây giờ Dương Ninh Vân chết rồi, nhà cũng chẳng còn rồi, chỉ còn mỗi ông ấy cô đơn, làm sao mà ông ấy không đau khổ chứ?
Trần Hoàng Thiên ôm lấy ông ấy, an ủi nói: “Bố còn có con, vẫn còn nhà, bắt đầu từ hôm nay. Con chính là con trai ruột của bố, con sẽ hiếu thảo với bố, chăm sóc bố cả đời, con của con và Thanh Vân sẽ là cháu của bố, cháu nó sẽ mang họ Dương giống ba, không mang họ Trần.
Phương Thanh Vân cũng nghẹn ngào nói: “Bắt đầu từ hôm nay, bố chính là bố con, con sẽ làm tốt nghĩa vụ của on gái chăm sóc bố, đợi đứa nhỏ ra đời rồi, bố có thể ôm cháu rồi.”
Vì không muốn Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân buồn theo, Dương Thiên Mạnh liền nín khóc mỉm cười nói: “Được được được, bố lại có nhà rồi. Bố không khóc nữa, hai đứa cũng đừng khóc nữa, coi như Ninh Vân đi chơi đi, rất lâu về sau, con bé sẽ về lại, sẽ trở về thôi.
Nói xong, ông ấy quay người, nặng nề lê bước về phòng, đóng cửa lại, âm thầm khóc.
Dù gì cũng là con gái ruột mất rồi.
Lòng ông ấy có bao nhiêu đau khổ, không ai có thể hiểu được.
Tới mức không một khoảng thời gian ngắn, dường như ông ấy già đi thêm mười tuổi
Lúc này, ở núi Nga Mi.
Trong đại điện nguy nga lộng lẫy, âm thanh kinh Phật vang vọng, hương bay khắp nơi Dương Ninh Vân quỳ gối trên đệm cói, hai tay chấp trước ngực, mặt hướng về Bồ Tát, mặt mày ủ rũ.
Lúc này, sư thái cùng một ni cô bưng dao cạo đi tới bên cạnh Dương Ninh Vân, nói: “Ninh Vân, con thật sự đã quyết định cạo đầu đi tu rồi sao?” “Vâng, sư phụ.
Dương Ninh Vân ủ rũ đáp lời
Sư thái nói: “Sư phụ thấy con mấy ngày nay, luôn buồn bã không vui, còn len lén khóc thầm, thiết nghĩ vẫn chưa buông bỏ được những chuyện phầm trần. Nếu không thi cứ cắt tóc để tư, ngày nào đó con muốn trở về thực tại, cũng không sợ có lỗi với Bồ Tát.
Dương Ninh Vân lắc đầu: “Khóc rồi, nước mắt cũng cạn rồi, lòng cũng chết rồi, buông bỏ rất nhiều chuyện rồi, cứ cạo đầu của con đi ạ, để con bắt đầu lại từ bây giờ, quên đi quá khứ, kính Phật từ bây giờ, cùng sư phụ và các chị tu tập Phật pháp đi ạ”
Sư thái khựng lại một chút, hỏi: “Con thật sự nghĩ kỹ
Dương Ninh Vân gật đầu “Đệ tử đã nghĩ kỹ rồi, chỉ có Phật môn, mới là chốn về tốt nhất của đề tử. “Được rồi.”
Sư thái cầm dao cạo trong khay lên.
Tiếp theo sau đó.
Mái tóc đẹp của Dương Ninh Vân, như lá cây trong ngày thu, bay theo gió xuống đất.
Dù ngoài miệng nói trong lòng đã chết rồi.
Nhưng.
Theo từng lọn tóc rơi xuống, cô vẫn không kìm được rơi lệ đầy mặt.
Bởi vì.
Cô thật sự không thể buông bỏ được anh.
Chỉ là không còn mặt mũi gặp anh, mới chọn lựa con đường này.
Không bao lâu sau.
Sư thái thu dao cạo lại.
Dương Ninh Vân đã trở thành một người trọc đầu rồi. “Bắt đầu từ hôm nay, con chính là đệ tử thứ bốn mươi tám của phái Nga Mi, là đệ tử thứ bốn mươi tám của Lý Mạc Ngôn ta, sư phụ ban cho con pháp danh Thanh Trần, hy vọng con có thể giữ trái tim trong sạch không nhuốm dục vọng, quên đi phàm trần.
Sư thái nói. “Vâng, sư phụ, Thanh Trần xin khắc ghi trong tâm. Dương Ninh Vân thành kính nói. “Thanh Tâm, dạy sư muội Thanh Trần của con đọc kinh Phật đi.”
Sư thái bàn giao một câu liền rời đi. “Vâng, sư phụ.
Ni cô tên Thanh Tâm, liền bắt đầu dạy Dương Ninh Vân vừa gõ mõ vừa niệm kinh Phật.
Cũng cùng lúc ấy.
Trong một làng ở nơi núi sâu thuộc Tần Lĩnh mênh mông. “Mình đang ở đâu đây? Mình chưa chết sao?” Hàn Tử Minh ngồi dậy trên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh.
Có lẽ là kích động nhất thời. khiến vết thương trên ngực bị rách, làm cậu ta đau tới mức nhe răng trợn mắt. “Cậu tỉnh rồi.”
Cửa được mở ra, một ông cụ lưng còng hút thuốc lá tiến vào trong. “Ông là?”
Hàn Tử Minh cau mày hỏi.
Ông cụ cười ha ha để lộ ra hàm răng vàng: “Tôi là người cứu cậu” “Người cứu tôi?”
Hàn Tử Minh gãi đầu, cậu ta bị ni cô dùng chổi tơ dài quất một cái, lăn xuống vách núi, dường như bị rơi vào trong nước. Lúc đó bởi vì bị thương quá nặng mà sặc nước rồi mất đi tri giác, chuyện gì cũng chẳng nhớ nữa. “Đúng!”
Ông cụ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, nói: “Nếu không phải tôi cứu cậu, kéo cậu lên từ dưới nước, cậu sớm đã mất mạng rồi. Cho nên cậu phải hiểu biết ơn đấy.”
Hàn Tử Minh vừa nghe, lập tức xuống giường, quỳ trên mặt đất chắp tay nói: “Cảm ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp rất nhiều.” “Đứng lên đi.” Ông cụ cười nói.
Hàn Tử Minh đứng dậy, yếu ớt hỏi: “Không biết họ tên tiền bối là? Nơi đây là chốn nào ạ?” Ông cụ đáp: “Tôi tên Cưu Đạo Sơn, tam trưởng lão của
Huyết Ảnh môn, nơi đây chính là Huyết Ảnh môn. “Cái gì!”
Hàn Tử Minh bị kinh động rồi. “Nơi đây là Huyết Ảnh môn trong tám môn phái lớn?”
Ở đất nước Lam Hoa, có rất nhiều thế gia, cũng có rất nhiều môn phái.
Trong đó có phải Long Hổ, phái Võ Đang, Dược Vương Cốc, phải Nga Mi, phái Thiên Sơn, Ngũ Độc Môn. Huyết Ảnh Môn được gọi là tám môn phái lớn.
Ngày nay không giống quá khứ.
Bây giờ là thời đại khoa học và kinh tế phát triển nhanh như gió, mọi người đều theo đuổi việc kiếm tiền, cũng không có ai muốn theo đuổi việc học các loại võ thuật hơn nữa những môn phái này đều nằm trong núi sâu, làm gì có người trẻ tuổi nào chịu trốn trong núi chứ, thế giới bên ngoài tốt biết bao.
Cho nên các môn phái cũng từ từ yếu đi, trở thành thứ mà rất ít người biết.
Rất nhiều môn phái cũng vì vậy mà suy tàn, chỉ còn lại tám môn phái lớn này vẫn đang kéo dài hơi tàn.
Hàn Tử Minh là con cháu của nhà dòng dõi võ đạo, dĩ nhiên hiểu được những cái này. Cũng biết Huyết Ảnh Môn xếp thứ năm trong tám môn phái lớn, cùng với Ngũ Độc Môn và Quỷ Vương Tông được gọi là tà môn ma đạo, còn năm môn phái lớn được gọi là chính đạo. “Không sai.
Cưu Sơn Trĩ gật đầu nói: “Biết tôi vì cái gì mà cứu cậu không?”
Hàn Tử Bình Lắc đầu.
Cưu Sơn Trĩ cười ha hả, nói: “Tôi nghe nói, thực lực của ông nội cậu gần đây tiến bộ vượt bậc, hơn nữa ông cậu có một vài cách làm cũng khiến Huyết Ảnh Môn chúng tôi nghi ngờ, cho nên trong ngày kết hôn, tôi đã tới Kim Thành rồi, hơn nữa trong bữa tiệc chiêu đãi khách khứa của nhà cậu cũng có tại mắt của Huyết Ảnh Môn chúng tôi, từ đó mới biết ông cậu có được một quyển bí tịch, cho nên thực lực mới tăng nhanh như vậy” “Mà tôi cứu cậu chính là vì quyển bí tịch đó, chỉ cần cậu giao bí tịch ra đây, thù của ông nội cậu Huyết Ảnh Môn sẽ giúp cậu báo.” “Đương nhiên, nếu cậu không giao ra đây, tôi có thể cứu cậu, cũng có thể huỷ hoại cậu. Cho nên cậu phải suy nghĩ kỹ đấy.” Hàn Tử Minh nghe xong bỗng tỉnh ngộ.
Liền hỏi: “Nếu ông đã nhắc tới bí tịch, vì sao không xuất hiện lúc ông nội tôi bị giết hại, nếu ông cứu ông tôi, còn sợ ông tôi không giao bí tịch cho ông sao?”
Cưu Đạo Sơn trợn trắng mắt: “Tôi cũng chỉ là có thực lực không kém ông nội cậu là bao, căn bản không phải là đối thủ của Triệu Thanh Lam, tôi làm sao cứu ông cậu được?” “Vậy làm sao ông có thể giúp tôi báo thù? Triệu Thanh Lam cũng có được bí tịch!” Hàn Tử Minh nói. “Cậu ngốc à” Cưu Đạo Sơn trợn trắng mắt: “Thực lực của chưởng môn chúng tôi không kém bao nhiều so với Triệu Thanh Lam. Chúng tôi còn tám vị trưởng lão, ai ai cũng là Thần cảnh, còn sợ không giúp cậu bảo thủ được?
Hàn Tử Minh vừa nghe, cảm thấy có hy vọng.
Thế là bèn nói: “Vậy các người giúp tôi hủy diệt nhà họ Triệu trước, rồi đưa Trần Hoàng Thiên tới để tôi lột da dóc thịt, tôi liền đưa bí tịch cho ông.”
Cưu Đạo Sơn dùng tẩu thuốc lá gõ lên đầu Hàn Tử Minh, tức giận mắng: “Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn, cậu vội cái gì? Bây giờ giúp cậu báo thù, thì tỉ lệ thắng của chúng ta không lớn, dù gì thực lực của Triệu Thanh Lam cũng không thể khinh thường được. “Cậu giao bí tịch cho chúng tôi, đợi thực lực của tất cả chúng tôi được nâng cao, lúc đó giúp cậu báo thù. Nhất định có thể nằm chắc chiến thắng trong tay.
Hàn Tử Minh cảm thấy hơi có lý.
Thế là liền nói: “Vậy ông được lừa tôi đầu, một khi thực lực của chưởng môn mấy người tăng lên, nhất định phải giúp tôi báo thù đấy! “Không lừa cậu đâu!”
Cưu Đạo Sơn vỗ ngực nói: “Chỉ cần cậu giao bí tịch cho tôi, Huyết Ảnh Môn chúng tôi không chỉ đồng ý giúp cậu báo thù, tôi còn nhận cậu làm đồ đệ, dạy cho cậu cùng tu chính tà. Sẽ dùng tài nguyên tốt nhất cho cậu, không tới mấy năm, nhất định có thể biến cậu trở thành cao thủ trẻ tuổi mà mạnh nhất của hiện nay!
Đương nhiên.
Ông ta chưa từng thấy thực lực của Trần Hoàng Thiên, nếu không cũng sẽ không chém gió thành bão như vậy.
Hàn Tử Minh nửa tin nửa ngờ.
Thế là liền hỏi: “Các người có máy tính, có mạng không?” “Có, bây giờ đến nông thôn cũng có mạng rồi, trại của chúng ta đương nhiên có mạng” Cưu Đạo Sơn nói.
Thế là Hàn Tử Minh liền dùng máy tính đăng ký mạng, tải quyền thượng xuống cho người Huyết Ảnh Môn. rồi nói: “Thiếu vài trang, hẳn ông biết chứ?” “Biết, tại mắt đã nói với tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách làm lại được.” Cưu Đạo Sơn nói.
Hàn Tử Minh gật đầu.
Sau đó lại hỏi ngược lại: “Đúng rồi, ông có biết cái người ni cô đánh tôi bị thương là ai không?” “Ni cô?”
Cưu Đạo Sơn cau mày, sau đó cười nói: “Tuy tôi không nhìn thấy người ni cô đó, nhưng có thể đoán chắc hơn phân nửa, hẳn là Mạc Ngôn sư thái chưởng môn của phái Nga Mi.” “Ghê gớm không?” Hàn Tử Minh hỏi. “Cũng được.” Cưu Đạo Sơn nói: “Giỏi hơn chưởng môn của chúng tôi một chút, ba mươi sáu chiêu chổi tơ dài của bà ấy, người bình thường không chịu nổi đâu.” “Nhưng cậu yên tâm, đợi Chân Võ Tu Luyện Quyết này sẽ làm tăng thực lực của chúng ta, cậu muốn chỉnh đốn sư thái Mạc Ngôn, chúng ta cũng có thể giúp cậu.”
Hàn Tử Minh gật đầu.
Liền an tâm ở lại trong Huyết Ảnh Môn. “Triệu Thanh Lam, Trần Hoàng Thiên, Phương Lập Tú, các người đợi đấy cho tôi. Sẽ có một ngày, tôi sẽ lấy cái mạng chó của các người để tế ông nội, ai tôi cũng không bỏ qua đâu!”
Ngày hôm sau. Tại đại nội. “Tiểu Phật Gia, bây giờ Phật Gia Đường không có chủ, hy vọng cậu có thể trấn giữ Phật Gia Đường, nối nghiệp bố mình. Thay Lão Phật Gia trấn thủ biên cương!” Lý Đức Hùng nói.
Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Dựa vào thực lực của tôi, tới người phụ nữ mình yêu còn không cứu được, làm sao thay bố tôi trấn giữ biên cương? Huống hồ bố vợ tôi đang suy sụp tinh thần, rất cần người ở bên cạnh, tôi không muốn rời ông ấy, tôi phải ở lại bên cạnh hiếu kính ông ấy” “Còn có con của tôi. Cũng sắp ra đời rồi, tôi không hy vọng con tôi giống tôi, từ nhỏ đã không có tình thương của cha mà bị người khác bắt nạt” “Cho nên, nếu có sự lựa chọn khác, thì để người khác trấn giữ Phật Gia Đường đi, một đời này của tôi kém cỏi, tới người con gái trong lòng cũng không bảo vệ được, tôi không gánh vác được trọng trách lớn như vậy, sợ sẽ phá nát Phật Gia Đường mất.”