CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Trọng tài vừa dứt lời thì người đứng đầu nhà họ Lưu là Lưu Bạc Sơn liền nhảy lên khoảng cách hai mươi mét với võ đài. “Ông nội cố lên!” “Ông nội Lưu cố lên!”

Đám người Lưu Văn Huy cùng Ngụy Hòa Phong chợt kêu lên.

Phan Tùng Dương ngạo nghễ nói: “Thêm nhiều người nữa cũng vô dụng thôi, ông nội của tạo không thể bị đánh bại được.

Lưu Văn Huy giễu cợt: “Phan Tùng Dương, đừng đắc ý quá sớm, nhìn xem lần này ông nội của tao đánh bại ông nội mày thế nào!”

Phan Tùng Dương lên mặt nói: “Làm đi, tao đang chờ nhìn này, tao lại muốn xem xem ông nội của mày có bản lĩnh đó hay không. Nếu như không có thì sau này mỗi lần đến Hoàng Đông mày đàng hoàng cho tạo một chút, cẩn thận tao đánh mày!”

Lưu Văn Huy hừ nói: “Hừ. Ngày tàn của mày sắp đến rồi, qua hôm nay, tao bảo đảm lần nào thấy mày thì tao đánh lần đấy, để mày đến cả rắm cũng không dám thả.

Hai người tôi một câu anh một câu đối chọi nhau quyết liệt.

Lúc này trọng tài ra lệnh một tiếng: “Bắt đầu!”

Thoáng chốc, Phan Đình Thọ cùng Lưu Bạc Sơn lao vào nhau như hai cơn gió.

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn, vang vọng toàn sân vận động.

Sau đó thì thấy Phan Đình Thọ cùng Lưu Bạc Sơn lui về phía sau đến cuối võ đài như được lắp mô tơ vào chân. Tất cả mọi người che miệng lại, ánh mắt chết lặng nhìn võ đài.

Là Phan Đình Thọ ngã xuống hay Lưu Bạc Sơn ngã xuống, hoặc có thể là hai người đều ngã xuống hay không ai phải rơi cả?

Rất nhanh, dưới hơn một nghìn đôi mắt mong chờ thì lúc Lưu Bạc Sơn và Phan Đình Thọ cùng rơi xuống võ đài thì hai người liền đột ngột dừng lại.

Ngoại trừ chân còn đè ở sát mép võ đài thì thân thể đang ở không trung, tạo ra ảo giác rằng chỉ cần có gió thổi qua thì hai người sẽ ngã xuống.

Trong thoáng chốc, toàn sân vận động đều trở nên vắng vẻ.

Tất cả mọi người ngừng thở. “Rốt cuộc là người nào sẽ ngã xuống trước hay hai người cùng chiến thắng đây?”

Trong chốc lát, hầu hết trong lòng những người ở đây đều có chung câu hỏi này.

Lưu Văn Huy sốt ruột kêu lên: “Ông nội, cổ chịu đựng!” Phan Tùng Dương cũng kêu lên: “Ông nội, vùng lên!”

Ngay sau đó! “Ông Lưu chịu đựng!” “Ông Phan vùng lên!”

Rất nhiều người gân cổ hét lên.

Dưới tiếng la rền trời lợp đất.

Bỗng nhiên!

Lưu Bạc Sơn chợt bắn lên như cương thi.

Phan Đình Thọ thấy thế thì thầm căng thẳng nên cũng ra sức đứng lên.

Nhưng ông ta chưa kịp đứng lên hoàn toàn thì Lưu Bạc Sơn đã đạp xuống sàn một cái. Đùng!

Một tiếng vang lên thật lớn như đạn rơi xuống đất, chỉ thấy võ đài được làm từ đất sét và cốt thép bị nứt ra một đường kéo dài đến lòng bàn chân của Phan Đình Thọ.

Thoáng chốc Phan Đình Thọ cảm thấy một lực thật lớn đánh vào chân ông, làm ông mất trọng tâm, liền vẫy tay mấy cái như chim nhỏ rồi rơi xuống võ đài.

Đột nhiên im lặng!

Ngay sau đó! “Ô!”

Người của nhà họ Lưu cùng người ủng hộ Lưu Bạc Sơn liền sôi trào. “Ba thắng rồi! Ba đánh bại Phan Đình Thọ rồi! Thật tốt quá!” “Ông nội uy vũ! Ông nội đánh bại Phan Đình Thọ rồi! Ông nội quá mạnh mẽ!” “Ông Lưu lợi hại! Thật lợi hại!”

Còn người của nhà họ Phan thì đều chết lặng, người ủng hộ nhà họ Phan cũng đều ngày ra như phồng. Quả thực không dám chấp nhận sự thật là Phan Đình Thọ đã bị đánh bại. “Ha ha!”

Lúc này Lưu Văn Huy nhìn về phía Phan Tùng Dương, cười như điên nói: “Phan Tùng Dương, có phải mày đang chết lặng, có phải mày đang buồn bực, có phải rất thất vọng, có phải…

Phan Tùng Dương giận dữ nói: “Mẹ nó ừ đấy! Nếu ông nội tao không bị Cổ Văn Cảnh làm tiêu hao thể lực thì ông nội của mày có thể đánh thắng à?”

Lưu Văn Huy ngửa đầu cười to: “Ha ha. Ông nội của mày thua là thua, mày tìm nhiều lý do như vậy để làm gì, không phục thì cứ bảo ông nội của mày đấu một trận với ông nội tạo đi!” “Mày nghĩ rằng ông nội tạo không dám à? Mẹ mày!” Phan Tùng Dương tức muốn chết, anh ta liền nói với Phan Đình Thọ đang tiếc nuối đứng dậy: “Ông nội, ông chỉ bị đánh bại một ván mà thôi, đi lên đánh cho Lưu Bạc Sơn xuống võ đài, gỡ một bàn thắng về thôi!”

Phan Đình Thọ nghe vậy thì thật muốn mắng Phan Tùng Dương một trận.

Còn đi lên gì nữa, thắng thì không nói chứ thua thì vài năm tới đây nhà họ Phan sẽ bị nhà họ Lưu đè dưới chân, ông có thể mạo hiểm sao?

Lúc này trọng tài hồ: “Người đứng đầu nhà họ Lưu là Lưu Bạc Sơn khiêu chiến người đứng đầu nhà họ Phan là Phan Đình Thọ thành công, tiếp theo đây, Phan Đình Thọ có thể lên khiêu chiến Lưu Bạc Sơn hoặc gọi người đến hồi trợ, nếu khiêu chiến thất bại thì nhà họ Lưu trở thành đài chủ, còn nếu thắng thì nhà họ Lưu có thể khiêu chiến nhà họ Phan một ván.

Nói đến đây, trọng tài nhìn về phía Phan Đình Thọ: “Ông Phan, ông chọn tự khiêu chiến hay nhờ người giúp?

Phan Đình Thọ liếc nhìn khu vực của nhà họ Phan một cái, không thấy Trần Hoàng Thiên thì liền nói với trọng tải: “Nghỉ ngợi một chút, để tôi gọi điện thoại xem có thể nhờ người đến giúp không, nếu như không thể thì tôi sẽ tự lên

Lưu Văn Huy nhịn không được cười to: “Ha ha. Phan Tùng Dương, ông nội của mày cũng không dám lên mà muốn nhờ người, xin hỏi mày có dám lên mặt với tao nữa không?”

Phan Tùng Dương: “

Ông nội cậu ta còn chưa hoàn toàn thắng mà cậu ta đã như vậy, nếu như danh hiệu đài chủ bị ông nội của cậu ta cầm đi, tên này sẽ gặp mình chỗ nào thì đánh chỗ đó thật à?

Nghĩ vậy cả người anh ta liền thấy không ổn, vội vàng nói: “Ông nội, ngài muốn gọi ai vậy? Lợi hại không? Có lợi hại bằng ngài không? Nhà họ Phan của chúng ta không thể thua, nhất định phải thắng đấy ông nội!”

Phan Đình Thọ liền cầm chai nước suối đập Phan Tùng Dương: “Mày im mồm cho ông, tiếp tục cúi đầu xuống, nhìn thấy mày thì tao chỉ muốn đánh.

Ông vô cùng hoài nghi, có thể lả Trần Hoàng Thiên đã đến từ trước rồi nhưng thấy Phan Tùng Dương thì không có tâm trạng giúp ông đánh võ đài nên liền quay đầu đi.

Cho nên ông có xúc động muốn bóp chết Phan Tùng

Dương. ‘Bảo mày đừng đến mà mày cứ đến, nếu như anh Trần không giúp thì ông sẽ đánh chết mày

Ông thầm nghĩ, sau đó gọi người giúp việc đưa điện thoại cho ông.

Mà lúc này bởi vì Phan Đình Thọ đã trở lại khu vực của nhà họ Phan nên Lưu Văn Huy cũng không dám tiếp tục kích thích Phan Tùng Dương, trái lại anh ta nhìn về phía Trần Hoàng Thiên đắc ý nói: “Thằng nhóc, ông nội tao lợi hại không? Mày có sợ không? Còn dảm lên mặt với tạo không?” . Truyện hay luôn có tại || ТRUМ TRUYEN. мE ||

Thực sự thì Trần Hoàng Thiên không muốn phản ứng đến anh ta, nhưng mà thấy bản mặt đáng ghét của anh ta thì vẫn nhịn không được nói: “Tàm tạm thôi, mày huênh hoang làm gì?”

Ba của Lưu Văn Huy tức giận đứng dậy nói: “Thắng nhãi, mày dám nói thực lực của ba tạo tàm tạm, có tin tạo gọi người đến cắt đầu lưỡi của mày không?”

Ngụy Hòa Phong nghe vậy thì sợ hãi chạy đến kéo Ngụy Nhật Anh đi.

Trần Hoàng Thiên đang định đáp lại ba của Lưu Văn Huy thì điện thoại của anh vang lên.

Móc ra nhìn, là Phan Đình Thọ gọi đến, sau khi anh bắt máy thì tiếng cười hi hi của Phan Đình Thọ liền được truyền đến. “Anh Trần, anh vào sân chưa?”

Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Ở đây. Ông tìm lý do đánh cháu nội của ông một trận rồi đuổi cậu ta ra ngoài thì tôi sẽ giúp ông đánh võ đài, tôi thì nhìn thấy cậu ta ngứa mắt quả, cậu ta còn ở thì tôi cũng sẽ không giúp. “Tôi lập tức đánh thắng nhóc kia cho ngài xem.”

Nói xong, Phan Đình Thọ liền cúp máy, đưa điện thoại cho người giúp việc rồi đứng dậy vòng qua hai hàng ghế, đi đến trước mặt Phan Tùng Dương.

Phan Tùng Dương cười yếu ớt hỏi: “Ông nội, có nhờ được người hay không?”

Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời thì Phan Đình Thọ liền tát anh ta.

Bop!

Phan Tùng Dương đơ hết cả người.

Còn Dương Bảo Trân thì sợ như con thỏ nhỏ, run rẩy ngồi yên không dám động đậy. Sắc mặt thì chợt tái nhợt. ‘Phan Tùng Dương đã làm gì sai, sao ông nội lại đánh anh ấy?

Cô ta không hiểu!

Phan Tùng Dương cũng chết lặng, bụm mặt khóc không ra nước mắt nói: “Ông nội, cháu làm gì sao, sao ngài lại đánh cháu?” “Đánh mày còn cần lý do à?”

Phan Đình Thọ tức giận nói: “Cái đồ xui xẻo nhà mày. Trước khi tham gia võ đài thì ông có tìm đến thầy bói, ông ấy nói ông xung với người cầm tinh con lợn, nếu người cầm tinh con lợn ủng hộ ông thì ông sẽ thua, cho nên ông mới bảo mày đừng đến. Thế mà mày dám cãi lời ông lén chạy đến làm ông bị đánh bại, ông đây phải đánh chết đồ xui xẻo nhà mày

Dứt lời, Phan Đình Thọ nắm cổ áo của Phan Tùng Dương, kéo lên rồi đập xuống đất.

Bùm!

Phan Tùng Dương cảm thấy xương cốt bị vỡ thành mảnh nhỏ, đau không thể tả. “Này thì tới! Này thì tới!”

Phan Đình Thọ nghiến răng nghiến lợi, hung tợn đạp lên người Phan Tùng Dương. “Á! Ông nội, đừng đạp nữa, á, ngài cũng không có nói với cháu, nếu như ngài nói thì đánh chết cháu cũng không dám đến, a, ông nội đừng đạp nữa mà.”

Phan Tùng Dương bị đạp thì kêu lên thê thảm ngút trời. Nếu như ông sớm nói cho cháu biết tầm quan trọng của mấy việc này thì làm sao cháu dám lén chạy đến!

À phải rồi!

Dường như anh ta nghĩ đến điều gì nên liền tức giận bất bình hồ lên: “Chú ba cầm tinh con lợn, mẹ cũng vậy mà ông cũng không bảo bọn họ đừng đến, hai người bọn họ cũng ủng hộ ông mà sao ông không đánh? Cháu thấy ông vì thất bại mà tìm cớ trút lên đầu cháu, cháu oan quá đi mất thôi!” “Ha ha!”

Nghe Phan Tùng Dương nói vậy thì mọi người liền cười lớn. “Quá buồn cười! Cụ Phan thật có khiếu gây hài!” “Thua thì thua, lại còn tìm lý do cho việc thất bại của mình, ông Phan không thể nhận thua sao?” “Làm cháu nội của ông Phan thật khổ quá đi thôi, nỗi oan này ai dám nhận đây!”

Bị cười nhạo, Phan Đình Thọ càng thêm căm tức, mỗi cú đạp cũng liền được tăng sức mạnh hơn, cho đến khi Phan Tùng Dương bị đạp đến nỗi không khóc được nữa thì ông mới dừng lại nói: “Vợ chồng thắng hai, lôi con trai cưng của hai đứa đi nhanh cho tao, nhìn thấy nó tạo liền thấy bực, nó ở đây tao không thắng được.

Lúc này ba mẹ của Phan Tùng Dương đã chạy tới, một trái một phải đỡ Phan Tùng Dương đang giống như sắp chết rời đi, Dương Bảo Trân cũng bàng hoàng đi theo. “Tôi oan quá đi mất thôi!”

Suốt chặn đường, Phan Tùng Dương đau khổ kêu lên.

Cho đến khi Phan Tùng Dương bị kẹp ra khỏi sân thể dục, Phan Đình Thọ mới nắm tay làm lễ, nhìn xung quanh rồi hô to: “Anh Trần, xin ngài xuất chiến giúp nhà họ Phan bảo vệ danh hiệu đài chủ, Phan Đình Thọ tôi đội ơn ngài, trọn đời khó quên.

Bình luận

Truyện đang đọc