CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 511: Cái ôm đã lâu không gặp!

Nhiều nhất chỉ có thể sống được một năm!

Mấy tháng sau, cả ngày phải bọc trong chăn, vùi mình trong lửa, mới có thể miễn cưỡng sống sót!

Trừ khi là thần tiên, nếu không không ai có thể cứu được!

Đi trên con đường lớn ở thủ đô, trong đầu Dương Ninh Vân đều là những lời Tôn Hoành Chánh nói với cô lúc này.

Cô ngẫm nghĩ, khóe miệng lại dần giương lên. “Bây giờ mới phát hiện ra, mình cũng không phải người vô dụng. Vào thời điểm mấu chốt còn có thể cứu Trần Hoàng Thiên một mạng, thật tốt”

Nghĩ như vậy, những lời như nhiều nhất chỉ có thể sống được thêm một năm, tất cả đều bị cô bỏ lại phía sau, quên sạch sẽ không còn gì.

Bởi vì cô cảm thấy rất đáng giá!

Đến nỗi có thể sống được bao lâu, với cô mà nói, đều không còn quan trọng nữa rồi.

Về lại nhà họ Trần, nhìn thấy cô đi khập khiễng, trên mặt tất cả đều bị bầm tím, Dương Thiên Mạnh sợ tới ngày người.

Đám người Phương Thanh Vân cũng sợ tới sững sờ! “Ninh Vân, là ai đánh con thành ra như vậy?”

Dương Thiên Mạnh bước tới, ông đau lòng muốn chết.

Tay run rẩy vuốt ve vết thương trên mặt Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân hơi mỉm cười: “Không có chuyện gì đầu ba, vì con làm hại chưởng môn Long Hổ trúng độc, hại chưởng môn phái Võ Đang bị chặt đứt một bàn tay, nên đệ tử Võ Đang và Long Hổ tức giận, đánh con một trận, nhưng chỉ cần bọn họ có thể hết giận, con cũng có thể an tâm, nếu không trong lòng con thực sự không chịu nổi. “Hu hu…””

Dương Thiên Mạnh nghe xong. Đau lòng rơi nước mắt: “Bọn họ đem thù hận với Hàn Tử Minh, tất cả đều trút xuống trên người con, sao con có thể chịu đựng được chứ Ninh Vân” “Ba, con chịu được mà. Dương Ninh Vân an ủi ông: “Bây giờ con, trải qua nhiều chuyện, năng lực tiếp nhận cũng tăng lên không ít, sẽ không sao đâu, ba đừng lo lắng, con thật sự không sao cả.

Một người sống không quá nổi một năm, còn có gì mà không thể tiếp nhận được chứ?”

Dù cho phái Long Hổ và Võ Đang muốn đưa cô đi điểm thiên đền, cô cũng không mảy may nhíu mày. “Thật xin lỗi Ninh Vân, vì cứu bọn tôi mà đã để cô chịu khổ rồi. Phương Thanh Vân áy náy tiến lên nói.

Dương Ninh Vân hơi mỉm cười: “Không có gì khổ sở cả, năm đó cô ở nhà họ Trần, chịu khổ sở so với tôi không là gì cả.”

Nói xong, cô liền trở về phòng.

Nằm trên giường, nghĩ lại những gì vừa làm cùng Trần Hoàng Thiên….

Gương mặt xinh đẹp của cô đột nhiên ửng đỏ, khỏe miệng cũng dần dâng cao. “Thật không ngờ em lại dùng cách này để trao lần đầu tiên của mình cho anh, dưới loại tình huống này, anh sẽ không làm em có thai đấy chứ?”

Sáng hôm sau.

Trần Hoàng Thiên gian nan mở mắt ra. “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi”

Sáng sớm Tôn Hoàng Chánh đã tới túc trực bên giường bệnh, thấy Trần Hoàng Thiên tỉnh, liền mỉm cười nói.

Trần Hoàng Thiên đảo mắt, nhìn xuống tay mình, thấy tay mình đã khôi phục thần sắc, anh liền ngồi dậy, nở một nụ cười nói: “Tôi biết Tôn thần y y thuật rất giỏi, nhất định có thể giải được loại độc này mà, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, thật sự tôi đã đoán đúng rồi.

Tôn Hoàng Chánh xấu hổ cười nói: “Thật ra, tôi còn không biết làm sao có thể giải được loại độc này.” “Hả?”

Trần Hoàng thiên nhíu mày lại: “Vậy tại sao độc của tôi lại giải được rồi?”

Tôn hoàng Chánh im lặng mấy giây, nói: “Là tôi lợi dụng ấn long huyền khí trên người cậu, đem độc tên người cậu giải quyết”

Dương Ninh Vân không muốn để Trần Hoàng Thiên biết, ông chỉ có thể giúp cho cô, cùng cô nói dối,

Trần Hoàng Thiên lập tức tin tưởng. Cười nói: “Không nghĩ tới ẩn long huyền khí của tôi, đã cứu tôi nhiều lần như vậy”

Tôn Hoàng Chánh cười ha hả.

Lúc này, TRần Hoàng Thiên nói: “Thật kỳ lạ, Tôn thần y. Tôi cảm thấy toàn thân không có sức lực, nhưng tu vi lại giống như tự do thị triển vậy?

Tôn Hoàng Chánh đứng dậy tới gần Trần Hoàng Thiên bắt mạch cho anh, sau đó nói: “Độc này tạo nên tổn thương không nhỏ cho cậu, đối với cốt tủy, kinh lạc, lục phủ ngũ tạng đều gây ra tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Phải dùng dược liệu tốt nhất điều trị, tôi sẽ kê phương thuốc cho cậu, điều dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi. Sau khi Trần Hoàng Thiên dùng bữa sáng, anh lái xe về nhà họ Trần.

Anh vừa về tới nhà, nhà họ Trần đã sôi sục hết lên. “Về rồi! Trụ cột của chúng ta về rồi!”

Chỉ một lúc.

Bên trong nhà họ Trần đã ồn ào náo nhiệt, mọi người từ bốn phương tám hướng chạy tới. “Trần Hoàng Thiên, anh về rồi!” “Chủ ba, đánh nhau với Hàn Tử Minh sao?” “Anh ba, sao sắc mặt anh xấu như vậy?” Mọi người anh một câu tôi một câu thì nhau hỏi.

Phương Thanh Vân ôm con đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, hỏi: “Anh ba, sao sắc mặt anh xấu vậy?”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười nói: “Trong quá trình đuổi bắt Hàn Tử Minh không tránh khỏi bị thương, nhưng mà không có gì đáng ngại. Tịnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi, chỉ tiếc là vẫn chưa thể giết được anh ta, để anh ta trốn thoát mất

Trần Hoàng Thiên thầm thở dài.

Phương Thanh Vân mỉm cười nói: “Chỉ cần anh bình an trở về là tốt rồi” “Cục cưng, gọi ba đi. “Cẩm Niên hàm hộ há miệng gọi: “Ba. “Ái chà. Để ba ôm một cái.

Trần Hoàng Thiên nhếch miệng cười, ôm Cẩm Niên vào trong ngực, đây là con của anh.

Cả nhà hòa thuận vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Lúc này, có giọng nói trẻ con vang lên, Trần Hoàng Thiên nhìn qua, thấy Dương Thiên Mạnh ở chung với một đứa bé, liền đi tới hỏi: “Ba. Đứa bé này từ đâu tới vậy?”

Dương Thiên Mạnh thở dài, nói: “Là Bảo Trân và Triệu Trung Hữu sinh ra, nhà họ Triệu bị giết, Bảo Châu vè mẹ nó muốn sống. Gạt Hàn Tử Minh là trộm con của con và Thanh Vân, Hàn Tử Minh nghe vậy, liền không giết hai người, tính đưa hai người và đứa bé về nhà, sau đó Hàn Tử Minh lại phát hiện Thanh Vân ôm đứa bé trên tay, Hàn Tử Minh biết mình bị lừa nên muốn giết chết hai người đó, Bảo Trân vì muốn sống, liền bóp chết đứa bé muốn chứng minh không phải do nó sinh ra” “Lúc đó khí huyết của đứa bé đã bị cắt đứt. Cha rất đau lòng, nói thế nào đó cũng là cháu ngoại của cha, nên cha bảo Bảo Trân ném đứa bé qua cho cha, cha chụp được đứa bé cấp cứu mấy cái. Kết quả là đứa bé còn sống, thật đúng là mạng lớn.”

Nói đến đây, ông nghiêm túc nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Không cần biết Bảo Trân gây ra chuyện ác gì, nhưng đứa bé là vô tội, cũng rất đáng thương, ba muốn nuôi lớn đứa bé, xem như là em trai của Cẩm Niên, con sẽ không để ý chứ, cho đứa bé thêm bữa cơm?” “Sao lại không thể chứ.”

Trần Hoàng Thiên cười nói: “Ba nói đúng, đứa bé là vô tội, nhỏ như vậy đã không có ba, còn bị chính mẹ mình bóp chết, so với Cẩm Niên đảng thương hơn nhiều, nếu ba không ngại, vậy để đứa bé này cho con, con sẽ lấy danh nghĩa là ba đối xử với nó. Vậy đứa bé cũng có họ, còn làm em trai của Cẩm Niên. “Thật tốt quá.”

Dương Thiên Mạnh nói liền ba từ tốt: “Như vậy đứa bé vừa có ba vừa có mẹ, từ nay sẽ không bị người ngoài xem thường, cũng sẽ không vì không có ba mẹ mà tự ti.” “Tất nhiên rồi. Lớn lên cũng không cần nói cho đứa bé biết ba mẹ thật sự của nó là ai, Bảo Trân độc ác này không xứng đáng làm mẹ đứa nhỏ, nếu đứa bé biết chỉ càng thêm khó chịu mà thôi”

Trần Hoàng Thiên gật đầu nói tốt.

Sau đó anh ôm Tuấn Vũ một lúc, mới đột nhiên hỏi: “Ba. Ninh Vân đâu rồi? Vết thương cô ấy tốt rồi chứ?” Dương Thiên Mạnh nói: “Ỏ tầng ba cạnh phòng ba, còn chưa tỉnh ngủ đâu. “Con đi xem thử”

Trần Hoàng Thiên trao đứa bé lại cho Dương Thiên Mạnh, nhanh chân đi lên tầng ba, gõ cửa phòng.

Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra.

Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân nhìn nhau không nói gì, hốc mắt dần đỏ.

Thật lâu sau, khỏe mỗi Trần Hoàng Thiên hơi nhếch lên, một tay đem Dương Ninh Vân ôm vào ngực. “Lâu rồi không được ôm em, anh rất nhớ cái ôm của em, trở về bên cạnh anh, chúng ta lại như lúc trước được không?”

Dương Ninh Vân khế cười: “Em là ni cô, không thể ôm đàn ông, anh đừng làm em phá giới, mau buông em ra đi, cẩn thận Phật Tổ lại trừng phạt anh” “Không.”

Trần Hoàng Thiên không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt cô hơn. “Anh không sợ Phật Tổ trừng phạt, anh chỉ muốn ôm em một cái, bởi vì… Anh rất nhớ em.

Bình luận

Truyện đang đọc