CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 217: Sính lễ dưới ba nghìn tỉ

Không được tự ý vào sân vận động vào mà phải có thư mời, Lưu Kỳ Dương có thư mời nên đi vào trước Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên cũng đưa thư mời ra rồi đi vào.

Đương nhiên thư mời là hai ngày trước Phan Đình Thọ đưa cho anh, không thì khó mà lấy được, phải là gia tộc có tên tuổi ở vùng Lĩnh Hoa mới có thể có được.

Vừa vào sân vận động liền thấy ở giữa sân là một võ đài to lớn. Đường kính gần mười mét, cao xấp xỉ năm mét.

Bên trong sân vận động không có quá nhiều người, chỉ có một nghìn người, so với một sân vận động có thể chứa đến mấy chục nghìn người thì một hai nghìn có vẻ thưa thớt.

Nhưng một hai nghìn người này đều là các ông chủ và người nhà có danh tiếng ở Lĩnh Hoa.

Bọn họ đều có tuyển thủ mà mình muốn ủng hộ.

Có vài ông chủ hy vọng Phan Đình Thọ có thể giữ vững vị trí là gia tộc võ đạo số một Lĩnh Hoa, cũng có người hy vọng Lưu Bạc Sơn có thể thay thế vị trí này của nhà họ Phan, có người hy vọng…

Bởi vì gia tộc nào nắm được vị trí gia tộc võ đạo số một thì ông chủ ủng hộ gia tộc đấy cũng được thơm lây.

Xung quanh võ đài là mấy bảng tên, có nhà họ Phan ở Hoàng Đông, nhà họ Lưu ở châu Trung, nhà họ Trịnh của châu Hải, nhà họ Cổ ở thành phố Vân Thanh, nhà họ Hoàng ở châu Giang, nhà họ Triệu ở châu Thanh.

Toàn bộ tỉnh Lĩnh Hoa thì chỉ có sáu gia tộc võ đạo này là lớn mạnh, đại hội võ đạo lần này là do những người lợi hại nhất của sáu gia tộc này xuất chiến để tranh đoạt thứ tự.

Đằng sau sáu tấm bảng tên là những ông chủ chống đỡ các gia tộc và người nhà của họ.

Ví dụ như Phan Tùng Dương cùng Dương Bảo Trân đang ngồi ở phía sau bảng tên “Nhà họ Phan ở Hoàng

Đông”. Anh em Ngụy Hòa Phong thì ngồi ở phía sau bảng tên “Nhà họ Lưu ở châu Trung”.

Nhìn lướt qua thì thấy Trần Hoàng Thiên đang ngồi một chỗ ở phía sau bảng tên của nhà họ Phan. “Anh Hoàng Thiên, anh không thể ngồi chỗ này!”

Ngụy Nhật Anh nhìn thấy Trần Hoàng Thiên thì liền chạy đến kéo Trần Hoàng Thiên ra khỏi vị trí rồi nói: “Anh ngồi ở đây chính là chống đỡ nhà họ Phan rồi, nếu như nhà họ Phan đứng đầu thì em gái của tổng giám đốc Dương sẽ trả thù anh, mau đi theo em ngồi ở bên nhà họ Lưu

Nói xong thì Ngụy Nhật Anh liền kéo Trần Hoàng Thiên đi đến chỗ của nhà họ Lưu. “Ha ha!”

Phan Tùng Dương vừa chứng kiến liền nhịn không được cười nói: “Con rùa rụt cổ nhà mi, có phải vì sợ tao trả thù nên mới ngồi ở bên của tao không? Mày cho rằng đứng ở nhà họ Phan thì tao sẽ không trả thù mày?”

Dương Bảo Trân đứng ở bên cạnh châm biếm: “Chắc chắn là vậy rồi. Tuy là anh ta ăn nói ngông cuồng nhưng lại rất ngại phiền phức, em đoán rằng anh ta sợ anh trả thù, trói anh ta vào đuôi ngựa để nó kéo đi, thế thì anh ta lại bị bêu xấu. “Ha ha ha.”

Phan Tùng Dương nhịn không được cười phá lên: “Vô dụng, cậu ta đắc tội anh rồi. Cho dù có đứng ở chỗ của nhà họ Phan thì anh cũng phải trả thù cậu ta. “Còn nữa Bảo Trân, ý kiến của em hay đấy, nếu như trói cậu ta sau đuôi ngựa rồi để nó kéo thì kích thích thật, anh đoán rằng sau này cậu ta cũng không có mặt mũi gặp ai nữa đâu.”

Dương Bảo Trân che miệng cười nói: “Đúng rồi. Nếu như hai bọn mình ngồi trên lưng ngựa kéo anh ta chạy thì càng thích hơn nữa.

Phan Tùng Dương nghe vậy thì cười to: “Nếu như gia tộc của anh mà lấy được vị trí số một thì anh sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng này, chúng ta sẽ ngồi lên ngựa rồi kéo cậu ta đến chết”

Hai người anh một câu tôi một câu, nội dung thì thật quá đáng.

Trần Hoàng Thiên đáp lại: “Trời muốn người diệt vong thì phải làm cho bọn họ vui sướng, hai người cứ vui mừng đi, rồi sẽ có thời điểm bị diệt vong thôi. “Mày có giỏi thì lặp lại lần nữa!”

Phan Tùng Dương đứng lên, tức giận chỉ Trần Hoàng Thiên.

Trong này có nhiều người như vậy, mà anh ta lại là cậu chủ của nhà họ Phan, nếu như bị người khác uy hiếp mà không đáp trả thì danh dự sẽ mất hết.

Ngụy Nhật Anh bất mãn nói: “Cậu Phan, đừng khinh người quá đáng vậy chứ. Mấy người giêu cợt anh Hoàng Thiên được còn anh ấy thì không được đáp trả?

Phan Tùng Dương chỉ về phía Ngụy Nhật Anh, cả giận nói: “Con mẹ nó mày là cái thá gì? Mày được lên tiếng à?” Ngụy Nhật Anh muốn nói gì nữa thì liền bị Ngụy Hòa

Phong che miệng lại.

Ngụy Hòa Phong trách cứ nói: “Trời ạ, em đừng hại nhà họ Lưu của chúng ta được không? Ngộ nhỡ gia tộc họ Phan giữ vững vị trí thành công, đến lúc đó vì em mà nhà họ Lưu của chúng ta bị liên lụy thì sao?”

Sau đó anh ta cười hì hì nói với Phan Tùng Dương: “Cậu Phan, thật ngại quá, em gái tôi ngực lớn não phẳng, xin anh đừng để bụng những gì nó nói l

Nói rồi anh ta kéo Ngụy Nhật Anh trở về vị trí. “Ha ha!”

Phan Tùng Dương cảm thấy thỏa mãn cười lớn, sau đó nhìn về phía Trần Hoàng Thiên rồi lên mặt nói: “Tao khuyên mày nên lập tức nói xin lỗi tao, nếu không khi mà ông nội của tạo chiến thắng thì tao sẽ cho mày biết tay”

Trần Hoàng Thiên nói: “Người nên quỳ xuống xin lỗi là mày đấy, cứ hống hách đi, đợi ông nội của mày đi ra, tạo liền bảo ông ấy đánh gãy tay chân mày. “Mày đừng có mà mơ!”

Phan Tùng Dương vừa nghe thì liền nổi khùng lên. Lúc anh ta định gọi người xử lý Trần Hoàng Thiên thì bằng nhiên toàn sân vận động trở nên hỗn loạn. “Tới tới! Các đại lão ra sân!”

Phan Tùng Dương vừa nghe thì liền nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một đảm đại lão đã đi lên võ đài của sân vận động.

Có ông nội của anh ta là Phan Đình Thọ cùng người của nhà họ Phan.

Có người đứng đầu gia tộc họ Lưu ở châu Trung là Lưu Bạc Sơn cùng người của nhà họ Lưu.

Có người đứng đầu gia tộc họ Trịnh ở châu Hải là

Trịnh Đình Xuân cùng người của nhà họ Trịnh.

Dù lá gan của Phan Tùng Dương có to đến mấy đi chăng nữa thì anh ta cũng không dám làm loạn sự kiện lớn của võ đạo nên chỉ có thể vừa chỉ vào Trần Hoàng Thiên vừa cắn rằng nói: “Mày đợi đấy cho tao”

Nói rồi anh ta ngồi xuống.

Dương Bảo Trân đắc ý nói với Trần Hoàng Thiên: “Chờ hai chúng tôi cưỡi ngựa lôi anh đi nhé!” Trần Hoàng Thiên im lặng ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của nhà họ Lưu cạnh nhà họ Phan, anh lười nói nhảm với cô ta.

Rất nhanh thì các vị tuyển thủ liền ngồi xuống ở hàng ghế đầu tiên. “Lần trước ông Trịnh lấy vị trí thứ tư, hy vọng lần này ông ấy có thể tiến đến ba vị trí đầu. “Lần trước ông Phan của chúng tôi lấy được vị trí thứ nhất, hy vọng lần này có thể giữ vị trí thành công” “Năm năm qua đi, trước đây ông Lưu của chúng tôi bị đánh bại bởi ông Phan, hy vọng lần này ông ấy có thể trở thành đài chủ.”

Rất nhiều người nghị luận sôi nổi. “Cậu Lưu! Cậu Lưu!”

Lúc này Ngụy Hòa Phong giơ tay vẫy gọi với hàng ghế đầu.

Lưu Văn Huy vừa chuẩn bị ngồi xuống liền quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Hòa Phong và Ngụy Nhật Anh thì lập tức vòng qua ghế sau, cười nói: “Ngụy Nhật Anh cũng đến nữa”

Ngụy Nhật Anh bĩu môi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Lưu Văn Huy.

Ngụy Hòa Phong cũng cười khanh khách nói: “Mấy ngày nay ba tôi đi công tác ở nơi khác nên bảo tôi đại diện ông ấy đến ủng hộ ông Lưu. Vậy nên tôi liền dẫn em gái theo, con bé chết tiệt kia tùy hứng chạy đến Hoa Tây ở thành phố Đông Đô làm, tôi buộc nó từ chức, về sau ở châu Trung, cậu Lưu muốn nhìn thấy em gái tôi lúc nào cũng được.”

Nhắc đến Hoa Tây, nụ cười của Lưu Văn Huy liền tắt hẳn. “Đúng rồi cậu Lưu” Ngụy Phong nhìn cái đầu đang được băng bó của Lưu Văn Huy, hỏi: “Đầu của anh bị thương?”

Lưu Văn Huy căm tức nói: “Mẹ kiếp, hai ngày trước bị một người tên là Trần Hoàng Thiên đánh. “Trần Hoàng Thiên?”

Ngụy Hòa Phong cùng Ngụy Nhật Anh đều kinh sợ hồ lên, đặc biệt là Ngụy Nhật Anh, trái tim đột nhiên đập mạnh còn sắc mặt thì cũng thay đổi.

Không phải là ông chủ cũ Trần Hoàng Thiên của cô đấy chứ?”

Ngụy Phong chỉ vào Trần Hoàng Thiên đang ngồi ở phía sau: “Là anh ta sao cậu Lưu?”

Lưu Văn Huy nhìn lại thì nháy mắt liền phẫn nộ, gã nằm tay lại cắn răng nghiến lợi nói: “Chính là tên rác rưởi này làm đầu của tao bị thương! “Cái gì!”

Ngụy Hòa Phong kinh ngạc, lúc này liền quát vào mặt

Trần Hoàng Thiên: “Tỉnh lại đi, mày đánh cậu Lưu mà còn dám ngồi ghế này, mày muốn chết có phải không?” Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Thế giới nhỏ quá, đi đâu cũng gặp kẻ thù. “Sợ rồi?” Lưu Văn Huy cười nhạt: “Tao cho mày biết, vô dụng thôi, dù mày có ủng hộ nhà họ Lưu của tao thì tao cũng sẽ tìm cơ hội xxx mày, hơn nữa còn làm đến khi mày chết!” “Ha ha!”

Phan Tùng Dương liền cười to: “Cái tên ngu ngốc này đứng ở nhà họ Phan của tao thì tao cũng muốn đánh, đứng ở chỗ của nhà họ Lưu thì Lưu Văn Huy lại muốn đánh, thật đúng là chuột chạy qua đường bị người người đòi đánh!”

Anh ta vừa dứt lời thì Phan Đình Thọ đang ngồi ở hàng ghế trên liền quay xuống đập vào đầu anh ta: “Hét to làm gì, lát nữa có cao thủ mà ông mang đến, lỡ như nhìn thấy sắc mặt của mày mà người ta không giúp thì mày chết với ông!”

Phan Tùng Dương vừa nghe thì tức khắc kinh hãi, nhanh chóng ngồi xuống hỏi: “Ông nội, cao thủ gì còn lợi hại hơn ông?” “Ít nói nhảm!” Phan Đình Thọ trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: “Vị cao thủ này ghét nhất mấy đứa như mày mày đàng hoàng cho ông một chút. Cuối cùng, mày ra ngoài cho ông, ông không cho mày tới là vì sợ mày làm ngài ấy không vui, thế mà mày còn lén chạy tới, muốn chết phải không?”

Trần Hoàng Thiên không cho ông nói nên ông cũng không dám nói cao thủ mà ông mời tới chính là người đánh Phan Tùng Dương ngày đó.

Phan Tùng Dương nói: “Ông nội, từ giờ trở đi cháu đàng hoàng lại, cháu sẽ cố gắng không nói lời nào được chưa?”

Phan Đình Thọ sợ Trần Hoàng Thiên nhìn thấy Phan Tùng Dương thì không giúp ông thi đấu nên nói: “Cúi đầu xuống rồi tìm mũ lưỡi trai che mặt lại cho ông!”

Phan Tùng Dương vội vã cầm mũ lưỡi trai của Dương Bảo Trân đội lên, cười hì hì nói: “Này được không ông?” “Thế này còn tạm được.” Nói xong Phan Đình Thọ nhìn về phía Dương Bảo Trân: “Ai đây, bạn gái mới?”

Phan Tùng Dương cười hì hì nói: “Đúng vậy ông nội, một người con gái tốt vô cùng, cô ấy gọi là Dương Bảo Trân, hoàn cảnh gia đình tạm được, chị gái của cô ấy là chủ tịch của Công ty Thương mại Quốc Tế Hoa Tây, tài sản của công ty có hơn sáu trăm triệu đô, nhà ở là biệt thự một trăm tám mươi tỷ “Em gái của chủ tịch Công ty Thương mại Quốc Tế Hoa Tây?” Hai mắt của Phan Đình Thọ phát sáng, đó không phải là em gái của vợ cũ Trần Hoàng Thiên sao?

Nếu như có một ngày Trần Hoàng Thiên phục hôn với vợ cũ, mà cháu của mình lại cưới em vợ của Trần Hoàng Thiên thì chẳng phải lại trở thành người thân?

Phan Tùng Dương yếu ớt hỏi: “Đúng vậy, ông nội, cháu muốn cưới cô ấy, ngài có thể đồng ý không?”

Trái tim của Dương Bảo Trân cũng vì thế mà đập nhanh.

Hai người đều đang đợi Phan Đình Thọ trả lời. “Ha ha ha!”

Đột nhiên Phan Đình Thọ cất tiếng cười to: “Đồng ý. Ông nội đồng ý. Hai ngày nữa ông sẽ dẫn mày đến nhà con bé cầu hôn, ông nội sẽ cho nhà con bé sính lễ dưới ba nghìn tỷ.

Bình luận

Truyện đang đọc