CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 444: Đã đến nhà họ Thẩm!

Sau nhiều giờ bay, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay Washington. “Tới Mỹ một chuyến đúng thật là chẳng dễ dàng gì, phải ngồi máy bay gần một ngày trời, thế này phải xa tới mức nào chứ!” Dương Thiên Mạnh không nhịn được mà thở dài, ngồi tới mức hai chân đều tê dại cả rồi, đến cả đứng dậy cũng khó khăn.

Trần Hoàng Thiên đã đỡ ông dậy. Sau đó cười nói: “Thời gian quá gấp gáp, chỉ có thể bay bằng máy bay, khiến bố phải mệt mỏi rồi ạ, đợi khi nào về, con sẽ thuê một chiếc tàu để đi về, thăm thú sự hùng vĩ của biển cả, lại có thể thích đi thì đi thích nằm thì nằm? “Không cần không cần.

Dương Thiên Mạnh xua tay liên tục: “Vậy thì tốn nhiều tiền lắm, đi máy bay về là được rồi. Bố không cao quý tới như vậy” “Hừ!”

Đường Thái An hừ lạnh một tiếng: “Còn muốn quay về à, giờ thì phải để cái mạng lại ở Mỹ!”

Nói xong, anh ta tức giận bừng bừng đưa bạn mình xuống máy bay, rồi gọi điện vào một dãy số.

Dương Thiên Mạnh lo lắng nói: “Trần Hoàng Thiên, có khi nào bọn họ sẽ gây sự với chúng ta hay không? Dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta” Phương Thanh Vân cười nói: “Bố à, bố cứ yên tâm đi, ông ngoại của cậu ba đang ở Mỹ, thế lực của vô cùng to lớn, bọn họ không đụng tới cậu ba được đâu” “Vậy thì tốt.”

Lúc này Dương Thiên Mạnh yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng có một số người Mỹ gốc Lam Hoa khác thì lại cười lạnh. “Chắc là các ông không biết Đường Môn khủng bố tới mức nào đâu nhỉ?” “Đúng đấy, dù cho ông ngoại anh ta có lợi hại tới thế nào đi chăng nữa, thì lúc gặp cậu Đường e rằng đều nhũn cả chân luôn. “Trừ khi ông ngoại của anh ta là hội trưởng của Hiệp hội Thiên Minh, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng!”

Nghe những lời chế nhạo này, Trần Hoàng Thiên cũng không đôi co với bọn họ, đỡ Dương Thiên Mạnh rồi nắm tay Phương Thanh Vân, dẫn đầu đoàn người. Cùng nhau đi xuống máy bay.

Không lâu sau.

Đám người Đường Thái An xuống máy bay. “Chết tiệt, tôi đã gọi người tới rồi, chắc chắn phải giết bọn họ!”

Đường Thái An che mặt tức giận nói. “Chỉ sợ là người còn chưa tới, họ đã rời sân bay gọi xe rời đi rồi, không chặn bọn họ lại được. Một thanh niên người Châu Á nói.

Đường Thái An gật gật đầu. “Hay là thế này đi. Anh ta nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước, xem xem có thể thuê mấy người chặn đám người kia lại hay không, đợi người của Đường Môn đến, nếu không chặn được thì nhìn xem bọn họ lên xe nào, nhớ kĩ biển số xe, với thực lực của Đường Môn, rất dễ dàng tìm được bọn họ.” “Được”

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Thế là tám chín thanh niên tám chạy chậm ra khỏi sân bay.

Vừa mới ra khỏi sân bay. “Nhìn kìa cậu Đường!”

Có một thanh niên giơ tay lên chỉ qua.

Mọi người nhìn sang. Chỉ thấy một đám người đang đứng ở lối ra. “Ha ha, là ông hai nhà họ Thẩm!”

Đường Thái An lập tức vui mừng, sải bước tới. Cười cười chào hỏi: “Chú hai Thẩm” “Ông Thẩm!”

Bạn bè của Đường Thái An cung kính chào hỏi. “Ừm”

Thẩm Thiên Sang mỉm cười gật đầu. “Cậu cả Thẩm, cậu hai Thẩm, cô ba Thẩm… mọi người tới đón ai vậy?” Đường Thái An nhìn về phía nam nữ thanh niên phía sau Thẩm Thiên Sang.

Cậu cả nhà họ Thẩm Thẩm Minh Vũ trả lời: “Tới đón em họ của tôi, con trai của dì tôi, từ Lam Hoa tới đây”

Nói tới đây, anh ta liền hỏi: “Tại sao mặt của cậu Đường lại sưng như vậy?” “Chết tiệt. Đường Thái An tức giận nói: “Vừa nhắc tới chuyện này, tôi liền thấy tức giận, tôi bị một lão già đánh trên máy bay, lão già đó rất lợi hại, tôi đã gọi người của Đường Môn tới rồi, đợi bọn họ ra đây, cậu cả Thẩm có thể gọi mấy người tới giúp tôi chặn bọn họ lại được không?”

Thẩm Minh Vũ cười cười: “Nếu như em họ của tôi đi ra trước, thì chúng tôi đón cậu ấy rồi đi luôn, không giúp anh được. Nếu như lão già kia đi ra trước, thì có thể giúp anh chặn lại.”

Đường Thái An ôm quyền nói: “Vậy tôi cảm ơn trước!” Khoảng hai mươi phút sau. Đám người Trần Hoàng Thiên bước ra khỏi lối ra.

Giây tiếp theo!

Đường Thái An giơ ngón tay ra chỉ, vội vàng kêu lên: “Cậu cả Thẩm. Chính là đấm người này đã đánh chúng tôi, mau giúp tôi..”

Anh ta còn chưa kịp nói xong đã thấy Thẩm Thiên

Sang vẫy tay kêu to: “Cháu trai, cậu hai ở đây!” Lời này vừa nói ra, đám người Đường Thái An liền ngây dại cả người. Cháu trai của Thẩm Thiên Sang, chắc không phải là thẳng ranh đấy chứ?

Đúng thật là vậy. “Cậu hai.”

Liền nhìn thấy đám người Trần Hoàng Thiên đi tới. Trần Hoàng Thiên cất tiếng chào.

Đám người Đường Thái An đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Còn thực sự là cháu trai của Thẩm Thiên Sang! “Ha ha!”

Thẩm Thiên Sang cười nói: “Ông ngoại con đang mong ngóng lắm đây. Cuối cùng cũng đợi được con rồi, còn có cả Thanh Vân và nhà thông gia nữa, ông cụ nhà tôi cũng rất muốn gặp mọi người. Muốn nói lời cảm ơn trước mặt mọi người, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Trần Hoàng Thiên” “Cậu nhà thông gia khách sáo rồi.” Dương Thiên Mạnh cười nói. “Em họ!” “Anh họ.”

Lúc này những thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm đều đi lên chào hỏi bắt tay Trần Hoàng Thiên. So với thế hệ trẻ của nhà họ Trần, những thế hệ trẻ này của nhà họ Thẩm lại có quan hệ thân thiết với Trần Hoàng

Thiên hơn.

Tất cả đều nở nụ cười với nhau, trong lời nói không hề có sự xem thường và cười nhạo, khiến cho Trần Hoàng Thiên cảm thấy rất thân thiết. Cũng thực sự cảm nhận được tình thân.

Sau vài lần giới thiệu, Trần Hoàng Thiên mới biết rằng anh họ cả tên là là Thẩm Minh Vũ và anh họ thứ hai tên là Thẩm Minh Sang. Chị họ thứ ba tên là Thẩm Minh Diệu, chị họ thứ tư tên là Thẩm Minh Tâm… “Cậu Đường, chúng ta mau nhân cơ hội rời đi thôi. Một người đàn ông châu Á nhỏ giọng nói. Đường Thái An gật đầu.

Như con mèo cong eo, bước chân nhẹ nhàng, lén lút rời đi.

Đúng lúc này, Đỗ Nhã Lam liền hét lên: “Không phải các anh nói muốn gọi người tới giết chúng tôi sao, để chúng tôi không thể về Lam Hoa sao, sao lại chuồn mất thế?”

Lời này vừa cất lên.

Người nhà họ Thẩm liền quay lại nhìn đám người Đường Thái An. “Chặn lại cho tôi!”

Thẩm Thiên Sang quát lên.

Ngay lập tức, hàng trăm người của Hiệp hội Thiên Minh đã bao vây đám người Đường Thái An. “Xin ông Thẩm hãy tha mạng!” Đám bạn bè của Đường Thái An van xin được tha mạng. “Trần Hoàng Thiên, bọn họ đắc tội con như thế nào?” Thẩm Thiên Sang hỏi.

Đỗ Nhã Lam liền kể lại chuyện lúc nãy. “Mẹ nó!”

Thẩm Thiên Sang lập tức tức giận nói: “Cháu trai nhà họ Thẩm tôi mà cũng dám xúc phạm, mấy người đúng là không muốn sống nữa rồi. Đánh bọn chúng một trận cho tôi!” “Vâng!”

Người của Thẩm Thiên Sang hành động ngay lập tức

Sau một trận đấm đá, đám người Đường Thái An năm trên mặt đất như chó chết, lúc này Thẩm Thiên Sang mới bảo dừng lại. Không quên để lại một câu: “Ở Mỹ, Hiệp hội Thiên Minh lúc nào cũng đè trên đầu Đường Môn cả, đừng có mà tinh tướng. Lần sau còn dám đắc tội cháu trai của tôi, thì ném mấy người xuống biển cho cá mập ảnh”

Nói xong, ông liền dẫn đám người Trần Hoàng Thiên lên xe.

Sau đó đoàn xe hùng hậu liền rời khỏi sân bay.

Gần một giờ sau. Đoàn xe lái vào một trang viên có quy mô lớn. . Đam Mỹ Hay

Vừa xuống xe. viên!

Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trong trang

Chỉ thấy những người đàn ông mang súng đi tuần khắp nơi, có người da vàng, người da trắng và người da đen, có ít nhất 10.000 người!

Ngoài ra, còn có xe tăng, máy bay và đại bác.

Đám người Trần Hoàng Thiên đều có ảo giác giống như mình đang bước vào doanh trại. “Trời a, nghe nói Hiệp hội Thiên Minh vững như tường thành, hôm nay vừa nhìn thấy đúng thật là danh xứng với thực, không ai có thể đánh vào đây được!”

Đỗ Nhã Lam không nhịn được cảm khái. “Ha ha!”

Thẩm Thiên Sang cười nói: “Ở Mỹ không giống như Lam Hoa, thể lực ở khắp nơi, vô cùng hỗn loạn. Nó đầy quyền lực và hỗn loạn. Hiệp hội Thiên Minh lại nằm giữ số tài sản lên tới hàng chục nghìn tỷ USD, có hàng nghìn tấn vàng được chôn dưới lòng đất, rất nhiều thể lực đều muốn đánh vào đây để đào vàng, không xây kiên cố một chút thì không được đầu. “Đúng thế thật.

Mọi người đều mỉm cười gật đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên. “Thắng hai, có phải là Trần Hoàng Thiên tới rồi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc