Chương 532: Thiêu đốt Dương Ninh Vân!
Lý Nam Cương không biết Trần Hoàng Thiên là Tiểu Phật Gia, chỉ biết quan hệ của Trần Hoàng Thiên và Phật Gia Đường rất tốt, đây cũng là lí do anh ta không dám ra tay với Trần Hoàng Thiên, phải mượn tay gia tộc Rothschild để phá hủy Trần Hoàng Thiên.
Thế nhưng Trần Hoàng Thiên lại chủ động nộp mạng, anh ta đã không để ý mà phá hủy mất Trần Hoàng Thiên.
Khi chạy tới nhà họ Trần đòi giết Trần Hoàng Thiên, Phật Gia Đường trách móc vì không thể nào giao ra hết được, nhưng Trần Hoàng Thiên lại đưa người chạy tới nhà họ Lý bọn họ gây chuyện, cho dù là giết Trần Hoàng Thiên thì Phật Gia Đường cũng không có cách nào với nhà họ Lý cả, ai dây vào mình mình trả kẻ đó, nhà họ Lý anh ta coi như là làm hợp tình hợp lí.
Đây cũng là ở nhà họ Lý, anh ta không sợ Trần Hoàng Thiên, thậm chí còn dám lấy mạng Trần Hoàng Thiên nữa kia. “Anh cử người đi giết Trần Long Vũ, Trần Viễn Khải giết chết hung thủ, chuyện này coi như là hòa. Trần Viễn Khải tới nhà họ Lý, lại còn làm tổn thất biết bao nhiêu cao thủ như thế, các người đã được lợi lắm rồi, như này còn không biết điều thả Trần Viễn Khải ra, sau này nữa sông không phạm nước giếng, anh ta quay về gia tộc Rothschild rồi, các anh nên làm thế nào thì làm thể đó, yêu cầu này các anh có thể chấp nhận được hay không?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
Có thể hòa giải, anh vẫn không muốn đánh nhau gây lộn rồi.
Dù sao gây thù với một môn phái cũng chẳng phải chuyện tốt gì. “Ha ha!”
Lý Nam Cương cười to: “Anh đang tới đây để làm lão cán bộ giảng hòa đấy à? Tôi hỏi anh, anh có cái mặt mũi đó sao?” “Nói như vậy thì anh không muốn thả người, muốn đánh một trận chứ gì?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng. Lý Nam Cương hừ nói: “Anh đang uy hiếp tôi?”
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Tôi đang cho nhà họ Lý các người con đường sống, đừng đi vào đường chết. “Láo xược!”
Lý Tùng Châu nói: “Dựa vào anh, dẫn theo mấy tên nước ngoài mà dám ở nhà họ Lý tôi ăn to nói lớn, đường sống của nhà họ Lý tôi vẫn còn rộng mở đấy, giao cho anh làm gì?” “Tốt nhất là anh cút xa tốt ra một chút, đừng đừng có lao vào ngõ cụt mà chết, nếu không thì tôi không để ý tới việc vô tình giết chết anh đâu!”
Trần Hoàng Thiên thở dài: “Nếu nói như vậy tức là không bàn bạc được nữa?” “Bàn cái con khỉ!”
Lý Nam Cương không khách sáo gì: “Một là lấy ba nghìn tỷ đô ra để chuộc Trần Viễn Khải, hai là qua đây mà cứu anh ta, đừng ở đây nói dông dài, nhà họ Lý tôi không thích chiêu đó của anh đâu!” “Được thôi.”
Trần Hoành Thiên nhàn nhạt nói: “Người chết vì ăn, chim chết vì mồi, hôm nay để câu nói này ứng nghiệm lên nhà họ Lý anh đi.
Nói xong, Trần Hoàng Thiên đưa ba người nước ngoài tiên lên phía trước. “Um um…”
Trần Viễn Khải bị bịt miệng lại, nói không ra tiếng, cứ ở đó ủ ở không thôi, thấy mấy người Trần Hoàng Thiên cách ông ta ngày càng gần, trong mắt ông ta đầy sự tuyệt vọng.
Hôm qua người của ông ta cứ như vậy mà rơi vào bẫy, sau đó bị lửa thiêu chết, thấy mấy người Trần Hoàng Thiên sắp nối theo lối cũ, trong lòng ông ta chỉ muốn chết cho rồi!
Nếu như không phải hôm qua bản thân kích động thì đã không hại chết nhiều người như vậy!
Bốn người Trần Hoàng Thiên dần đến gần.
Vào lúc này, Lý Tùng Châu hét lên: “Bày trận!” Theo lời ông ta nói, nhãn trận được một ông lão khởi động.
Chớp mắt, lửa lên như sóng, Trần Hoàng Thiên và ba người nước ngoài lập tức chìm trong biển lửa. “Ha ha ha!”
Từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều cười không ngớt. “Um um…”
Trần Viễn Khải bật khóc. “Tốt quá rồi!”
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trận đang trốn trong phòng khách cũng chạy ra, vui vẻ nhảy cẫng lên. “Nam Cương, nhà họ Lý các anh lợi hại quá, mấy tên tạp chủng Trần Hoàng Thiên kia sẽ chết trong biển lửa chứ?” Lý Tú Lam kích động hỏi.
Lý Nam Cương kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, bị lửa bao vây như vậy, bọn họ muốn sống cũng khó, lần trước mấy tên kia chính là ví dụ tốt nhất đấy!” “”
Dương Bảo Trân gật đầu như gà mổ thóc: “Vẫn là nhà họ Lý lợi hại, nhiều người muốn tiêu diệt Trần Hoàng Thiên như vậy nhưng không tiêu diệt nổi, cuối cùng lại bị nhà họ Lý thủ tiêu, thật sự mạnh quá mà!” “Ha ha!”
Lý Nam Cương cười đắc ý.
Kết quả tiếng cười của anh ta cũng dám vang lên.
Trần Hoàng Thiên đưa ba người nước ngoài xông ra từ cửa sinh. “Sao có thể chứ?”
Mấy người Lý Tùng Châu và Lý Nam Cương ngây người!
Không đợi bọn họ hoàn hồn lại từ trong cơn sửng sốt, Trần Hoàng Thiên đã lập tức nói: “Jeffray, mau cứu ông chủ của các anh ra trước đi!”
Jeffray lập tức xông qua như báo săn, tốc độ nhanh tới nỗi khiến người ta khó mà phản ứng kịp được, một loáng sau anh ta đã hạ gục hai tướng võ tấn công Trần Viễn Khải, sau đó đưa Trần Viễn Khải rút lui ra ngoài. “Không ổn rồi, người bị cứu đi rồi!”
Lúc này Lý Nam Cương mới phản ứng kịp, nhưng đã muộn rồi, Trần Viễn Khải đã được đưa tới bên cạnh Trần Hoàng Thiên. “Um um…”
Cục giấy bịt ở miệng bị bỏ ra, Trần Viễn Khải khóc nấc lên: “Trần Hoành Thiên, hôm qua nếu như tôi nghe lời anh thì tốt rồi, cũng sẽ không làm hại tới toàn bộ thuộc hạ của tôi đều chết sạch hết, tôi thật sự hối hận chết đi được!”
Trần Hoành Thiên cười an ủi: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, hãy nhớ rằng Lam Hoa có nền văn minh lâu đời, lâu tới nỗi không đơn giản như ông tưởng tượng đâu, sau này biết nể sợ trong lòng thì sẽ không chịu thiệt nữa.”
Trần Viễn Khải liên tục gật đầu.
Lúc này, sắc mặt Lý Tùng Châu trầm lại: “Là anh phá vỡ hỏa trận?”
Trần Hoàng Thiên: “Hỏa trận này của các ông tàn quá, nơi có lửa lớn nhất chính là cửa sinh, người bình thường bị vây lại chỉ sẽ trốn vào nơi có lửa nhỏ nhất, rồi chết không ra nổi, nhưng nơi lửa to nhất lại chính là nơi có thể xông ra nhất”
Lý Tùng Châu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên ngưng đọng lại. “Jeffray, Walsh, xông qua giết bọn họ cho tôi!” Trần
Viễn Khải hét.
Hai người nước ngoài lập tức xông tới, một người ở lại bảo vệ sự an toàn cho Trần Viễn Khải và Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên không ngăn cản, bởi vì theo quan sát của anh, cửa chính có trận pháp, mấy người Lý Nam Cương đứng ở nơi không có trận pháp, vì vậy có thể qua đó giết được. “Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, kéo chân những tên nước ngoài này lại với tôi, những người khác mau chạy ngay!”
Lý Tùng Châu vội vàng hét lên, sau đó đưa hai vị trưởng lão xông tới chỗ Jeffray và Walsh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trận chiến ba đấu hai diễn ra vô cùng khốc liệt.
Mới bắt đầu, ba người không trụ được trước đòn tấn công của Jeffray và Walsh. Nhìn thấy vậy, người nhà họ Lý bị dọa sợ, mấy người cứ thế chạy tán loạn. “Milady de Winter, đi giết tên nhóc kia cho tôi, đừng để anh ta chạy mất!” Trần Viễn Khải chỉ về phía Lý Nam Cương, chỉ muốn báo thù cho con trai.
Milady lập tức xông tới. “Hạo Nam, không ổn rồi, có người nước ngoài đuổi tới kìa!”
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân hét lên. “Mau lên xe!”
Lý Nam Cương mở cửa xe ra, vừa hay xe lại dừng tại chỗ có trận pháp, anh ta biết làm thế nào để khởi động nhãn trận, thế nên liền chạy qua đó khởi động nhãn trận lên.
Lúc này, Milady bị bao vây trong trận ngũ hành, Lý Nam
Cương nhân cơ hội lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi. “Mẹ kiếp, tôi phải giết chết cả nhà Trần Hoàng Thiên!”
Lý Nam Cương tức tới đỉnh điểm, anh ta vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra gọi: “Bảo cho đệ tử của Võ Đang và Long Hổ, lập tức phải thiệu chết Dương Ninh Vân, nhất định phải thiêu chết cô ta cho tôi!”
Trần Hoàng Thiên đưa Trần Viễn Khải tiến vào ngũ hành trận, nhanh chóng phá vỡ pháp trận, đang định đưa Milady đi truy giết Lý Nam Cương. Nhưng vào lúc này, điện thoại của Trần Hoàng Thiên vang lên.
Nhìn thấy là Dương Ninh Vân gọi tới, Trần Hoàng Thiên lập tức nghe máy. “Alo, Ninh Vân, em ở Nga Mi vẫn ổn chứ?” “Tôi không phải Ninh Vân, tôi là Thanh Tâm, thí chủ Trần, không ổn rồi, vừa nãy có mấy đệ tử của Võ Đang và Long Hổ nổi loạn, yêu cầu thiêu đốt Thanh Trần, vốn dĩ đệ tử của hai phái đều chỉ muốn Thanh Trần chết, bị bọn họ làm càn hết lên, bây giờ loạn lắm rồi, họ đã đến lò thiêu đòi thiêu Thanh Trần rồi, anh mau nghĩ cách cứu Thanh Trần đi!”