CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Thấy cháu trai vui vẻ trở về, nhưng bây giờ vẻ mặt lại trong tình trạng không biết gì, trong lòng Thạch Thanh Sơn lại cảm thấy không nỡ

Nếu như không nói tình hình hiện tại ra cho cháu trai biết, ông ta buộc phải nói toạc ra chỗ hổng của vụ việc to lớn này.

Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải nói rõ chi tiết: “Ngày hôm đó tính mạng của ông nội bị mang ra để uy hiếp nên mới cố ý nói như vậy để cho cháu trở về.” “Mang cháu ra lừa gạt để cho cháu trở về?”

Sắc mặt Thạch Giang Hoành đột nhiên thay đổi mạnh: “Ý của ông nội là Hoàng Thiên Tuấn biết cháu cho gọi Triệu sư phụ đến tìm gã gây thù, thế nên mới bắt ông nội lừa cháu trở về. Gã ta định làm gì cháu đây?”

Nói đến đây, Thạch Giang Hoành đổ mồ hôi lạnh như mưa, toàn thân run lẩy bẩy.

Nếu đúng như lời nói là chính mình, vậy thì mình đã bị ông nội lừa bịp thảm thiết rồi. “Cháu đừng sợ, nghe ông nội nói đã.”

Thạch Thanh Sơn dìu Thạch Giang Hoành vào ghế số pha trong gian phòng rồi mới lên tiếng: “Chủ tịch Hoàng Gia Entertainment, là một cao thủ vô cùng lợi hại. Tay cậu ta vạch trong không khí một đường, liền xuất hiện một cây đạo, chém Triệu sư phó thành hai nửa. Thế nên cậu ta bắt ông nội lừa cháu quay về, ông nội cũng không dám không làm theo. Dù sao vụ mưu sát và cháu cũng không có liên quan gì, cậu ta sẽ không làm gì cháu đâu.” “Cậu ta nói chỉ cần cháu đi theo Chu Tử Hào, tìm ra hung thủ đứng sau vụ mưu sát, cậu ta sẽ không làm gì chúng ta. Nếu không… “Nếu không sẽ giết chúng ta ư?” Thạch Giang Hoành run giọng hỏi.

Thạch Thanh Sơn gật nhẹ đầu: “Cho nên lần này cháu trở về phải nhớ kĩ hai điểm.” “Một, không được đụng chạm gì đến cái người đánh cháu kia.” “Hai, bằng mọi cách theo Chu Tử Hào tìm ra hung thủ đứng sau. Quan trọng nhất là phải có bằng chứng rõ ràng!” “Chỉ khi làm tốt hai việc này, cháu cùng với nhà họ Thạch của chúng ta mới có thể yên ổn được, hiểu không?” “Đã hiểu rồi ông nội.” Thạch Giang Hoành gật đầu như băm tỏi, sau đó đứng dậy nói: “Cháu đi ngủ trước, hồi phục một chút muộn phiền trong lòng. Ngày mai sẽ đi xem thử lời nói ngoài của cậu Chu!”

Nói xong, anh ta tựa như mất hồn, đi ra khỏi phòng.

Giữa trưa ngày hôm sau, trong một phòng của khách san Hilton xa hoa.

Chu Tử Hào, Ngụy Thiếu Hưng, Diệp Phùng cùng hơn mười mấy cậu ấm. Vương Minh ngồi trên xe lăn cũng đến, bày sẵn một bữa tiệc ăn mừng, chờ Thạch Giang Hoành đến.

Không bao lâu sau, Thạch Giang Hoành nhận lời mời, ngồi vào ghế lô “Ha ha!”

Ngụy Thiếu Hưng đi dẫn đầu, cười nghênh đón tiếp: “Anh Thạch, anh đã trở về. Anh em chúng tôi rất nhớ anh đấy! “Đúng vậy anh Thạch. Vài ngày không thấy, như cách ba thu vậy đó.” “Hiện tại có anh Thạch trở về, đội hình của chúng ta sẽ trở nên lớn mạnh vài phần ” “Có anh Thạch, sẽ có ngày có kế hay để tiêu diệt thằng chó kia!

Một đám cậu ấm hoà thuận vui vẻ, trong rạp tràn ngập tiếng trò chuyện vui vẻ. “Tôi cũng nhớ các cậu lắm!”

Thạch Giang Hoành tay hướng về phía túi mở ra, vụng trộm mở bút ghi âm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Hào: “Cậu Chu, yết hầu bị Trần Hoàng Thiên cắt có đau không?” “Cũng không hẳn là đau, mấu chốt là lúc ấy bị dọa không hề nhẹ. Tôi tức giận đến cả đêm cũng không ngủ. Con mẹ nó, tôi hận không thể bóp chết thằng chó kia kể cả hướng đông hướng tây!” Chu Tử Hào sở vào băng cá nhân dán trên cổ, vẻ mặt đầy ảo não. “Ha ha!”

Thạch Giang Hoành cười nói: “Cậu Chu đừng nóng giận. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chúng ta sẽ tiêu diệt nó! “Đúng vậy! Đúng vậy!” Ngụy Thiếu Hưng cười hắc hắc nói: “Anh Thạch đã trở về, lo gì không làm chết được thắng khốn kia sao?”

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Dương Chí Văn: “Mau đi mang RaneeConti cho cậu Chu mở, để mọi người rót mừng anh Thạch trở về!” “Được rồi cậu Ngụy, tôi mới là người phải đi lấy!”

Dương Chí Văn ân cần đi qua phía bên kia bản, cầm lấy chai rượu đỏ ở đằng kia mở ra. “Anh Thạch, anh cũng thực là rất có bản lĩnh đấy. Đi một chuyển đến Đông Quan, khiến hai người Hoàng Thiên Tuấn cùng Lôi Hồ bị bọn đầu sỏ tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Quan giết chết. Trái ngược lại với chúng tôi, một thằng con rể đi ở rể cũng không giải quyết nổi, còn bị anh ta lấy dao chém. So với anh Thạch, chúng tôi thực sự xấu hỏi đến đỉnh điểm đấy!” Ngụy Thiếu Hưng hổ thẹn nói. “Đúng vậy đấy!”

Đám cậu ấm nhao nhao gật đầu. “Ha ha!” Thạch Giang Hoành cười nói: “Đó là công lao của ông nội tôi, tôi chỉ chân chạy việc, không dám nhận đoạt công lao. Vì thế các cậu cũng đừng khen tôi, cũng đừng khâm phục tôi.” “Ngược lại tôi rất khâm phục các cậu. Có thể tên khốn kia bị đụng phải vào bệnh viện, còn có thể khiến cảnh sát không điều tra ra các cậu. Có thể nói là không chê vào đây được, tôi thật sự có thể nói là khâm phục các cậu đến đỉnh điểm!” “Ha ha!” Ngụy Thiếu Hưng nở nụ cười: “Thứ đó đều là do Chí Văn đấy.. “Cậu Ngụy, đừng nói mò, không có liên quan gì đến tôi.” Cơ thể Dương Chí Văn có chút chấn động, vội vàng cắt ngang lời nói của Ngụy Thiếu Hưng. “Anh sợ cái gì chứ?” Ngụy Thiếu Hưng trừng mắt liếc anh là một cái, nói: “Anh Thạch là người một nhà sao anh lại sợ anh ấy bản đứng anh?”

Dương Chí Văn khóc không ra nước mắt: “Các cậu, cầu xin các cậu, đừng để cập đến việc này nữa được không? Nếu như để ông nội của tôi biết được, ông ấy có thể sẽ giết tôi mất. Hiện tại tôi sợ nhất là mọi chuyện bại lộ. Thế nên cầu xin các cậu đừng đề cập đến chuyện này, nếu không tôi cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa đâu.” “Ha ha ha!”

Tất cả mọi người bị chọc đến phá lên cười. “Anh ta thật sự rất sợ hãi. Tôi biết anh ta cũng tương đối lâu, anh ta là người trong sạch nhất” Vương Minh vừa cười vừa nói.

Sau đó nhìn về phía Thạch Giang Hoành, tiếp tục nói: “Chí Văn sợ thì đừng nói ra chuyện này, theo tính cách anh Thạch chắc là được. Ngược lại anh Thạch đến Đông Quan gọi cao thủ đã giết Hoàng Thiên Tuấn cùng Lôi Hồ trở về đây có được không? Nếu như không mời về đây được bảo giết tên phế vật Trần Hoàng Thiên kia đi. Lúc đó chúng ta g góp một trăm triệu trả thù lao cho anh ta đều được.” “Đúng vậy anh Thạch, cao thủ kia vẫn còn ở Đông Quan ư?” Chu Tử Hào cũng nhìn về phía Thạch Giang Hoành. “Ai!” Thạch Giang Hoành thở dài: “Ông ta giết hai lão đại Hoàng Thiên Tuấn cùng Lôi Hồ xong, nào dám tiếp tục ở lại Đông Quan. Làm xong việc liền chạy, ông nội của tôi muốn giữ lại cũng không được.” “Vậy thì thật là tiếc”

Đám cậu ẩm thất vọng lắc đầu. “Mọi người cũng không nên nhụt chí. Để cho thằng chó kia sống được thêm vài ngày, tôi sẽ cho nó biến mất” Chu Tử Hào nhấp một ngụm trà, ý vị thâm trường nói. “Cậu Chu có phải đã bày ra được kể gì?” Thạch Giang

Hoành thăm dò hỏi một miệng. “Ha ha.” Chu Tử Hào cười cười, khẽ dựa về phía mặt ghế, lười nhác nói: “Cũng không ngại nói cho các anh biết, tối hôm qua tôi cho Dennis cùng Andrew đi liên hệ với hệ thống lính đánh thuê, mắc nối song song, còn thanh toán cả một trăm triệu USD làm tiền đặt cọc. “Bởi vì trong nước quản lý nghiêm ngặt, những tên lính đánh thuê kia không được phép tiến vào, vũ khí cũng không được phép cho mang vào. Cho nên phải nhập cư trái phép mới có thể vào được. Thế nên mất nhiều thời gian, phải một tháng mới có thể vào trong nước. “Thằng chó kia sẽ bị đánh vào một ngày nào đó, một cú đánh lên cũng có thể khiến nó bể đầu rơi rụng. Thế nên chờ cả tháng đi, nó có nhảy lên cũng không được bao lâu đầu.

Lời nói này vừa ra khỏi miệng, ghế lô lập tức sôi trào. “Thật tốt quá! Súng Sniper ở chỗ tôi, một vũ khí cho thằng chó kia, nó có trốn cũng không tránh kịp đâu!” “Cậu Chu thật là thông minh quá!” “Xem ra cậu Chu để diệt trừ đồ chó hoang kia, cũng phải hạ ra cả những đồng vốn máu thịt của mình nữa!”

Thời điểm lúc này Dương Chí Văn đàng hoàng mang rượu tới, vừa rót cho Chu Tử Hào vừa nói: “Tôi nghe người của công ty nói, Dương Ninh Vân vừa mua một chiếc xe chống đạn chạy băng băng S600, đánh lên chỉ sợ không đánh được.”

Tuy nhiên có thể ở công ty đối diện bố trí mai phục. Dựa theo thói quen của Trần Hoàng Thiên, nó thường hộ tổng Dương Ninh Vân đến bãi đỗ xe của công ty, đều đưa mắt nhìn cô ta vào công ty, sau đó liền lại xe rời đi.” “Cho nên Dương Ninh Vân là có thể đánh được nhưng Trần Hoàng Thiên chỉ sợ không đánh được.” “Vậy đến nhà Dương Ninh Vân bố trí mai phục. Buổi sáng khi nó đi ra mở xe, cho nó nổ tung!” Ngụy Thiếu Hưng nói. “Không được.” Dương Chí Văn lắc đầu: “Nhà Dương Ninh Vận đối diện biệt thự đều có người ở, bố trí mai phục chỉ có thể ở trong vườn hoa. Mà Dương Ninh Vân đi làm tới hơn tám giờ mới xuất phát. Lúc đó trong tiểu khu nhiều người, một người nước ngoài lén lút như mèo trong vườn hoa, chỉ sợ sẽ có người báo cảnh sát” “Chí Văn nói không phải không có lý.” Chu Tử Hào gật gật đầu: “Xem ra lính đánh thuế sau khi đến còn phải có cách, dẫn Trần Hoàng Thiên đến nơi nào đó sau đó bố trí mai phục. Khi nó xuất hiện trong tích tắc khiến nó nổ rụng!” “Việc này đơn giản.” Diệp Phùng mở miệng nói: “Bạn gái của tôi là Đường Ngọc Dao, là bạn thân tốt của Dương Ninh Vân, cho cô ấy dẫn Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên đến nơi nào đó chơi. Vô cùng dễ dàng và thuận tiện. “Cách này hay!” Chu Tử Hào giơ ngón tay cái lên, nói: “Vậy quyết định như thế, để Đường Ngọc Dao dẫn hai người bọn họ đi đâu đó, các lính đánh thuê sẽ đến đó giải quyết”

Nói đến đây, Dương Chí Văn cũng đã rót rượu cho mọi người. Chu Tử Hào nâng chén nói: “Đầu tiên kính anh Thạch đã diệt trừ được chỗ dựa của Trần Hoàng Thiên. “Anh Thạch, mời anh!”

Tất cả mọi người đều đứng dậy nâng chén. “Ha ha! Khách khí. Khách khí”

Thạch Giang Hoành vụng trộm tắt ghi âm, đứng dậy chạm cốc cùng mọi người

Ăn uống hết hơn một giờ, mọi người mới quay về nhà.

Về đến nhà, Thạch Giang Hoành đưa bút ghi âm cho Thạch Thanh Sơn. Thạch Thanh Sơn tự mình đem đến nhà Hoàng Thiên Tuấn. Trải qua người của Hoàng Thiên Tuấn phải đến, bút ghi âm mới đưa đến trong tay Trần Hoàng Thiên. “Quả nhiên là Dương Chí Văn làm.”

Trần Hoàng Thiên nghe xong ghi âm, có thể chắc chắn đúng là Dương Chí Văn làm.

Chỉ có điều trong ghi âm, Dương Chí Văn không có thừa nhận. Hơn nữa ngoại trừ ghi âm, cũng không có bất kì bằng chứng xác thực nào khác. “Để cho anh ung dung tự tại một thời gian ngắn. Chờ tôi bắt được lính đánh thuê của Chu Tử Hào, đem Chu Tử Hào ra công lý, anh ta sẽ khai ra anh. Chờ đấy mà xem Dương Chí Văn!”

Bình luận

Truyện đang đọc