CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“A! Anh thả tôi ra!”

Cánh tay của Dương Ninh Vân bị bắt lấy và cô vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Nhưng Hàn Tử Minh đã tập võ từ khi còn nhỏ, trong khoảng thời gian này lại liên tục tu luyện võ thuật, cho nên thực lực đã được Đan Cảnh ngũ trọng.

Còn Dương Ninh Vân, người mới luyện tập với Sư thái

Mạc Ngôn có một tháng, đâu phải đối thủ của Hàn Tử

Minh, người đã luyện võ từ nhỏ?

Vì thế, cô không có cách nào để thoát thân được cả. “Dương Ninh Vân, đừng làm ra vẻ không sợ rồi chống cự nữa. Nếu như cô đi theo tôi, về một nhà với tôi, để tôi chăm sóc cô, sau đó đồng ý cùng tôi đi đến Huyết Ảnh môn, làm công cụ cho tôi trút giận, tôi có thể giữ lại cái mạng của cô.” “Còn nếu không, sự sống của một người phụ nữ như cô chỉ bằng một con kiến. Nếu như rơi vào tay tôi thì chính cô cũng không biết mình chết như thế nào!”

Hàn Tử Minh chế nhạo.

Mặc dù trên mặt vẫn còn vết sẹo nhưng Dương Ninh Vân đã không còn đáng sợ như trước, nếu được điều trị đúng cách, cô vẫn có thể khôi phục lại dung mạo.

Mặc dù trước đây anh ta lợi dụng Dương Ninh Vân khắp nơi, nhưng thật ra anh ta rất thích Dương Ninh Vân. Vì vậy, nó không phải là phương sách cuối cùng. Anh ta không muốn hủy hoại người phụ nữ anh ta thích. Hơn nữa, cậu ta cũng đang cần trút giận, không phải sao?

Dương Ninh Vân lại vừa vặn phù hợp với khẩu vị của cậu ta. “Tránh ra! Tôi chết đi! Chết rồi cũng không tha cho anh!”

Dương Ninh Vân vô cùng tức giận.

Bỗng nhiên cô nhanh trí và cắn vào tay Hàn Tử Minh một cái. “A!”

Bị cắn bất thình lình, Hàn Tử Minh cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã tận dụng hết sức mạnh của cánh tay mình.

Cơ bắp căng cứng như thép ngay tức thì, răng của Dương Ninh Vân gần như bị gãy. Cô không thể cắn nổi được nữa nên chỉ có thể nhả ra. “Con đĩ đáng chết!” Hàn Tử Minh tát vào hai bên tại trái phải của Dương Ninh Vân, khiến cho Dương Ninh Vân trào máu từ ra từ khóe miệng. “Cô không theo tôi thì đừng trách tôi lại trêu đùa cô trước khi giết chết cô.”

Hàn Tử Minh nói một câu lạnh lùng, thẳng tay vác Dương Ninh Vẫn lên vai. “Bớ người ta cứu tôi! Cứu mạng với!” Dương Ninh Vân gân cổ lên hét.

Một số người nước ngoài nhìn thấy điều này, họ muốn cứu cô. Nhưng tất cả đều bị Hàn Tử Minh đá văng ra. “Sư phụ của tôi, còn có cả chưởng môn nữa, đều thích đùa giỡn với những người phụ nữ trẻ trung như cô. Đợi sau khi tôi bế cô lên xem, để cho bọn họ đùa giỡn, để cho cô nếm thử mùi vị tuyệt vọng là như thế nào.

Hàn Tử Minh vừa đi vừa nói.

Dương Ninh Vân nghe thấy điều này lập tức sợ tới mức sắp khóc đến nơi.

Cô đã nhìn thấy ba ông cụ kia, đã già rồi còn thích chời trò cặn bã, một trong số ba người còn có một ông cụ với cái lưng gù nghiêm trọng.

Cô không thể tưởng tượng được hình ảnh kinh tởm đó! “Hàn Tử Minh, xin hãy tha cho tôi!”

Cô không thể kiềm chế nổi, sắp khóc tới nơi rồi. “Ha ha!”

Hàn Tử Minh cười nham hiểm nói: “Không thể nào. Ông nội của tôi đã bị Trần Hoàng Thiên giết chết. Cô là người phụ nữ trong lòng của nó. Cô nghĩ tôi có thể tha cho cô sao? Đừng có mơ!” “Đợi đến khi Trần Hoàng Thiên rơi vào tay tôi, nó nhìn thấy cái xác của cô, tthực sự muốn biết vẻ mặt của nó sẽ như thế nào đấy”

Nói đến đây, anh ta phá lên cười khúc khích. “Cầm thú! Anh thực sự đúng là súc vật!”

Dương Ninh Vân hét lên, vùng vẫy dữ dội. Nhưng chẳng ăn thua gì.

Đúng lúc này, cô nảy ra một sáng kiến. “Liều mạng!”

Cô hằn học nhủ thầm trong lòng, cũng không vùng vẫy nữa. Lúc này, lấy được một phong ấn Như Lai Đại Nhật mà sư thái Mạc Ngôn đã dạy cho cô, lợi dụng sự chủ quan của Hàn Tử Minh, cô mạnh tay dán phong ấn lên trên cái đầu húi cua của Hàn Tử Minh.

Bùm!

Một tiếng động vang lên dữ dội. “A!”

Hàn Tử Minh hét lên một tiếng, cảm giác đầu đau như búa bổ, vô thức giơ hai tay lên che đầu, chỉ cảm thấy hai tay nhớp nháp, trên má có vài giọt máu chảy xuống. “Thật tốt quá!”

Dương Ninh Vân mừng thầm trong lòng, cong chân bỏ chạy ngay lập tức. “Con chó cái chết tiệt, tao đánh giá thấp mày quá mà.

Tao phải giết chết mày!” Hàn Tử Minh tức giận đến mức không gì kiềm chế được, lập tức tập trung năng lượng thành kiếm, chém về phía Dương Ninh Vân.

Há!

Kiếm khí giống như một cái máy cắt. Cắt về phía lưng của Dương Ninh Vân. “Không được rồi!”

Dương Ninh Vân cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể thoáng rùng mình một cái, kiếm khí lướt qua cô, nhìn về phía tán cây bên trên, cây phong đã bị chặt đứt làm đôi. “Thật là khủng khiếp!”

Lòng can đảm của Dương Ninh Vân bị dọa cho sợ hãi.

Vừa đúng lúc có một chiếc taxi đi ngang qua. Cô nhanh trí nhảy lên đầu taxi. Suýt nữa thì bị ngã, nhưng may mắn thay cô đã được kịp thời được đỡ lại. Khi Hàn Tử Minh chuẩn bị xuất chiêu thức hai thì. Chiếc xe mà Dương Ninh Vân ngồi lên đã đi xa rồi. “Con mẹ nó, tao tức điên mất!” Hàn Tử Minh giậm chân mãi.

Nghĩ đến cuộc điện thoại khi nãy của Dương Ninh Vân, dường như anh ta đã thông suốt, cuộc gọi đó như để thông báo gì đó. Vì vậy anh ta liền bỏ qua việc đuổi theo Dương Ninh Vân. “Tôi canh phòng chặt cửa phòng đấu giá, cầm tiền mua chuộc nhân viên để cấm cho người ngoài vào, xem cô truyền tin vào trong đó như thế nào”

Hàn Tử Minh trở về chỗ cũ cùng với suy nghĩ này.

Đến lúc này, Dương Ninh Vân đã chạy trốn rất xa rồi. Chỉ sau khi cô nhận ra Hàn Tử Minh không còn đuổi theo mình nữa thì mới nhảy khỏi xe.

Cô tìm đến một vài người qua đường và nhờ bọn họ báo tin đến phòng đấu giá giúp. Nhưng đều bị từ chối. Cô không có tiền, cũng không mua chuộc được ai nên chỉ có thể lực bất tòng tâm. “Làm thế nào bây giờ? Nên làm gì bây giờ đây?” Dương Ninh Vân hoang mang hoảng loạn.

Một thân ở đất khách quê người lại càng khiến cô cảm thấy mù mịt. “Xem ra chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ Lãnh sự quán Lam Hoa ở New York rồi.”

Nói gì thì nói, Dương Ninh Vân cũng đã từng được giữ lại ở trường học, chỉ số thông minh có thừa, nhưng giờ lại giống như một kẻ ăn mày mà hành khất dọc đường, cuối cùng thu về mấy chục đô la, rồi bắt taxi đến lãnh sự quán.

Mà lúc này.

Ngay tại hội trường buổi đấu giá.

Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng màn đấu giá cà độc dược đáng mong chờ cũng đã đến.

Bỗng nhiên, có rất nhiều người nhao nhao lên muốn đấu giá thử. “Cây cà độc, giá khởi điểm là 10 triệu đô la Mỹ. Bắt đầu đấu giá!”

Giọng người dẫn chương trình trùng xuống. Cả hội trường ồ lên.

Đủ mọi loại giá cả được đưa ra, vô cùng sôi nổi! “Trần Hoàng Thiên, nhìn cậu này!”

Ngay lúc này, Thẩm Thiên Sang đứng lên và hét lớn: “Hiệp hội Thiên Minh, ra giá một tỷ đô la!”

Câu nói này vừa được thốt ra. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt khi nãy bỗng nhiên im phăng phắc.

Mọi con mắt đều đổ dồn vào Thẩm Thiên Sang.

Vài giây sau, cả hội trường ồ lên. “Hiệp hội Thiên Minh ra giá, ai có thể so sánh được với hiệp hội Thiên Minh chứ!” “Tốt hơn là đừng đắc tội với hiệp hội Thiên Minh, kẻo lại bị ông hai nhà họ Thẩm ghim thì không tốt đầu. “Quên đi, dù sao thì Thiên Minh cũng vừa mới ra tay cướp lấy nó, bây giờ mà đấu giá tiếp thì rất dễ đắc tội với hiệp hội Thiên Minh, tôi vẫn không ra giá.”

Nhiều người Lam Hoa và doanh nhân địa phương giàu có đã từ bỏ việc đấu giá nước cà độc. “Một tỷ lần một, còn ai ra giá cao hơn không?”

Người chủ trì hô lên. “Hai tỷ!”

Đường Nguyên Minh đứng lên.

Anh ta đang muốn lôi kéo mối hận thù Thiên Minh và một số môn phái khác, đây là thời cơ tốt, làm sao anh ta có thể bỏ lỡ nó được? “Ba tỷ!”

Thẩm Thiên Sang cũng không nhăn nhó gì cả. “Bốn tỷ”

Đường Nguyên Minh hét lên. “Năm tỷ!”

Thẩm Thiên Sang rất thẳng thắn.

Đường Nguyên Minh ngồi xuống, giang hai tay nói: “Các vị chân nhân, Sư thái, về tài lực, Đường Môn của bọn tôi thật sự không bằng hiệp hội Thiên Minh, tôi chỉ có thể giúp các người đến đây thôi, nếu như mọi người cứ tiếp tục tăng giá, thật sự có thể bắt thì tôi tình nguyện cho không năm tỷ đô để giúp các người.

Thanh Dương chân nhân ra hiệu cho Khổng Hoa Binh ra giá. “Sáu tỷ!”

Khổng Hoa Binh đứng dậy. “Bảy tỷ”

Lời nói của Thẩm Thiên Sơn thốt ra mà không cần suy nghĩ. “Con me nó”

Khuôn mặt Thanh Dương chân nhận tràn đầy giận dữ, quát lên. “Thắng nhóc Trần Hoàng Thiên kia, cậu thật sự muốn khiêu chiến với chúng tôi à?”

Trần Hoàng Thiên khoanh tay nói: “Quả Mạnh Bà rất quan trọng đối với tôi, tôi phải có được nó, xin lỗi.”

Bình luận

Truyện đang đọc