Chương 435: Chân Võ Tu Luyện Quyết còn nửa cuốn sau?
Dương Bảo Trân nói: “Đợi sau khi đưa chị em trở về, em sẽ giam lỏng cô ta, để cô ta nhìn thấy phong quang vô hạn của em, phải hối hận vì lúc đã từng có nhiều tiền không cho em. Nhưng không ngờ, Triệu Trung Hữu lại nói: “Bảo Trân, như vậy không được. Nhà họ Triệu của anh là hào môn vọng tộc, những chuyện rình rập, bắt người như vậy, không phải là phong cách của nhà họ Triệu bọn anh.” “Huống hồ, những chuyện như thế này đối với anh mà nói, đều là chuyện không có ý nghĩa, anh không thích làm.
Trên thực tế, anh ta đang cố ý làm khó Dương Bảo Trân.
Ai bảo không cho anh ta làm.
Còn yêu cầu anh đủ kiểu, thật sự coi Triệu Trung Hữu anh ta là kẻ ngốc.
Dương Bảo Trân xấu hổ cười.
Cô ta biết Triệu Trung Hữu đã nhiều lần đưa ra, nhưng đều bị cô ta từ chối, cho nên mới làm khó cô ta.
Nhưng cô ấy vừa làm phẫu thuật sửa chữa được vài ngày, quả thực không tiện cho lắm, nhưng lại không thể nói, thực sự có chút xấu hổ.
Đột nhiên!
Cô ta lóe lên một tia sáng, nói: “Trung Hữu, thực ra đây thực sự là một việc rất có ý nghĩa. Có thể anh không biết, em nghe lén đước Hàn Bình Minh và Hàn Tử Minh nói chuyện, nói đã đưa nửa đầu cuốn Chân Võ Tu Luyện Quyết cho các anh, nhưng nửa sau thì không đưa, cho nên bọn họ có lẽ chỉ có được nửa đầu, còn không có được nửa cuốn sau. “Nếu anh bắt Trấn Hiếu Sinh, Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ không giao cho anh cuốn Chân Võ Tu Luyện Quyết, nhưng nếu anh bắt Dược Vương và chị của em, Trần Hoàng Thiên một trăm phần trăm sẽ giao cho anh cuốn Chân Võ Tu Luyện Quyết đó. “Bởi vì Dược Vương đã cứu mạng Trần Hoàng Thiên, còn chữa trị cho ba em từ người thực vật đến có thể nói chuyện được, có ông ấy trong tay, không sợ Trần Hoàng Thiên anh ta không giao Chân Võ Tu Luyện Quyết cho anh. “Lại thêm chị của em và Trần Hiếu Sinh. Thẻ bài này càng nặng hơn, Trần Hoàng Thiên, anh ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa thuận với anh.” “Cho nên, chuyện này đối với nhà họ Triệu các anh lại vô cùng có lợi. “Đương nhiên, nếu các anh không muốn có nửa sau của cuốn Chân Võ Tu Luyện Quyết, em cũng không có gì để nói.
Nói một hơi đến đây, Dương Bảo Trân tỏ vẻ thờ ơ, di chuyển đũa để gắp thứ gì đó ăn
Cô ta không tin, Triệu Trung Hữu sẽ không động lòng. Đúng như dự đoán
Triệu Trung Hữu vội vàng nói: “Em nói là thật sao? Chân Võ Tu Luyện Quyết còn nửa cuốn sau nữa?”
Dương Bảo Trân rất nghiêm túc nói: “Những lời em nói đều là sự thật, tin hay không tùy anh. “Anh tin!”
Triệu Trung Hữu tin rằng Dương Bảo Trân không dám lừa anh ta, nói: “Lão Mạnh, làm theo những gì Bảo Trân nói, lập tức cho người đi theo Trần Hiếu Sinh, tới lúc đó bắt Trần Hiếu Sinh và Dược Vương về cho tôi!” “Vâng! Cậu chủ.
Không lâu sau. Trần Hiếu Sinh ăn trưa xong, nghỉ ngợi một lát, rồi ngồi xe đến Tần Lĩnh.
Lão Mạnh dẫn người bám đuôi phía sau.
Sau đó, Triệu Trung Hữu, Dương Bảo Trân, Lý Tủ Lam mang mấy vệ sĩ lên núi.
Một giờ sau.
Đỉnh Nga Mi. “Gọi sư thái các người đến đây gặp tôi.
Triệu Trung Hữu rất kiêu ngạo nói.
Các ni cô trông thấy người không tốt, lập tức gọi Mạc
Ngôn sư thái.
Không lâu sau, Mạc Ngôn sư thái xuất hiện trước mặt Triệu Trung Hữu. “Thí chủ, xin hỏi tìm bần ni có chuyện gì?”
Triệu Trung Hữu nói: “Giao Dương Ninh Vân cho tôi, đừng nói không ở chỗ của bà, nếu như không giao cho tôi, đừng trách tôi phá tan phái Nga Mi của các người.
Mạc Ngôn sư thái cười: “Là ai cho cậu dũng khí, dám nói những lời huệnh hoang như vậy ở phải Nga Mi?”
Triệu Trung Hữu nói: “Tôi là chất của Triệu Thanh Lam của nhà họ Triệu ở Trung Nguyên, bà cảm thấy lời tôi nói đập tan phải Nga Mi của bà là tôi nói huệnh hoạng sao?” Nhưng không ngờ lời nói của anh ta vừa rơi xuống.
Một tiếng kêu phát ra. Mạc Ngôn sư thái vung cây phất trần, đánh vào ngực
Triệu Trung Hữu. “A!”
Triệu Trung Hữu hét lên một tiếng thảm thiết, rồi bay ra ngoài, đập vào một cây cột, miệng nôn ra một ngụm máu.
Dương Bảo Trân và Lý Tủ Lam kinh hãi!
Nhưng rất nhanh, Lý Tủ Lam đã chửi bởi: “Lão ni cô kia, gài bẫy con gái tôi ở đây, không trả lại cho tôi đã đành, còn dám đánh con rể tôi, bà thật là một tìm cái chết!” “Người đâu, đánh cho tôi! Đánh chết mụ ni cô già này cho tôi!”
Kết quả.
Vệ sĩ mà Triệu Trung Hữu mang đến, không dám tiến lên.
Mấy người Lý Tủ Lam không biết phải Nga Mi nghĩa là gì, nhưng mấy người võ giả bọn họ thì biết.
Đó là một trong tám đại môn phái, thực lực của Mạc Ngôn sư thái không thể đo lường được, nhưng nó không phải là thứ mà bọn họ có thể đánh bại. “Cút đi cho tôi.
Mạc Ngôn sư thái lạnh giọng. “Các người tại sao không lên!”
Lý Tú Lam hét lên.
Triệu Tử Lam đứng dậy, giải thích: “Có lên cũng đánh không lại ”
Sau đó, anh ta nhìn Mạc Ngôn sư thái: “Bà thật sự không giao Dương Ninh Vân ra, muốn đối đầu với nhà họ Tiệu tôi sao?” “Hỗn xược!”
Mạc Ngôn sư thái quát: “Cụ của cậu Triệu Thanh Lam ở đây cũng không dám nói với tôi như vậy, cậu còn không mau cút đi, đừng trách bần ni tôi không khách khí”
Triệu Trung Hữu sợ đến run lên cầm cập, vội vàng mang người rời đi.
Anh ta cho rằng nói danh của cụ anh ta ra, có thể dọa Mạc Ngôn sư thái, không ngờ vị ni cô già này lại cứng đầu như vậy. Thực sự làm anh ta cảm thấy ngạc nhiên. “Trung Hữu, người ni cô già đó rất lợi hại hả?” Dương Bảo Trân hỏi. “Đúng vậy.” Triệu Trung Hữu nói: “So với Hàn Bình
Minh, còn lợi hại hơn, so với ông nội của anh thì yếu hơn một chút.”
Xì!
Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân đều hít một hơi lạnh. “Bỏ đi, sau khi bắt được Triệu Hiếu Sinh và Dược Vương, có thể đạt được nửa cuốn sau thì tốt, nếu như thẻ bài này chưa đủ nặng, thì để cụ của anh đến gặp Mạc Ngôn sư thái.”
Triệu Trung Hữu nói.
Tối hôm đó.
Một vùng nông thôn ở Tân Lĩnh, cửa một hiệu thuốc Đông y bị gõ cửa.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Tôn Hoàng Chánh trông thấy mấy người lạ mặt, nói: “Các người có chuyện gì?”
Trần Hiếu Sinh cười nói: “Ông là Tôn thần y đúng У không?”
Tôn Hoàng Chánh gật đầu.
Trần Hiếu Sinh lấy ra một tờ chi phiếu, nói: “Cháu dâu của tôi bị hủy dung, toàn bộ trên mặt đều có vết sẹo của dao cắt. Nghe nói Tôn thần y y thuật cao minh, cho nên muốn mời Tôn Thần y kê một phương thuốc để chúng tôi mang về trị bệnh, đây là tấm chi phiếu ba trăm tỷ, mong Tồn thần y vui vẻ nhận cho.”
Tôn Hoàng Chánh nhận lấy chi phiếu.
Người ngoài đến cầu thuốc, bao nhiêu tiền ông ta cũng nhận, dùng để xây dựng quê nhà, mang lại lợi ích cho dân làng.
Nhưng nếu người trong làng bị bệnh, ông ta tuyệt đối không nhận tiền. “Mời vào, tôi lấy chút thuốc cho các ông mang về, mỗi ngày bôi một lần, một tuần sẽ tốt hơn.”
Tôn Hoàng Chánh nói.
Ba con Trần Hiếu Sinh đang chuẩn bị bước vào.
Đột nhiên một bóng người vụt qua như một bóng ma.
Bich bich bich! Mỗi người một nắm đấm, toàn bộ đều ngất, sau đó bị kéo mang đi.
Buổi trưa ngày hôm sau.
Đông Đô,
Biệt thự số ba mươi tám Ngọc Long Loan.
Cha con Trần Hiếu Sinh và Tôn Hoàng Chánh bị mang đến. “Trần Hiếu Sinh, có nhận ra tôi không?” Dương Bảo Trận cười lạnh.
Trần Hiếu Sinh lông mày cau lại: “Là cô!”
Sau đó, ông ta tức giận nói: “Bắt chúng tôi làm gì?” “Ha ha!”
Dương Bảo Trân cười nói: “Đương nhiên là bắt các người, để giúp bạn trai tôi khiến Trần Hoàng Thiên giao ra nửa sau của cuốn sách quý. “Đồ tiện nhân nhà cô!”
Trần Hiếu Sinh nhổ nước bọt vào mặt cô ta. “A!”
Dương Bảo Trân hét lên một tiếng, thẹn quá hoá giận: “Đánh ông già này cho tôi.”
Triệu Trung Hữu đang muốn ra tay. “Khoan đã!”
Trần Hiếu Sinh hét lên. “Ông có điều gì muốn nói?” Triệu Trung Hữu lạnh giọng nói.
Trần Hiếu Sinh tủm tỉm cười: “Tôi thật sự nghi ngờ ánh mắt của cậu, lại nhìn trúng lại người như Dương Bảo Trân, có thể cậu không biết, trước cậu, cô ta đã ngủ cùng một cậu chủ của nhà họ Tiêu ở thủ đô không biết bao nhiêu lần, loại phụ nữ bẩn thỉu như thế, so với gái không khác là bao, thật không biết cậu tại sao lại nhìn trúng cô ta!”
Ngay lập tức, ánh mắt của Triệu Trung Hữu đặt trên người của Dương Bảo Trân.