CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Dương Chí Văn đần cả ra rồi, đầu anh ta ong ong, không thể tin nổi mình lại thua!

Đây rõ ràng là ván cược thắng chắc.

Chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia sao lại đột nhiên có việc đi trước chứ.

Anh tốt xấu gì cũng đến một chuyến, chào hỏi là được rồi, có bao nhiêu thời gian đầu, gấp thế làm chó gì!

Không phải hố chết rồi sao?

Anh ta muốn chửi mẹ nhưng không dám chửi ra miệng, tức muốn nổ phổi

“Vợ à, đưa số thẻ cho anh ta, bảo anh ta đưa tiền.” Trần Hoàng Thiên kéo Dương Ninh Vân đang kinh ngạc, mỉm cười nói.

“Vâng vâng!”

Dương Ninh Vân lúc này mới hồi phục tinh thần, gật đầu như giã tỏi, trong lòng vui thế nào miễn bàn, vội vàng móc thẻ ngân hàng ra.

Chẳng qua cô mới vừa móc thẻ ra đã thấy mẹ mình đưa thẻ đến trước, cười hì hì nói với Dương Ninh Vân: “Con gái bảo bối, mẹ giữ cho con.”

Dương Ninh Vân: “…”

Sao mẹ lại thế chứ!

Cô muốn bùng nổ luôn.

“Mẹ, không phải mẹ vừa nói tiền này cho Ninh Vân sao, sao mẹ lại…”

“Liên quan gì tới mày!” Lý Tú Lam trừng mắt nhìn Trần Hoàng Thiên: “Đây là chuyện giữa mẹ con tao, mày cút sang một bên.”

Trần Hoàng Thiên không nói nữa, cảm giác như chó chạy ngoài đồng. Cũng hố người quá đi, sao lại có người không biết xấu hổ thế chứ?

Nhưng anh cũng chỉ dám oản thầm, xuất phát từ sự tôn trọng mẹ vợ, anh nhận.

“Con không cần!

Dương Ninh Vân hếch mặt lên, hừ hừ: “Lần trước Dương Chí Văn thanh toán bill hai triệu, cả món đồ có của Trần Hoàng Thiên tặng ông nội bị Lâm Giang làm rơi mất một triệu nữa, mẹ đều lấy cả. Hai triệu này là do Trần Hoàng Thiên cho con tiền tiêu vặt, con muốn giữ để tiêu.”

Cô hiểu mẹ mình, bà ta là một con tỳ hưu, chỉ ăn chứ không nhả. Bà tha tiêu hết trên bản mạt chược chứ không lấy ra tiêu.

Bình thường tiền đồ ăn đều do cô đưa cho Trần Hoàng Thiên, em gái biết không xin mẹ được bao nhiêu tiền tiêu vặt nên cũng xin cô, thuốc của ba cũng là cô đưa tiền cho Trần Hoàng Thiên mua.

Cô chỉ có lương hơn mười nghìn, chi tiêu khoản này khoản kia cho gia đình thành một khoản lớn, muốn tiết kiệm một ít để đi du lịch cũng không được, chẳng khác gì người tộc Nguyệt Quang, tiêu bao nhiêu cũng không hết, nên cô muốn giữ hai triệu trong thẻ để chi tiêu.

“Con bé chết tiệt này, ba triệu kia mẹ cũng còn giữ, giờ thêm hai triệu cho mẹ, đợi tiền hoa hồng nữa là mẹ đi xem nhà, mua một căn biệt thự bạc triệu để ở!” Lý Tú Lam nói.

Dương Ninh Vân không muốn lắm, nhưng nghĩ mẹ muốn mua biệt thự nên cứ đưa mẹ giữ trước.

Nhưng cô cũng không quên nhắc nhở: “Mẹ đánh mạt chược nhỏ thôi, đừng cầm đi giúp người khác mua biệt thự.”

“Biết, mẹ biết rồi.” Lý Tú Lam cười rạng rỡ

Trần Hoàng Thiên nói thẳm trong lòng. “Chỉ mong mẹ thật sự muốn đổi biệt thự to cho cái nhà này, chứ không phải là mua biệt thự cho gã đàn ông kia.”

Anh có dự cảm rằng, con xe Audi mới gã đàn ông nọ lãi hôm đó là do Lý Tú Lam bỏ tiền mua.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, cũng không có chứng cử.

Anh vẫn chưa quyết định được có nên nói cho Dương Ninh Vân hay không?

Bí mật của mẹ vợ bị con rể như anh biết, đúng là khổ quá, anh sợ nói ra sẽ hủy hoại cái nhà này mất.

“Chí Văn, mau chuyển tiền.” Lý Tú Lam thúc giục

“Con mẹ nó cháu làm gì có hai triệu!” Dương Chí Văn muốn khóc, lòng rỉ máu.

Tiền của anh ta đều có được khi Dương Thiên Minh còn là tổng giám đốc, anh ta tổn công sức bán trộm cốt thép, cắt xén công quỹ, bảo đội giá xăng xe công, bảo đội giá các loại phí. Từ khi Dương Ninh Vân lên làm tổng giám đốc thì siết chặt tài vụ, quản lý nghiêm xe và kho hàng anh là có muốn kiếm thêm chút cũng khó.

Đây cũng là lý do anh ta bỏ công sức ra, muốn kéo Dương Ninh Vân khỏi cái ghế tổng giám đốc, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ta hận Dương Ninh Vân.

Dẫu sao, chặt đường tiền của người khác như giết cha mẹ, trong mắt anh ta, Dương Ninh Vân là kẻ thù giết cha.

“Cháu muốn chơi xấu à?” Lý Tú Lam mất hứng: “Ông nội, ba cháu và cả chủ út đều làm chứng, cháu thua thật rồi, mau đưa tiễn đi, không có thì bảo ba cháu đưa. Tiền hoa hồng của công ty nhà cháu lấy nhiều nhất, sao mà không có nổi hai triệu chứ!”

Dương Chí Văn muốn chửi mẹ.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đảo mắt một cái, nói: “Không phải mới nãy thím bảo cháu hủy vụ cược sao? Cháu đồng ý ạ, cho nên không tính!”

“Cháu đồng ý con khỉ!”

Ba mẹ con Lý Tú Lam, Dương Ninh Vân, Dương Tử Kỳ đều phẫn nộ thốt lên. Rõ ràng thằng cha này vừa nãy sống chết không chịu, bây giờ lại còn ăn và dùng là không biết xấu hổ

“Rõ ràng là cháu đồng ý rồi!” Dương Chí Văn đắc ý nói: “Không tin các thím cứ hỏi thứ ông nội, ba cháu và chú út đi, họ làm chứng ”

“Chí Văn đúng là đồng ý bỏ vụ cược rồi.” Chú Út nói.

“Tôi cũng nghe thấy Chí Văn đồng ý.” Đương nhiên ông cả sẽ đứng về phía con trai Dương Chí Văn.

“Khụ!” Dương Chấn Kỳ ho khan hai tiếng: “Ông cũng nghe thấy Chí Văn đồng ý.” . Truyện Quân Sự

“Các người.”

Lý Tú Lam suýt tức chết.

Đảm người này lại còn phối hợp chơi xấu chung với nhau!

Quan trọng là ông cụ… ra vẻ nghiêm túc nhưng thiếu công bằng, giả mà không làm gương, trợn mắt nói điều, thật quá đáng

Lý Tú Lam đang định khóc lóc om sòm thì một vị tổng giám đốc bàn bên bực mình: “Ồn cái gì mà ồn, thư ký Hứa sắp công bố danh sách hợp tác, im miệng đi.

Dương Ninh Vân cũng thẳng người dậy, vội khuyên Lý Tú Lam ngồi xuống, bớt giận đã, về rồi nói.

“Hừ!”

Dương Chí Văn đắc ý hừ một tiếng: “Muốn lừa tiền của tôi ả, không có của đầu!”

Nói rồi khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía sân khẩu, lẩm bẩm: “Cô thư ký Húa này dáng về đúng là cực phẩm. Khó trách có thể làm thư ký chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia, lương hàng năm ít ra cũng phải mười triệu nhỉ? Đúng là một mỹ nữ thực lực!

“Chẳng như mấy con đàn bà nào đó, dáng dấp rõ ràng không kém thư ký Hứa, nhưng lại làm tổng giám đốc ở một công ty nhỏ, nhận lương hơn mười nghìn. Loại đàn bà này đúng là chẳng có triển vọng gì, khó trách ba cô ta cũng xem thường, tìm cho một thằng chồng phế vật

“Muốn chết hả?”

Dương Ninh Vân nghe xong nổi xung lên, cầm một con cua lớn đập thẳng lưng Dương Chí Văn.

“Con mẹ nó tôi chưa nói cô, cô điên cái con khỉ.” Dương Chí Văn muốn điên lên, định xông đến bóp chết Dương Ninh Vân

“Im mồm!”

Dương Chấn Kỳ khẽ quát: “Cháu còn mong Ninh Vân đi làm ở công ty lớn để cháu làm tổng giám đốc chứ gì. Không có thực lực thì cũng đừng có nhớ thương vị trí tổng giám đốc.”

Dương Chí Văn không phục nói: “Nó cũng có thực lực gì đâu, lấy được hợp đồng cung ứng rồi bản tiếp. Nếu không lấy được thì cũng phế vật như thằng Trần Hoàng Thiên thôi.”

Nói rồi, anh ta vội vàng vọt sang bàn bên cạnh, tránh con đàn bà điên Dương Ninh Vân lại lấy của ném anh ta.

Bộ vest này của anh ta hơn năm mươi nghìn đẩy, bị càng cua đâm thủng mấy lỗ thì hư mất

Lúc này, dưới ánh mắt của các ông chủ công ty, Hứa Minh Huyền cuối cùng cũng công bố:

“Dựa trên kết quả do các thành viên cấp cao của Giải trí Hoàng Gia thảo luận và thống nhất, hạng mục thi công xây dựng chi nhánh Ảnh Thị sẽ giao cho Tập đoàn Xây dựng Hoành Đạt chi nhánh Đông Quan phụ trách

“Yeah!”

Tổng giám đốc, cổ đông của Tập đoàn Xây dựng | Hoành Đạt cùng kích động kêu lên.

“Xi măng cung ứng cho chi nhánh Ảnh Thị sẽ do hãng Xi măng Hạnh Thái tại Đông Quan cung cấp.”

“Quả tốt rồi!”

Ông chủ hãng Xi măng Hạnh Thái kích động không thôi.

“Các loại ống cần cho chi nhánh Ảnh Thị sẽ do Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đường ống Thiên Thông thành phố Đông Quan phụ trách.

“Hạng mục cào bằng địa chất cho chi nhánh Ảnh Thị sẽ do Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đất đai Hằng An thành phố Đông Quan phụ trách.”

Từng hạng mục được công bố, có người mừng, có người tiếc, cũng có người chúc mừng.

“Vật liệu thép cung ứng do tập đoàn nhà họ Dương phụ trách, vật liệu thép cung ứng do tập đoàn nhà họ Dương phụ trách.” Dương Ninh Vân thẩm thì không ngừng.

Bây giờ cô rất hồi hộp, cũng rất sợ. Dù biết chẳng có bao nhiêu hy vọng để nhận hạng mục vật liệu thép, nhưng cô vẫn rất muốn nắm được hợp đồng này.

Bởi vì đây là cơ hội để đưa tập đoàn nhà họ Dương trở nên lớn mạnh, cũng là cơ hội kiếm tiền cực lớn cho tập đoàn nhà họ Dương. Nếu như có thể nằm khoản cung ứng. tập đoàn nhà họ Dương sẽ quật khởi trong ngành sắt thép ở thành phố Đông Quan, nhà họ Dương từ gia tộc hạng ba có thể bước chân lên gia tộc hạng hai.

Là tổng giám đốc, bảo cô không muốn nắm được hợp đồng này là giả.

“Đừng có tụng nữa, tôi cũng chẳng hy vọng gì. Vật liệu thép cung ứng chắc chắn là vào tay Tập đoàn Hành Cương, người ta có người ở trụ sở chính của Giải trí Hoàng Gia, chúng ta cướp kiểu gì?” Dương Chí Văn cười nhạt.

Anh ta vừa dứt lời thì nghe thấy Hứa Minh Huyền tuyên bố.

“Vật liệu thép cung ứng cho chi nhánh Ảnh Thị sẽ do…”

“Tập đoàn Hành Cương phụ trách!” Ngụy Thiếu Hưng không nhịn nổi nữa, kêu lên.

Nhưng không ngờ, anh ta vừa dứt lời thì đã nghe Hứa Minh Huyền nói: “Do tập đoàn nhà họ Dương phụ trách!”

Bình luận

Truyện đang đọc