CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Bị Trần Hoàng Thiên chỉ đến, Mộc Minh thấy mình như bị thần chết chỉ điểm. Bỗng nhiên, anh ta run lên bần bận, quỳ sụp xuống, vừa dập đầu vừa khóc rồi đứng lên nói: “Chủ tịch, tôi không biết đó là anh mà, nếu tôi biết đó là anh, dù tôi có ăn gan hùm thì cũng không dám vô lễ với nah như vậy đâu. Xin anh hãy tha thứ cho tôi một lần đi, chủ tịch…”

Trần Hoàng Thiên không hề đáp lại anh ta, mà chỉ nhìn Chu Hoàng Long.

“Đúng vậy, thưa chủ tịch, anh ta chính là trợ lý của tôi.”

Chu Hoàng Long không từ chối mà trả lời rất thành thật. Có lẽ do sợ hãi, nên cơ thể anh ta cũng hơi run lên, như thể một cậu nhóc làm sai phải đối mặt với người lớn vậy, hoàn toàn không còn hình tượng ông chủ lớn như trước nữa.

Là cháu ngoại của hội trưởng hội Hoa Minh hải ngoại, anh không sợ là giả.

“Trợ lý của cậu như thế không được. Tôi đã nói với cậu ta rằng tôi là chủ tịch, nhưng cậu ta lại không tin, loại người không có mắt nhìn như thế này, sao có thể đảm nhiệm được chức vụ trợ lý của tổng giám đốc?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Chủ tịch, ngài nói đúng. Tôi sẽ đuổi người này đi.” Chu Hoàng Long gật đầu như giã tỏi.

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn Mộc Minh. Biểu cảm trên gương mặt anh lập tức thay đổi, hình tượng ông chủ nghiêm khắc cũng hiện lên trong chớp mắt, trông mặt còn khó tính, đáng sợ hơn cả Trần Hoàng Thiên.

Mộc Minh vừa bị nhìn một cái thì sợ mất mật, anh ta hung hăng dập đầu xuống rồi lại ngẩng lên, tiếng rầm rầm vang dội, thậm chí còn luôn miệng nói: “Xin chủ tịch tha mạng! Xin chủ tịch tha mạng…”

Là trợ lý của Chu Hoàng Long, anh ta biết Chu Hoàng Long tàn nhẫn đến thế nào, mấy câu nói như, cá ăn thịt không nhả xương người, hay lòng dạ độc ác đều không đủ để miêu tả anh. Nếu không hành động kiên quyế như thế, thì anh ta cũng không thể được người đứng đầu của Hội sở hoàng gia Entertainment chọn ra làm Tổng giám đốc ở cơ sở chính. Ở Hội sở hoàng gia Entertainment, anh ta chỉ đứng dưới một người, nhưng lại đứng trên cả vạn người.

Anh ta biết, lần này mình xong rồi.

Đúng như dự đoán!

Chu Hoàng Long liếc mắt nhìn xong thì bước đến bên cạnh Mộc Minh rồi mắng: “Mắt chó mù lòa!”, sau đó, anh ta hung hăng đạp một phát.

Dù có thân hình gầy gò, nhưng sức mạnh của cú đá này không hề nhỏ, thậm chí một người đàn ông cao một mét tám, nặng bảy mươi lăm cân như Mộc Minh cũng bị văng ra ba mét.

Ực!

Những người chứng kiến cảnh này không khỏi nuốt nước bọt.

Lý Hải Dương và Vân Thiên Thanh suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi xuống, vẻ mặt hết sức sợ hãi. Họ thấy mình như đang ngồi trên một tảng băng vậy, cơ thể cứ run rẩy không ngừng.

“Chết tiệt, chủ tịch đã nói với cậu rằng anh ấy là chủ tịch rồi, cậu không tin, như vậy cũng chẳng khác nào tôi bị mù. Vì có mù mới chọn thể loại ngu đần như cậu làm trợ lý, suýt nữa thì cậu đã hại luôn cả tôi rồi, để xem tôi trừng trị cậu như thế nào!”

Chu Hoàng Long nghiến răng nghiến lợi đánh Mộc Minh tơi bời, đột nhiên, Trần Hoàng Thiên mở miệng nói: “Vào dịp trọng đại thế này, đừng có khóc lóc thảm thiết, như vậy sẽ phá hỏng bầu không khí đấy.”

Nghe vậy, Chu Hải Long cũng không đạp nữa, mà thu chân lại rồi sắp xếp: “Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi, cắt đứt chân tay rồi ném ra ngoài đường!”

“Vâng, thưa ông chủ!”

Lâm Văn Báo nhanh nhẹn chạy đến, cầm cà vạt Mộc Minh rồi kéo anh ta ra ngoài, miệng vẫn không ngừng chửi rủa: “Đúng là đồ con chó mù mắt, chủ tịch đã nói thân phẩn của mình ra rồi mà cậu dám không tin. Đã thế còn dám kéo cổ áo chủ tịch, muốn đuổi chủ tịch ra ngoài, đến lúc tôi đưa cậu đến nơi vắng người, tôi nhất định sẽ trừng trị cậu cho thỏa đáng!”

Vân Thiên Thanh nghe được những lời này thì tái mặt.

“Tôi cũng không ngờ Trần Hoàng Thiên lại là chủ tịch. Có khi nào anh Báo cũng sẽ làm như vậy với tôi sao?”

Nghĩ đến đây, Vân Thiên Thanh sợ hãi vô cùng, đôi môi cô ta không khỏi run lên, cô ta quay sang nói với Lý Hải Dương: “Chúng ta mau rút lui thôi, một khi Trần Hoàng Thiên tìm để để trả thù chúng ta, kết cục của chúng ta có lẽ sẽ còn bi thảm hơn trợ lý Mộc.”

Lý Hải Dương nghe vậy thì đứng ngồi không yên. Trong ba mươi sáu kế, tốt nhất là tẩu thoát, rút lui để bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng, công việc có ghê gớm đến đâu cũng không cần thiết!

Sau đó, họ tranh thủ lúc mọi người còn đang để ý đến Trần Hoàng Thiên để lén trốn ra bên ngoài.

“Hai người lén lút làm gì đấy?” Người gác cửa phía sau tức giận hỏi.

“Tôi tôi tôi… tôi bị bệnh tim, lúc nãy bị giật mình, tôi muốn đến bệnh viện, cô ấy đưa tôi đi. Mấy người hãy mở cửa đi, để chúng tôi ra ngoài.” Lý Hải Dương nhanh trí nói, tay che ngực vẻ đau đớn.

“Nhịn một chút đi.” Người canh cửa nói: “Từ vụ cậu trợ lý vừa rồi, không ai được ra khỏi bữa tiệc này nửa bước trước khi chủ tịch cho phép!”

“Nhưng tôi bị bệnh tim mà. Sao tôi có thể nhịn được đây!” Lý Hải Dương nói như sắp khóc.

“Hừ.” Người canh cửa nói: “Khi bệnh tim tái phát, môi người bệnh sẽ tím bầm lại, môi anh trắng bệnh, đương nhiên không phải là bệnh tim, hơn nữa hai người đều giống nhau, môi trắng bệch, thên thể run rẩy, hay là hai người làm gì có lỗi với chủ tịch nên mới thế?”

“Không không không!”

Lý Hải Dương và Vân Thiên Thanh khoát tay lia lia.

“Không có thì hai người sợ cái gì, về chỗ ngồi đi, còn cố nữa là tôi sẽ xử lý hai người đấy!” Người canh cửa quát lên.

Lý Hải Dương và Vân Thiên Thanh nhìn nhau. Hai người đều tỏ vẻ chán nản, chỉ đành quay về chỗ ngồi rồi cầu mong may mắn.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã tiếp tục bước về phía trước, Chu Hoàng Long cũng cung kính bước theo sau Trần Hoàng Thiên như một tên thái giám.

“Chào chủ tịch!”

“Chào chủ tịch!”

“Chào chủ tịch!”

Cứ mỗi lần Trần Hoàng Thiên bước qua một dãy bàn, người hai bên lại bắt đầu đứng dậy hàng loạt như cây rừng, tươi cười chào hỏi.

“Chào mọi người.”

Trần Hoàng Thiên vừa đi vừa vẫy tay mỉm cười.

Bầu không khí ngay lập tức trở nên sôi động, không còn bị ảnh hưởng vì chuyện lúc trước nữa. Căn phòng tổ chức tiệc vốn yên ắng, giờ lại trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng trò chuyện hỏi thăm sức khỏe lớn đến mức cả khu tây cũng nghe thấy.

Chẳng mấy chốc, Trần Hoàng thiên đã bước qua hành lang, leo lên cầu thang dẫn đến sân khấu.

“Chào chủ tịch!”

Thư ký Hứa Minh Tuyên mỉm cười cung kính, chào anh một tiếng.

“Ừ.”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu: “Thời gian này trợ lý đã vất vả rồi.”

Sau khi Hội sở hoàng gia Entertainment được giao lại cho anh, anh vẫn giao phó rất nhiều chuyện cho Hứa Minh Tuyên làm. Ví dụ như chuyện mua đất để xây đài truyền hình, việc loại trừ nhân viên ở cách công ty chi nhánh, vân vân, Hứa Minh Tuyên đã giúp anh làm rất nhiều chuyện.

Trong tưởng tượng của anh, Hứa Minh Tuyên sẽ là một người lớn tuổi có kinh nghiệm đầy mình, nhưng thật không ngờ, anh ấy lại là một người thanh niên đẹp trai. Điều này khiến anh phải nhìn anh ấy với ánh mắt khác xưa.

“Tôi nhận tiền lương của chủ tịch, làm việc cho chủ tịch, sao dám kêu khổ được.” Hứa Minh Tuyên rất thức thời, đưa tay ra hiệu, nói chuyện với Trần Hoàng Thiên mấy câu rồi lui về phía sau lưng Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên ho khan hai tiếng, đưa tay lên một cái, phòng tiệc lập tức trở nên yên tĩnh.

“Thật ra… cũng không có gì đáng nói, hôm nay tôi tới đây là để gặp mặt mọi người. Sau này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ trở thành các thành viên trong đại gia đình Hội sở hoàng gia Entertainment. Hãy cùng nhau làm việc thật tốt. Hoàn thành công việc với một tinh thần nhiệt huyết, đưa Hội sở hoàng gia Entertainment lên một vị trí mới, kiếm được nhiều tiền hơn nữa.”

Lời phát biểu của Trần Hoàng Thiên rất đơn giản.

Từ bé đến lớn, anh chưa từng được tham gia vào một sự kiện lớn đến vậy, nói thật thì cũng khá hồi hộp. Lúc đầu anh đã nghĩ ra rất nhiều lời để nói nhưng khi đứng ở trên cao, đối diện với nhiều người như thế, đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng, anh hoàn quên mất những gì mình định nói.

“Được!”

Tiếng vỗ tay khen ngợi bỗng vang dội khắp căn phòng.

Người đã thành công thì dù đánh rắm cũng vẫn thơm, một đám người sẽ chen lấn đi theo để ngửi. Nếu như Trần Hoàng Thiên không đứng ở nơi cao đó, thì dù có nói những lời này cũng chẳng có ai vỗ tay khen ngợi.

Đương nhiên, bản thân Trần Hoàng Thiên cũng hiểu được điều này, nên anh cũng không tiếp tục cưỡng cầu nữa, mà đi thẳng xuống dưới, đưa Hứa Minh Tuyên và Chu Hoàng Long đi cùng, đến từng bàn mà bắt tay với hơn ba trăm người phụ trách các chi nhánh của công ty. Hứa Minh Tuyên và Chu Hoàng Long lần lượt giới thiệu những người phụ trách cho anh, nào là họ phụ trách chi nhánh nào của Hội sở hoàng gia Entertainment, rồi tên họ là gì…

Sau khi bắt tay với hơn ba trăm người phụ trách của các chi nhánh, Trần Hoàng Thiên cho mọi người bắt đầu bữa tiệc, xong, anh lại cùng Hứa Minh Tuyên và Chu Hoàng Long đến mỗi bàn để mời rượu.

Dĩ nhiên, họ chỉ đi loanh quanh một lát, cầm một ly rượu mà đi qua mấy chục bàn, đến lúc xong vẫn còn lại nửa ly, nhưng những người bị kính rượu thì đều phải uống ly đầy.

Nếu người địa vị cao mời rượu người có địa vị thấp hơn thì muốn uống bao nhiêu cũng được, nhưng người có địa vị thấp mời người có địa vị cao, thì phải uống rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, Trần Hoàng Thiên đã bước đến bàn mà Vân Thiên Thanh và Lý Hải Dương đang ngồi.

Hai người họ vội vàng đứng lên, cầm ly rượu lên, nhưng tay run quá nên rượu đổ tràn cả ra bàn.

“Chuyện gì vậy? Chủ tịch đáng sợ đến vậy sao?” Chu Hoàng Long lạnh lùng hỏi, thấy hơi bất thường, mời rượu hơn trăm bàn rồi mà chưa gặp phải trường hợp như thế này.

“Không không không…”

Hai người lắc đầu một cách máy móc, tay trái nắm lấy tay phải, nhưng vẫn không thể ngăn mình khỏi run rẩy.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên mới thờ ơ hỏi: “Bây giờ hai người đã tin tôi là chủ tịch của Hội sở hoàng gia Entertainment rồi chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc