CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Nghe Thanh Tâm nói một hồi xong, hai tay Trần Hoàng Thiên nắm chặt thành đấm, trong mắt bùng lên lửa giận. Cho dù những chuyện này anh đã sớm đoán được, nhưng biết được người nhà bị hãm hại, người thân cận anh bị giết hại, thành nô lệ, bị giam lỏng, anh vẫn vì vậy mà hận đến nghiền rằng nghiền lợi.

Ghê tởm hơn là, còn bắt Dương Ninh Văn ra nước ngoài, anh cũng không biết hiện tại Dương Ninh Vân sống cuộc sống như thế nào, có bị Hàn Tử Minh cưỡng bức hành hạ hay không.

May là Dương Thiên Mạnh, Dương Ninh Vân, Phương Thanh Vân, con anh vẫn còn sống, những người anh quan tâm này, hề có một người bị giết hại, anh cũng đều đau khổ tột cùng vì điều đó. “Lão Từ, tôi phải về Đông Đô một chuyến, nếu ông muốn đi gặp sư thái, cứ đề Thanh Tâm bọn họ dẫn ông đã

Trần Hoàng Thiên bỏ lại một câu, mang theo được liệu, như trước bay xuống núi.

Hàn Tử Minh mang Dương Ninh Văn đến Mỹ anh tam thời không cứu được Dương Ninh Văn, phải quay về Đông Đô xem xem cha già và con, cùng với Phương Thanh Vân ra sao rồi, sống có tốt không. Rất nhanh, anh đã xuống núi, đi quẹt thẻ lấy chút tiền mặt dùng, mới phát hiện tiền trong thẻ đã bị chuyển sạch rồi, về phần điện thoại của anh, đã sớm bể tan tành khi bị rơi xuống sườn núi rồi.

Vì vậy anh mượn điện thoại chủ quán, gọi điện cho đại nội. “Alo, ai đấy?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của tổng quản. “Tôi, Trần Hoàng Thiên, cho tôi mượn vài ba triệu dùng một chút” Trần Hoàng Thiên nói.

Tổng quản đại nội sợ ngây người!

Một lúc lâu sau mới nói: “Cậu cậu cậu.. vẫn còn sống?” Trần Hoàng Thiên nói với tổng quản đại nội đại khái quá trình anh bị đánh rơi xuống núi, sau đó nói: “Trước tiên đừng truyền tin tôi còn sống ra ngoài, tránh cho lũ tay sai của Hàn Tử Minh bỏ chạy, tôi phải xử lý hết bọn chúng!”

Tổng quản đại nội liên tục nói ba từ “được”, sau đó cúp điện thoại, Trần Hoàng Thiên gửi số thẻ qua, điện thoại hỏng rồi, thẻ không bị hỏng, vẫn có thể nhận tiền. Chốc lát sau, Trần Hoàng Thiên nhận được chuyển khoản 300 triệu.

Bởi vì không có điện thoại, Trần Hoàng Thiên bọc 30 triệu tiền mặt đi ra mua điện thoại, làm lại thẻ SIM, sau đó mua vé máy bay, nhân lúc chưa đến giờ lên máy bay, anh lại đi mua quần áo, cạo râu, lúc này mới giống người bình thường, bằng không vẫn trông thật giống dã nhân.

Khi Trần Hoàng Thiên về đến Đông Đô, đã là 9 giờ tối rồi.

Lúc này, tại nhà cũ nhà họ Dương.

Dương Thiên Mạnh đang dỗ hai đứa nhỏ ngủ.

Đột nhiên! “Cha!”

Một tiếng kêu đột ngột vang lên.

Dương Thiên Mạnh ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, giọng nói tiếp tục truyền tới. “Cha! Con về rồi bố! Cha có nhà không? Con là Trần

Hoàng Thiên, con về rồi đây!” “Trần Hoàng Thiên?”

Dương Thiên Mạnh quả thực không dám tin vào mắt mình. Nhưng giọng nói này không sai, chính là giọng của

Trần Hoàng Thiên! “Ơ ơ ơ..”

Tuy rằng không biết là người hay ma, nhưng nghe thấy giọng của Trần Hoàng Thiên, Dương Thiên Mạnh đột nhiên khóc lên, bế bé Cẩm Niên chạy xuống lầu.

Chạy đến dưới lầu.

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đứng tại phòng khách trước tấm ảnh thờ, nhìn vào ảnh thờ của Dương Chấn Kỷ, tay cầm ba cây nhang, Dương Thiên Mạnh khóc thốt lên: “Hoàng Thiên, thật là con sao Hoàng Thiên? Con chưa chết à? Con trở về rồi sao?”

Dương Thiên Mạnh nhìn bóng dáng của Trần Hoàng Thiên, chắc chắn là người, nhất thời nước mắt trào ra.

Trần Hoàng Thiên nhanh chóng lạy ba lạy, cắm hương vào lư hương, chạy đến bên Dương Thiên Mạnh: “Con chưa chết, con về rồi đây cha, khoảng thời gian này hại cha chịu khổ rồi!”

Nói xong, anh liền quỳ xuống. “Cha không khổ, về là tốt, về là tốt.

Dương Thiên Mạnh vội vàng đỡ Trần Hoàng Thiên lên, vui vẻ nói với bé Cẩm Niên: “Cẩm Niên lại có cha rồi, mau gọi cha đi.” “Cha.”

Bé Cẩm Niên đã một tuổi hơn, đã sớm biết gọi cha mẹ rồi, trước đây Trần Hoàng Thiên thường bế nhóc, cũng nhận ra được cha, liền chìa hai tay về phía cha mình.

Ở trong Động Thiên, anh cũng luôn rất lo cho con trai mình, sợ sau khi ra ngoài con trai không còn nữa, may thay con trai vẫn còn, anh vội vàng ôm con trai vào lòng, liên tiếp hôn mấy cái, đau lòng nói: “Mới một tháng đúng chứ? Cẩm Niên đã gầy rộc đi rồi.

Anh có thể cảm nhận rõ được, con trai ốm đi rất rất nhiều.

Dương Thiên Mạnh chùi nước mắt nói: “Sau khi tin con rơi xuống vách núi bị dã thú ăn mất truyền ra ngoài, ả tiện nhân Lý Tú Lam liền đem Lý Nam Cương và người của phái Thiên Sơn đến nhà họ Trần, muốn giết sạch cha và mọi người, cao thủ mà ông chú Trần Hiếu Niên của con đưa đến đều bị giết sạch rồi, trong lúc bọn chúng muốn tàn sát, tổng quản đại nội dẫn người đến cứu cha và mọi người, đuổi bọn chúng đi”

“Vốn dĩ ông chú con muốn để cha cùng mọi người ra nước ngoài lánh nạn, nhưng bọn cha muốn đại nội che chở, nên là không đến mức có chuyện, hơn nữa cha với mọi người cũng muốn đi Nga Mi tìm thử xem, có thể tìm thấy hài cốt con hay không, cho con có chốn trở về”

“Nào ngờ, còn không đợi đến khi cha và mọi người đi tìm con, Hàn Tử Minh liền lên làm minh chủ, rất nhiều cao thủ đều đi nịnh bợ anh ta, Lý Nam Cương cũng thành chó của Hàn Tử Minh rồi, gọi điện thoại cho bác cả con, muốn đuổi cha với mọi người đi, hơn nữa một phân tiền cũng không thể mang, bác cả con chịu đủ áp lực, chỉ có thể để cha với những người khác rời khỏi nhà họ Trần, trước khi đi Lý Nam Cương còn phải người soát người cha cùng mọi người khác, tịch thu hết toàn bộ tiền bạc, bọn cha một phân tiền cũng không có, trời tuyết lớn lưu lạc trên phố, chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu ngoài trời, nhưng cho dù vậy, Lý Nam Cương vẫn không buông tha, dẫn cao thủ tìm đến rồi một dao đâm xuyên ngực Miyazaki, suýt nữa mất mạng, may là được tổng quản cứu sống”

“Tổng quản chịu áp lực từ Hàn Tử Minh, cũng không dám nhu nhận cha với mọi người chỉ có thể cho cha và mọi người tiền để không đến mức đói chết, vì vậy cha cùng mọi người bèn về lại nhà cũ ở Đông Đô, sống được vài ngày yên tĩnh, ai mà ngờ tên súc sinh Dương Chí Văn đã được Hàn Tử Minh vợ từ châu Phi về!”

“Tên súc sinh này vừa trở về, tai họa của cha với mọi người liền tới, nó chạy đến đây và tuyên bố muốn đánh Cẩm Niên thành một đứa ngốc, muốn bắt Thanh Vân về làm vợ bé, ông nội của Ninh Vân tức lên mắng hắn một trận, tên súc sinh này bụng dạ cũng thật nham hiểm, bóp cò súng bắn xuyên tim ông ấy tử vong tại chỗ, còn cho người ném Cẩm Niên trên đất đánh đạp một trận, ông Lưu tức giận cầm lấy dao phay muốn chém chết tên súc sinh đó, bị tên súc sinh kia một súng xuyên ngực, cũng may bắn lệch, cha mẹ tên súc sinh này kịp thời đuổi tới, ngăn chặn hành động của tên súc sinh này”

“Có điều tiền trong nhà cũng bị nó kêu người lấy đi rồi, ngay cả Mieko xinh đẹp thanh thuần cũng bị tên súc sinh này cưỡng ép mang đi, cha của nó muốn cứu tế cha và mọi người, tên súc sinh này không cho cứu tế, đem cha mẹ còn có chủ nhỏ thím nhỏ nhốt hết lại, mọi người lại rơi vào cảnh nghèo rớt mồng tơi. “Viện phí ông Lưu vào bệnh viện phẫu thuật tốn không ít tiền, bà Ngô làm công cho bệnh viện để trả nợ tiền thuốc men, Thanh Vân sợ bà Ngô sẽ mệt chết, sợ con không có dinh dưỡng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, công việc đường hoàng không có người dám nhận cả, Thanh Vân không còn cách nào, bèn đến Hoàng Gia Entertainment làm tiếp viên bồi rượu.

“Thanh Vân đáng thương, có thể là không thỏa mãn được vài yêu cầu của khách, mấy lần quay về đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vì cái nhà này, con bé phải trang điểm đậm đi làm ở đó, vừa nãy ăn cơm tối xong lại đi rồi”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, hàm răng nghiến kêu ken két, gần xanh trên mặt đều nhô lên, vẻ mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn dị thường.

Vì vậy, anh hôn Cẩm Niên một chút, giao Cẩm Niên cho Dương Thiên Mạnh, nói: “Cha, bây giờ con đến Hoàng Gia Entertainment mang Thanh Vân về đây trước, lần này con phải giết Dương Chí Văn, hy vọng cha có thể hiểu” “Cha hiểu, tên súc sinh này giết cha của cha, cha cực kì mong nó chết, lần này cha tuyệt đối sẽ không ngăn con giết tên súc sinh này!” Dương Thiên Mạnh phẫn hận nói. “Vậy thì tốt”

Trần Hoàng Thiên vui mừng cười một cái, thả dược liệu đeo trên lưng xuống, dặn dò Dương Thiên Mạnh có chuyện cứ gọi điện thoại cho anh, xong chạy ra khỏi nhà cũ nhà họ Dương, bắt một chiếc xe thẳng đến Hoàng Gia Entertainment!

Bình luận

Truyện đang đọc