CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Ở một nơi khác, khách sạn Hào Đốn, một chiếc Porsche Panamera dừng lại ở bãi đỗ xe, Dương Ninh Vân đi xuống, hạ xuống giày cao gót đi vào.

Không lâu sau, cô gõ cửa một phòng bao.

“Mời vào.”

Bên trong vang lên giọng nói một người phụ nữ.

Dương Ninh Vân đẩy cửa vào, chỉ thấy bên trong có một cô gái xinh đẹp hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế salon, thấy Dương Ninh Vân đi vào, cô đứng dậy mỉm cười: “Cô là tổng giám đốc Dương Ninh Vân?”

“Đúng vậy.”Dương Ninh Vân mỉm cười đáp lại: “Cô là giám đốc Chu, Chu Ngân?”

Hai người chưa từng gặp mặt. Cho nên tỏ ra rất xa lạ.

“tổng giám đốc Dương.”Chu Ngân hơi cúi người, dùng tay làm động tác mời: ” tổng giám đốc Dương mời ngồi.”

Dương Ninh Vân lễ phép gật đầu, đi về phía bàn tròn, ngồi xuống bên cạnh vị trí chủ nhân, Chu Ngân thì ngồi ở vị trí chủ nhân.

“tổng giám đốc Dương, ăn đồ Việt hay ăn đồ tây?”Chu Ngân rót cho Dương Ninh Vân ly trà Long Tĩnh hỏi một câu.

“chỉ có hai người chúng ta, vậy gọi đồ ăn tây đi.”Dương Ninh Vân nói, hai người làm một bàn mà ăn đồ Việt thì sẽ ăn không hết.

Chu Ngân trả lời được, gọi phục vụ viên tới, gọi hai phần đồ ăn tây.

“Vì để tiếp theo chúng ta có thể nói nói chuyện vui vẻ. Tôi lấy trà thay rượu, mời tổng giám đốc Dương một ly.”Chu Ngân nâng cốc trà lên, tỏ ý muốn cụng ly với Dương Ninh Vân.

“Giám đốc Chu khách khí quá.”Dương Ninh Vân cũng nâng cốc trà lên, cụng một cái với Chu Ngân, hai người lấy trà thay rượu uống một hơi cạn sạch.

Rất nhanh. Hai phân thịt bò bít tết được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Kết quả ăn được một nửa, Dương Ninh Vân đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân không có sức lực, mí mắt dần dần trở nên nặng nề.

Ngay lập tức, trong lòng cô có nổi lên một dự cảm bất thường.

Mình trúng thuốc mê rồi!

Phải biết, hôm nay cô tâm tình rất tốt, tinh thần cũng tốt, không có bất kỳ điều gì không thoải mái, hơn nữa cũng không có bệnh cấp tính, bây giờ đột nhiên hoa mắt chóng mặt, toàn thân bủn rủn buồn ngủ, không phải là trúng thuốc mê thì là cái gì?

“giám đốc Chu, cô…”

Dương Ninh Vân không dám tin nhìn về phía Chu Ngân, cắn răng đứng lên.

“Ha ha!”

Chu Ngân cười nói: ” tổng giám đốc Dương, thật không dám giấu giếm, tôi chỉ là một người phụ nữ làm việc về đêm mà thôi, cũng không phải là giám đốc công ty xây dựng gì tới mua bán.”

Dương Ninh Vân nghe vậy, không nói hai lời, cầm lên cái iphone 11 để ở trên bàn, trong nháy mắt nhận dạng gương mặt mở khóa, lấy tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại cho Trần Hoàng Thiên.

“con điếm thối tha, còn dám gọi điện thoại!”

Sắc mặt Chu Ngân giận giữ, đánh về phía Dương Ninh Vân, khiến cho Dương Ninh Vân ngã xuống đất. Điện thoại di động bị rơi sang một bên.

“Vợ à, có chuyện gì?”Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói Trần Hoàng Thiên.

Bởi vì không mở loa ngoài nên Dương Ninh Vân không nghe thấy được, nhưng đảo mắt nhìn lướt qua, có thể thấy cuộc gọi đã được kết nối, mà lúc này Chu Ngân cướp đi điện thoại di động, nên cô hô lên: “Trần Hoàng Thiên, cứu em, khách sạn Hào Đốn…”

toang!

Điện thoại di động bị Chu Ngân ném tan nát.

“Không được rồi!”

ở bên kia Trần Hoàng Thiên nghe được tiếng kêu cứu của Dương Ninh Vân, sau đó đùng một tiếng, điện thoại bị ngắt kết nối, anh biết Dương Ninh Vân đã xảy ra chuyện.

“Khách sạn Hào Đốn cô biết không?”Trần Hoàng Thiên vội vàng hỏi Phương Thanh Vân.

“là đối thủ cạnh tranh của Vạn Hưng, hai bên không qua lại với nhau.”Phương Thanh Vân trả lời, mau chóng hỏi tiếp: ” Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vợ tôi gọi điện thoại cầu cứu, nói ở Hào Đốn, sau đó điện thoại bị đập, mau đưa cho tôi chìa khóa xe của cô!”Trần Hoàng Thiên vội vàng đưa tay.

Phương Thanh Vân biết chuyện nghiêm trọng, ném chìa khóa xe Bentley cho Trần Hoàng Thiên, bắt được chìa khóa xe, Trần Hoàng Thiên rời đi nhanh như một cơn gió.

Lúc này, ở bên phía Hào Đốn.

Dương Ninh Vân nằm trên đất, đã hôn mê.

Mà bên trong phòng bao, bất ngờ có thêm một người thanh niên, người thanh niên này không ai khác. Chính là Vương Minh!

Bây giờ, mặt anh ta đầy âm trầm, đang trách mắng Chu Ngân: “cô làm cái kiểu gì vậy, cô ta đã trúng thuốc mê rồi cũng có thể để cho cô ta gọi điện thoại cầu cứu, cũng may là cô ta gọi cho tên vô dụng kia mà không có báo cảnh sát, nếu không thì toàn bộ kế hoạch của ông đây bị bể mất rồi!”

“Thật xin lỗi cậu Vương, là tôi không có năng lực!”Chu Ngân nói xin lỗi một cách kính cẩn.

“được rồi được rồi.”Vương Minh vô cùng chán nản: “Vốn dĩ muốn làm cô ta luôn tại đây, bây giờ xem ra, phải đổi chỗ rồi.”

vừa rồi sau tấm bình phong anh ta nghe thấy Dương Ninh Vân kêu “Trần Hoàng Thiên cứu em, khách sạn Hào Đốn.”, cũng không biết Trần Hoàng Thiên có nghe thấy hay không, vì lý do an toàn, hiển nhiên làm việc đó ở nơi này không được.

Vì vậy, anh tức giận nói với Chu Ngân: “nhanh chóng mang cô ta lên xe,đưa đến suối nước nóng Hải Thiên, tôi sẽ đi tới đó chờ cô, sau đó lái xe rời khỏi chi nhánh công ty ở phía đông tìm chỗ trốn, tôi không gọi điện thoại cho cô thì cô không cho phép trở lại chi nhánh phía đông.”

Nói xong. Anh ta đội mũ lưỡi trai lên, cúi đầu rời khỏi phòng bao.

lúc này Chu Ngân đỡ Dương Ninh Vân lên, mang cô ấy rời khỏi khách sạn, đưa cô ấy lên một chiếc Audi màu đỏ, lái xe rời đi.

Không lâu sau đó. Trần Hoàng Thiên hết sức khẩn cấp xông vào khách sạn Hào Đốn.

“Có ai nhìn thấy người này không, mau nói cho tôi, tiền thưởng 300 triệu, mau!”

Anh không biết Dương Ninh Vân ở phòng nào của khách sạn Hào Đốn, vừa may hình nền điện thoại di động anh là Dương Ninh Vân, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra hô lên.

Nghe có thưởng 300 triệu, bảo vệ ở cửa, nhân viên đón khách ở sảnh lớn, tất cả đều đi tới chỗ Trần Hoàng Thiên, nhìn hình trên điện thoại di động của anh.

“Ôi. Đây không phải là người mới nãy bị một người phụ nữ dìu đi sao, cô ta say tới bất tỉnh nhân sự được đỡ đi khỏi khách sạn?”Có người bảo vệ hoài nghi kêu lên.

“ông chắc chắn?”Diệp Thành nghiêm túc hỏi.

“Chắc chắn!”Bảo vệ nói rất khẳng định: “Cô đó rất đẹp, tôi nhìn thêm mấy lần, cho nên ấn tượng rất sâu sắc, nhất định sẽ không nhận sai!”

“Vậy cô ấy bị đưa đi đâu rồi?”Trần Hoàng Thiên hỏi tiếp.

“được đỡ đến bãi đỗ xe, sau đó tôi không nhìn nữa, cụ thể đi đâu tôi rồi cũng không biết.”Bảo vệ nói.

“đưa cho tôi số tài khoản và Zalo, lập tức điều tra camera bãi đỗ xe, tra xem bị đưa lên chiếc xe nào. Tôi sẽ chuyển cho ông 300 triệu!”Trần Hoàng Thiên vội la lên.

Nhân viên bảo vệ kia mừng rỡ, đưa số tài khoản, rồi chạy vào phòng an ninh, điều tra camera bãi đỗ xe.

Trần Hoàng Thiên kết bạn Zalo xong đi theo vào phòng an ninh.

“anh nhìn này! Bị đưa lên chiếc Audi màu đỏ rồi!”Bảo vệ tạm ngừng màn hình máy vi tính nói.

Trần Hoàng Thiên định thần nhìn lại, mặc dù không có thấy mặt Dương Ninh Vân, nhưng nhìn đồ cô ấy mặc, đúng là bộ đồ làm việc mà buổi sáng ra cửa Dương Ninh Vân mặc, hơn nữa kiểu tóc cũng giống Dương Ninh Vân.

Vì vậy, anh ghi lại biển số xe, gửi zalo cho Phương Thanh Vân, gửi cho cô tin giọng nói: “Lập tức tìm quan hệ tra giúp tôi, là chiếc Audi màu đỏ, tìm hiểu xem xe lái đi đâu, dùng tốc độ nhanh nhất cho tôi câu trả lời!”

“được cậu ba, tôi tìm quan hệ đi điều tra!”Phương Thanh Vân gửi lại một tin giọng nói.

tập đoàn Cửu đỉnh ở chi nhánh phía đông không chỉ có khách sạn, còn có trung tâm thương mại, bất động sản, quan hệ rất cứng rắn, điều tra chiếc xe đó không quá dễ dàng.

“chuyển cho ông 300 triệu rồi.”Trần Hoàng Thiên cho bảo vệ xem hình chuyển khoản, rồi bước rời đi, sau lưng truyền tới tiếng bảo vệ “Cám ơn ông chủ.”

Bởi vì không biết Dương Ninh Vân bị đưa đi đâu. Cho nên Trần Hoàng Thiên chỉ có thể ở trên xe lo lắng chờ đợi Phương Thanh Vân trả lời.

Nhưng mà anh có thể xác định đây không phải là bắt cóc, nếu không đã sớm liên lạc đòi tiền chuộc rồi.

Hơn nữa Dương Ninh Vân cũng không phải người có tiền gì, bắt cóc cô đòi tiền chuộc không hợp suy luận lắm.

“Chẳng lẽ là cướp sắc?”Trần Hoàng Thiên suy nghĩ trong lòng.

Nhưng rất nhanh anh liền cau mày.

Một người phụ nữ bị một người phụ nữ cướp sắc, điều này cũng không đúng koa học cho lắm.

Chẳng lẽ cô ta là người biến thái?

Nghĩ như vậy. Trần Hoàng Thiên không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng mà anh lại hy vọng là như vậy, so với bị đàn ông cướp sắc vẫn tốt hơn, ít nhất đối với anh mà nói là như vậy.

Ước chừng mười phút sau, điện thoại di động Trần Hoàng Thiên reo lên.

“Như thế nào, có tra ra được không?”Trần Hoàng Thiên gấp gáp hỏi.

“Tra được. Chiếc xe kia lái tới suối nước nóng Thiên Hải dừng ở đó chừng một phút, sau đó lại lái xe rời đi…”

“Tôi sẽ đi tới suối nước nóng Thiên Hải ngay bây giờ, cô lập tức vận dụng quan hệ đi cản chiếc xe kia lại.”Không đợi Phương Thanh Vân trả lời, Trần Hoàng Thiên nói xong lập tức cúp điện thoại.

Sau đó khởi động xe, đi tới suối nước nóng Thiên Hải.

Lúc trước ngày nào anh cũng đi giao hàng. Đối với địa hình phía đông đó anh rất quen thuộc, chỉ cần là nơi có chút danh tiếng, thì không có chỗ nào là anh không biết.

Mà lúc này, phía bên Vạn Hưng, Phương Thanh Vân ở phòng bao.

Cộc cộc cộc!

Cửa đột nhiên bị gõ.

“Là ông ngoại cậu ba phái tới người tới sao?”

Phương Thanh Vân suy nghĩ trong lòng, sau đó kêu một tiếng: “Mời vào.”

Cửa bị đẩy ra, là một nữ phục vụ, cung kính mời một nhóm đàn ông đi vào.

Tổng cộng năm người đàn ông, bọn họ hơi thở mạnh mẽ, đi ngay ở đằng trước, là một người đàn ông trung niên tóc ngắn, nhìn tương đối nho nhã, nhưng lại để cho người khác cảm thấy vô hình nguy hiểm, phía sau người đàn ông nho nhã, là bốn người to cao vạm vỡ, mỗi người đều tràn đầy sát khí.

Ực!

Một người có kiến thức rộng như Phương Thanh Vân, thấy mấy người đàn ông này, cũng không khỏi phải nuốt nước miếng.

“cô là giám đốc Phương, Phương Thanh Vân?”người đàn ông nho nhã mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy, ngài là?”Phương Thanh Vân biết còn hỏi.

người đàn ông nho nhã cười một tiếng: “Tôi là cậu của Trần Hoàng Thiên, họ Thẩm, thàng nhãi Trần Hoàng Thiên kia đâu, còn chưa tới sao?”

Họ Thẩm?

lông mày xinh đẹp của Phương Thanh Vân hơi nhíu lại.

Theo cô biết, trong các gia tộc lợi hại ở trong nước, không có họ Thẩm mà.

Nhưng mà cô không dám suy nghĩ nhiều, đáp lại: “Ông Thẩm, là như vầy, cậu ba đáng nhẽ chờ ngài ở đây nửa giờ rồi, cô chủ đột nhiên bị cướp, cậu ba đi cứu cô chủ rồi

“Hử?”

Thẩm Thiên Sang nhướng mày một cái: “Đi đâu cứu? Tên bắt cóc là người nào? Có nguy hiểm không?”

“Đi tới suối nước nóng Thiên Hải, không biết tên bắt cóc là ai, cũng không biết có nguy hiểm hay không, nhưng mà tôi đã phái mười xe chở bảo vệ của Vạn Hưng đi qua đó rồi.”Phương Thanh Vân trả lời.

“Đi.”

Thẩm Thiên Sang xoay người, mang bốn người hộ vệ bước rời đi.

“ông à, ông sao nhanh vậy đã tới đây rồi?” tổng giám đốc Hoàng Thiên Bá công ty Hoàng Gia Entertainment chi nhánh công ty phía đông, cười khanh khách đi tới, ông đi đón người ở sân bay, Vận Hưng không không cho ông ta đi vào, cho nên chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

“Đi tới suối nước nóng Thiên Hải.”

Thẩm Thiên Sang nói xong câu đó, liền đi lên chiếc Rolls Royce.

” lên đường đi tới suối nước nóng Thiên Hải!”

Hoàng Thiên Bá giơ tay lên chỉ huy, một đoàn xe mười mấy chiếc Mercedes nối đuôi nhau đi theo sau chiếc Rolls Royce, vội vội vàng vàng lái xe rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc