CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Ha ha!”

Trần Hoàng Thiên vừa thốt lên xong, đầu tiên Lâm Duyên ngần ra một chút rồi ngửa đầu cười điên cuồng. “Không sai, đúng là tôi vừa mới ký hợp đồng với Giải trí Hoàng Gia, nhưng tôi là nghệ sĩ, năm nào cũng tạo ra lợi nhuận hàng tỷ đồng cho công ty, thậm chí còn nhiều hơn.” “Còn anh? Một thắng chuyển phát nhanh từ tầng đáy đầy tầm thường của xã hội, cùng lắm cũng chỉ là vệ sĩ cho người ta, có thể tạo ra bao nhiêu lợi nhuận cho Giải trí Hoàng Gia?” “Cho nên chỉ cần tôi không đồng ý thì anh đừng hồng nhận được cái chức này! Anh cũng đừng ép tôi không tin anh có thể thử xem, xem tôi có khả năng đó hay không!”

Không phải cô ta muốn ký hợp đồng với Giải trí Hoàng Gia mà là chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia liênlạc với cô ta, đưa ra rất nhiều điều kiện có chất lượng tốt cho cô ta để cô ta tới công ty này.

Chỉ bằng điều này cô ta đã cảm thấy mình rất có giá trị và địa vị ở Giải trí Hoàng Gia. Mà có giá trị và địa vị thì không đồng ý cho một người thành công nộp đơn chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi a? ít nhất cô ta tin rằng Giải trí Hoàng Gia sẽ không vì một người tới phỏng vấn mà làm mích lòng nghệ sĩ tổn số tiền lớn để ký hợp đồng như cô ta. “Thật à?”

Trần Hoàng Thiên nghe thể thì không kiểm được cười mỉa: “Nếu cô nói thế thì tôi cũng phải nói cho cô biết, chỉ cần tôi mất hứng thì dù cô đã ký hợp đồng với Giải trí Hoàng Gia, tôi cũng có thể bảo công ty hủy hợp đồng với cô. Thậm chí tôi còn khiến cô không phát triển nổi trong giới giải trí. Không tin cô có thể thử xem.” “Ha ha!”

Lâm Duyên lập tức khó chịu: “Anh định làm gì nào? Chỉ là một thằng nhóc thăng lên quả nhanh lại dám giả vỡ ép buộc tôi? Anh tưởng anh là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia à?” “Cô nói đúng rồi đó. Tôi chính là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia.” Trần Hoàng Thiên gật đầu một cáchnghiêm túc. “Há há!”

Làm Duyên ôm bụng cười lần lớn: “Anh đùa hay quá nhỉ? Tài sản của Giải trí Hoàng Gia cả ngàn tỷ, còn anh? Từng thấy một tỷ tròn béo thế nào chưa?” “Chưa từng thấy thì đừng có xạo sự, còn nói mình là ông chủ của Hoàng Gia? Anh mua được một tòa nhà cao tầng như trụ sở chính của Giải trí Hoàng Gia trước đi rồi hãy nói.”

Nội tới đây, cô ta nhìn Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt đầy ghét bỏ, châm biếm tiếp: “Trước khi muốn làm tôi sợ thì phải để mình ăn mặc như một người có tiền trước đã chứ không phải như anh bây giờ. Anh y như một người nghèo khổ ấy. Nghèo kiết hủ lậu như anh mà còn xạo như vậy, không sợ để mình bị đóng băng chết à?”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Thật không biết loại để tiện như cô trở thành nghệ sĩ thế nào nữa.”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên không để ý tới cô ta nữa mà quay lại đi về phía tòa nhà trụ sở chính. “Con mẹ nó anh dám chửi tôi là đồ để tiện hả?”

Lâm Duyên lập tức bùng nổ, gào lên như điên “Bảo vệ! Vậy chặt lấy thằng nhóc này cho tôi! Anh tadám chửi tôi là đổ dễ tiên!”

Lời cô ta vừa nói ra, lập tức có mười máy bảo v chạy ra, vậy kim lấy Trần Hoàng Thiên khiến nước không chảy lọt, “Thằng nhóc này mày điên rồi à? Dám chửi người đẹp vừa ký hợp đồng với Giải trí Hoàng Gia chúng tao là đó để tiện hà?” Đội trưởng đội bảo vệ không dám tin nhìn Trần Hoàng Thiên

Đây là lần đầu tiên Trần Hoàng Thiên tới trụ sỞ chính của Giải trí Hoàng Gia cho nên các nhân viên an ninh chưa từng thấy anh, càng không biết thân phận của anh.

Vì vậy Trần Hoàng Thiên cũng không chọc tức nhân viên an ninh, chi ôn hòa nhã nhặn nói: “Ngay cả ông chủ của mình cô ta cũng dám mìa mai, anh nói xem có phải cô ta là đồ để tiện không?” “Cái gì?”

Đội trường đội bảo vệ ngạc nhiên, nhìn về phía Lâm Duyên: “Cô dám nói xấu chủ tịch?” “Tôi không có.”

Lâm Duyên lắc đầu một cách máy móc, chỉ vào Trần Hoàng Thiên giải thích: “Thằng này chỉ là một tháng chuyển phát nhanh. Tôi biết anh ta, anh ta còn từng xúc phạm tội cho nên anh ta tới đây tìm việc, tôibảo anh ta biến đi. Nhưng anh ta lại dám giả vờ nói minh là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia, còn muốn hủy hợp đồng vừa ký giữa tôi và Hoàng Gia nữa. Anh nói xem cái loại dẫn độn này có nên bị mắng vài câu không?” “Ha ha ha!”

Máy nhân viên an ninh nghe xong đều bị chọc cười. “Thắng nhóc này, bây giờ Lâm Duyên là nghệ sĩ trực thuộc Giải trí Hoàng Gia, được cấp cao coi trọng. Cô ấy không cho anh tới đây tìm việc thì anh sẽ không tìm được việc ở đây đâu. Biết điều một chút thì rời đi đi, nhưng anh nói xạo cái gì với cô ấy? Anh có tư cách nói xạo với cô ấy à? Đừng nói là anh, kể cả là tôi chọc cô ấy mất hứng thì cô ấy cũng có năng lực khiến chúng tôi bị sa thải. Anh xúc phạm cô ấy mà còn có can đảm chơi xấu ở đây mãi không đi, còn mắng cô ấy là đồ đê tiện? Anh muốn đâm đầu vào chỗ chết à?” Đội trường đội bảo vệ nghiêm nghi dạy dỗ. “Có nghe thấy không?”

Lâm Duyện nghe thể thấy rất dễ chịu, khoanh hai tay trước ngực, vỡ vĩnh nói: “Biết điều một chút thì quý xuống nói xin lỗi tôi đi. Nếu không tôi chỉ cần nói một câu là có thể khiến anh bị giảm chết như ruồi bọt”Cô ta không ngờ gặp được Trần Hoàng Thiên ở đây lại trả thù anh dễ như thế, lại còn có thể trút giận cho Thạch Giang Hoành. Có khi Thạch Giang Hoành vui vẻ lại chuyển cho cô ta mấy trăm nghìn để bày tỏ cam on day. “Là cô quỳ xuống nói xin lỗi tôi mới đúng. Nếu không sau này cô đừng mong lăn lộn trong giới giải trị” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói. “Há há.”

Đội trường đội bảo vệ buồn cười: “Thằng nhóc có phải cậu xuất thân từ bệnh viện tâm thần không?” “Bảo vệ, đừng nói nhiều với anh ta nữa. Giảm anh ta cho tôi. Tôi muốn anh ta quỳ trước mặt tôi như con chó chết.” Lâm Duyên nổi cơn tam bành, ngực run rẩy nói. “Xin lỗi nhé người đẹp Lâm Duyên, không có lời của thư kỷ Hứa thì chúng tôi không thể đánh người ở trụ sở chính của Giải trí Hoàng Gia được. Nhưng tôi có thể đuổi thằng này đi giúp cô.” Đội trưởng đội bảo vệ nói. “Vậy anh mau đuổi anh ta cút ra đi. Thấy anh ta tôi sẽ buồn nôn.” Lâm Duyên thở phì phò nói. “Vâng thưa cô

Đội trường đội bảo vệ vùng bàn tay to lên: “Đuổithằng nhóc này để cho tôi

Dứt lời, một đàm bảo và mỗi người vùng một bản tay to ra đầy Trần Hoàng Thiên lào đào lùi lại sau. “Này, các anh làm gì thế? Tôi là ông chủ của các anh đáy. Ngay cả ông chủ cũng đánh, không muốn sống nữa à?”

Lời Trần Hoàng Thiên vừa nói ra lại bị đẩy lùi lại từng bước “Đừng đẩy. Tôi gọi điện cho thư kỷ Hửa của các anh trước đã.” Trần Hoàng Thiên Tuấnt đắc dĩ, đành phải lấy điện thoại ra. “Thằng nhóc này điên rồi. Đánh nó quay lại bệnh viện tâm thần của nó đi. Còn dám gọi cho thư ký Hứa của chúng tao? Con mẹ nó mày có số điện thoại của thư ký Hứa chúng tao à?” Đội trưởng đội bảo vệ cười khẩy, sau đó hồi lên: “Đừng có ngừng, ra ngoài đánh, đánh cho nó ngã ra đường luôn đi!” “Da!”

Không đợi Trần Hoàng Thiên tìm được số của Hứa Minh Hiền đã bị đánh thẳng ra ngoài đường. “Tôi là ông chủ của các anh thật mà. Để tôi gọi điện trước đã được không, đừng đầy mà…”

Mặc cho Trần Hoàng Thiên kêu thế nào vẫn bị đầythẳng ra khiển điện thoại cũng rơi xuống đất. “Con mẹ nó! Điện thoại của tôi Màu nhấc chân ra màn hình bị anh đạp vỡ rồi, ”

Trần Hoàng Thiên đau lòng kêu, Điện thoại bị giảm sáng lên làm hình nền vợ anh hiện ra khiến anh có cảm giác như vợ mình bị giảm lên vậy. Anh có thể không đau lòng à? Anh vội vàng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên. “Ha ha ha!”

Lâm Duyên thấy vậy thì không kiềm được mà cười như điên. “Ngay cả một cái điện thoại mấy triệu đồng bị giảm cũng có thể đau lòng thành như thế, còn là ông chủ của Giải trí Hoàng Gia cái gì chứ? Coi chúng tôi chết hết rồi à.” “Há há há!”

Đội trường đội bảo vệ cũng không kiềm được mà cười lên. “Các người cười cái gì thế?”

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên.

Lâm Duyên và đội trưởng đội bảo vệ xoay lại nhìn thì thấy thư kỷ Hứa Minh Hiền và chủ tịch, chủ tịch trụ sở chính Chu Hoàng Long, người phụ trách điện ảnhtruyền hình Trường Chính Dinh và giám đốc bộ phận nhân sự, giám đốc bộ phận pháp vụ, giám đốc bộ phận tài vụ, cấp cao ở trụ sở chính và máy chục người đi ra từ hành lang,

Thấy thế, đội trưởng đội bảo vệ và Lâm Duyên lập tức cảm thấy kinh nề, vội vàng bước tới chào hỏi. “Tổng giám đốc Trương, phô trương lớn thể có phải là có khách quý gì tới bàn chuyện hợp tác không?” Lâm Duyên yếu ớt hỏi.

Trước kia chủ tịch Ưng Hoàng tới bàn chuyện hợp tác thư ký Hứa cũng tự mình ra khỏi cao ốc trụ sở chính tiếp đón.

Cô ta nhìn trong mắt nhưng chưa từng thấy phô trương lớn như bây giờ cho nên tò mò là nhân vật lớn nào tới. “Ha ha, không phải khách quý tới bàn chuyện hợp tác mà là chủ tịch tới trụ sở chính, thư ký Hứa dẫn đầu toàn thể cấp cao ở trụ sở chính tới đón tiếp đó” Trương Chính Dinh vừa cười vừa nói.

Lời này vừa thốt ra, đội trưởng đội bảo vệ bằng nhớ tới thanh niên vừa tự xưng là chủ tịch kia, cơ thể lập tức chấn động, hoảng hốt kéo tay Lâm Duyên khẽ nói: “Người kia… có phải là ” “Không phải đâu.” Lâm Duyên khoát tay, vừa đivừa nói: “Cái người nghèo khó đó sao có thể là chủ tịch. Anh ta chỉ đến giao hàng thôi” “Нà?”

Nghe thấy lời Lâm Duyên, Hứa Minh Hiền và đám Chu Hoàng Long nhưởng mày.

Nghèo khổ, giao hàng? Đây chẳng phải là cách gọi chủ tịch nhà họ à?

Chẳng lẽ chủ tịch đã tới công ty nhưng bị chặn ngoài cửa?

Nghĩ thế. Hứa Minh Hiện bước nhanh hơn, gần như là chạy chậm ra ngoài. Những người khác cũng bước nhanh đi theo.

Rất nhanh mấy cấp cao ở trụ sở chính đã xuất hiện ngoài cổng chính, chỉ thấy một đảm bảo vệ đang xô đẩy một người trẻ tuổi. Mà người trẻ tuổi này chẳng phải là chủ tịch a?

Một giây sau!

Hứa Minh Hiến, Chu Hoàng Long, Trương Chính Đinh và những cấp cao từng gặp Trần Hoàng Thiên không hẹn mà cũng kêu lên. “Mau dừng tay cho tôi! Đó là chủ tịch đó! Sao các người lại dám đối xử với chủ tịch như thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc