CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Làm vậy thì mất mặt quá!

Nhìn thấy Lâm Giang không chút sĩ diện, giống như một con chó chui qua hai chân của Lâm Văn Báo, hình tượng vốn kiêu căng ngầu lòi của anh ta trong lòng mọi người phút chốc sụp đổ. Chỉ thấy được anh ta sống như một con chó!

Nhất là Lưu Ngọc Huyền, mặt tối sầm xuống luôn.

Đây có còn là người chồng uy vũ lẫm liệt trong lòng cô bấy lâu nay nữa hay không?

Dường như cô ta không tin vào mắt mình luôn, không tài nào nghĩ đến được, trước đó một giây cô ta còn đang tự hào về người chồng của mình, một giây sau lại khiến cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, cảm thấy chuyện nực cười nhất trên đời này là đây chứ đâu!

“Em vợ, bây giờ em còn cảm thấy anh ta ngầu lòi nữa không?” Trần Hoàng Thiên cười nhạt.

“Ngầu lòi con khỉ, giống như một con chó vậy, đúng là uổng mất những biểu hiện của em vừa nãy.” Dương Bảo Trân vẻ mặt thất vọng.

“Hứ!” Dương Ngọc Mai ngồi cùng bàn cũng lạnh lùng hứ một tiếng: “Chí ít thì anh rể họ còn dám đứng ra vì ông nội, ai ngờ đối phương ngầu lòi hơn, anh rể họ cũng tận lực rồi, không giống với anh rể của cô, không dám đứng ra đương đầu với bọn họ, làm con rùa rụt cổ. Không đáng là đàn ông!”

“Vậy bạn trai cô cũng không dám đứng ra đó, có phải cũng là rùa rụt cổ, không đáng là đàn ông nữa không?” Dương Bảo Trân không vui đáp lại.

“Anh chưa kết hôn với Ngọc Mai, nếu kết hôn rồi chắc chắn sẽ đứng ra, không phải là rùa rụt cổ nhé!” Hách Kiến Huy nói đỡ cho bản thân.

Dương Bảo Trân còn định nói thêm gì nữa, Dương Ninh Vân vội kéo tay lại: “Bảo Trân, đừng đôi co với họ nữa, không ý nghĩa gì cả, nếu anh ta có năng lực chắc chắn đã đứng ra thể hiện rồi.”

“Chị nói đúng!” Dương Bảo Trân đồng ý.

“Hứ! Không phải chồng cô cũng không có năng lực đó sao?” Dương Ngọc Mai lạnh lùng hứ một tiếng, quay đầu sang hẳn một bên.

Và lúc này, Lâm Giang vội vàng bò dậy, khuôn mặt nở đầy nụ cười yếu ớt hỏi: “Anh Báo, có thể tha cho em rồi chứ?”

“Ha ha ha!!!”

Lâm Văn Báo cười to hả hê: “Lâm Văn Báo anh đây nói lời giữ lời, lần này tạm tha cho cậu, nếu còn lần sau, tôi sẽ ném cậu xuống biển nuôi cá mập!”

“Cám ơn anh Báo! Cám ơn anh Báo!” Lâm Giang như được ân xá, cám ơn rối rít.

“Chào anh Báo!”

Vương Minh đột nhiên đứng dậy, đi về hướng Lâm Văn Báo, những lời vừa nãy của Dương Bảo Trân và Dương Ngọc Mai anh ta đều nghe thấy cả, đến lúc anh ta thể hiện rồi!

Lâm Giang nhận lấy sự bẽ mặt như thế, nếu anh ta có thể làm êm xuôi chuyện này. Mọi người không cần rời khỏi sảnh tiệc, đừng nói là có được sĩ diện biết bao nhiêu, chỉ e là Dương Ninh Vân không thể cưỡng lại mà thích anh ta.

“Đệt bố cậu lại là thằng nào nữa?” Lâm Văn Báo không vui hỏi.

Vương Minh cười cười, lịch sự nói: “Tôi là Vương Minh, con trai của chủ tịch tập đoàn Vinh Hằng, chắc anh Báo quen biết chứ?”

Lâm Văn Báo có đội tàu riêng, hàng hóa xuất khẩu của Vinh Hằng, thường tìm đến đội tàu của Lâm Văn Báo vận chuyển, vì thế biết được Lâm Văn Báo quen biết với ba anh ta. Quả nhiên, Lâm Văn Báo nở nụ cười: “Thì ra là con trai của ông Vương à.”

Vương Minh cười he he, dâng một điếu thuốc lá rồi bén lửa cho Lâm Văn Báo.

Thấy quan hệ của hai người có vẻ không tồi, ánh mắt của rất nhiều người khi nhìn Vương Minh cũng thay đổi, nhất là Dương Ninh Vân, lẩm bẩm nói: “Vẫn là cậu chủ Vương có thực lực, có vẻ như chúng ta không cần dời đi nữa.”

“Mẹ cũng thấy thế!” Lý Tú Lam nhoẻn miệng cười to, đẩy đẩy Dương Ninh Vân: “Con xem, cậu chủ Vương quen biết rộng, nếu con lấy cậu ta, đừng nói sẽ có máu mặt thế nào nhé!”

Nhắc đến việc này, Dương Ninh Vân cảm thấy bất lực, lựa chọn im lặng.

Và lúc này, Vương Minh cười cười nói: “Anh Báo, có thể nào nể mặt tôi, đừng để ông Dương dời khỏi đây được không?”

“Sĩ diện này, tôi thật sự không nể được.” Lâm Văn Báo nhả ra một miệng khói.

“Ông Hoàng thích cái tên Vạn Thọ của sảnh này, chỉ đích danh bày bàn tiệc trong sảnh Vạn Thọ, thời gian không còn nhiều, cậu bảo họ mau dời đi, nếu không ông Hoàng mà trách xuống, tôi không yên thì cậu cũng đừng hòng được yên.”

Vương Minh nghe thế bỗng giật mình, vội cười bù: “Tôi những tưởng anh Báo mời tiệc bạn bè, ra là tiệc của ông Hoàng, vậy thì phải dời đi rồi, nhường chỗ lại cho ông Hoàng.”

Nói xong, anh ta quay người nói với Dương Chấn Kỳ: “Ông Dương. Tổng giám đốc Hoàng của công ty Hoàng Gia chỉ đích danh sảnh Vạn Thọ, chúng ta nên dời đi thôi, đó là nhân vật cấp bậc đại ca chúng ta không động vào được đâu ạ.”

Dương Chấn Kỳ nghe thấy ông Hoàng cần sảnh Vạn Thọ, đôi chân bỗng chốc mềm nhũn ra. Đâu dám không đồng ý liền lên tiếng gọi ngay: “Phục vụ, sảnh Thiên Hương đúng không?”

“Đúng vậy thưa ông Dương.” Quản lý gật đầu cười đáp.

“Mọi người!” Dương Chấn Kỳ nắm tay nói: “Thật ngại quá! Làm phiền mọi người dời chỗ dùng tiệc, đại ca thương trường ông Hoàng thích sảnh Vạn Thọ, chúng ta không thể không nể mặt ông Hoàng được.”

“Vì thế Dương mỗ hy vọng mọi người đừng để tâm, chỉ đi vài bước thôi, chúng ta dời qua sảnh Thiên Hương, mọi người thấy thế nào?”

“Ông Dương, tôi không ý kiến, sĩ diện ông Hoàng chắc chắn phải nể rồi.” Thương gia đồ cổ Lý Nhất Chính đứng dậy nói.

“Đúng! Sĩ diện ông Hoàng nhất định phải nể!”

“Chúng ta dời qua sảnh Thiên Hương, cần nể mặt ông Hoàng!”

“Ở Đông Đô tấc đất tấc vàng này, ai dám không nể mặt ông Hoàng chứ!”

“…”

Từng nhà kinh doanh và khách hàng lần lượt đứng dậy, không những không vì thế mà nổi giận, ngược lại còn cảm thấy tự hào khi nhường chỗ cho ông Hoàng.

Rất nhanh, mọi người đều đứng hết dậy. Dần dần dời ra ngoài sảnh.

“Ông Hoàng này cũng thật là… mất hứng thật!” Dương Ninh Vân thấp giọng lẩm bẩm.

Trần Hoàng Thiên vừa hay nghe thấy câu này, liền nắm tay cô ngồi nguyên tại chỗ.

“Trần Hoàng Thiên, anh làm gì vậy?” Dương Ninh Vân tỏ vẻ kinh ngạc.

Trần Hoàng Thiên cười dịu dàng: “Nếu vợ không muốn dời đi thì chúng ta không đi nữa, cứ ở đây dùng bữa.”

“Anh điên rồi sao?” Dương Ninh Vân vội đứng phắt dậy: “Làm vậy khác nào chống đối trực diện với ông Hoàng, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!”

“Anh không sợ.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Chỉ cần em đồng ý, anh có thể đuổi ông Hoàng đó ra khỏi Vạn Hưng, để em thích dùng bữa ở sảnh nào thì dùng bữa ở sảnh ấy!”

Dương Ninh Vân ngẩn người luôn!

Sao anh ấy dám nói những lời này chứ?

Kết quả những lời này bị Hách Kiến Huy nghe thấy, vừa hay Hách Kiến Huy có tư thù với anh ấy, lập tức hét to: “Anh Báo, thằng nhãi này vừa nói sẽ đuổi cổ ông Hoàng ra khỏi Vạn Hưng.”

Lời vừa dứt, trong phút chốc, tất cả mọi người đều dừng bước. Ánh mắt đồng loạt tập trung nhìn về phía Trần Hoàng Thiên.

“Cái gì?”

Lâm Văn Báo đang hút thuốc, vừa nghe những lời này, liền vứt ngay đầu thuốc xuống sàn, quay người sang, lạnh lùng hỏi: “Ai nói đấy?”

“Chính là cậu ta!” Hách Kiến Huy chỉ về phía Trần Hoàng Thiên.

“Anh nói láo! Anh ấy nói khi nào chứ!” Dương Ninh Vân hoảng hốt, tên này muốn hại chết Trần Hoàng Thiên hay sao? Ông Hoàng là người như thế nào?

Bề mặt là tổng giám đốc của công ty Hoàng Gia, thực tế là đại ca xã hội đen ngầm của Đông Đô này, chỉ một câu nói thôi có thể khiến Trần Hoàng Thiên biến mất khỏi thế giới này!

“Tôi có thể làm chứng. Đúng thật là anh ta có nói!” Trương Ngọc Mai đứng ra.

Dương Chí Văn khôn lỏi, nói dóc không chớp mắt: “Tôi cũng nghe thấy rồi, đúng thật là anh ta có nói thế đó anh Báo!”

“Tôi cũng có thể làm chứng!”

“Tôi cũng có thể làm chứng!”

Lâm Giang và Lưu Ngọc Huyền cùng giơ tay lên.

Đây là cơ hội tốt nhất để trả thù Trần Hoàng Thiên, không nghe thấy cũng phải nói là nghe thấy. Để anh Báo giải quyết Trần Hoàng Thiên, khiến họ hả dạ.

“Mấy người…” Dương Ninh Vân tức sắp phát khóc: “Mấy người cố ý muốn hại chết Trần Hoàng Thiên.”

“Vợ đừng sợ.” Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ấy, sau đó dõng dạc ném một câu: “Đúng thật là tôi có nói thế đấy!”

Dứt lời, tựa như bom tấn rơi xuống, phút chốc cả sảnh như nổ tung.

“Điên rồi! Tên nhãi này điên rồi! Anh ta là cái thá gì mà dám đuổi ông Hoàng ra khỏi Vạn Hưng?”

“Anh ta tưởng mình là ai chứ? Tổng giám đốc của Vạn Hưng sao? Đúng là nực cười!”

“Tên nhóc này đúng là đang tìm con đường chết, tôi dám đảm bảo, chắc chắn anh Báo sẽ đập chết anh ta!”

“…”

Nghe đủ thứ tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, nhìn sắc mặt lạnh như tiền của Lâm Văn Báo, Dương Chí Văn, Hách Kiến Huy, Lâm Giang, Vương Minh, Dương Ngọc Mai… những người không thích Trần Hoàng Thiên, lúc này đây trong lòng họ kích động đến run lên.

‘Ông thọ’ của thằng nhãi này chắc là treo cổ tự tử không muốn sống nữa rồi, còn dám thừa nhận nữa, đây chẳng phải là đang tìm cái chết hay sao?

Quả nhiên, Lâm Văn Báo liền nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lộ sát khí, từng bước từng bước tiến đến gần Trần Hoàng Thiên, lạnh lùng hỏi: “Đệt bố cậu nghĩ cậu là ai? Dám nói lời đuổi ông Hoàng ra khỏi Vạn Hưng, có tin là tôi đập chết cậu ngay tức khắc không?”

“Không tin.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Ông Hoàng vi phạm quy tắc của Vạn Hưng, tôi không những sẽ đuổi ông ta ra khỏi Vạn Hưng, tôi còn muốn Vạn Hưng từ đây về sau cấm ông ta bước vào một bước, bao gồm cả Lâm Văn Báo anh trong đó!”

Nói đến đây, anh trực tiếp lấy ra một tấm thẻ đen, ném sang quản lý đứng bên, lạnh lùng quát lớn: “Đi gọi giám đốc mấy người ra đây, tôi muốn hỏi thẳng mặt cậu ta, vị trí giám đốc này cậu ta có còn muốn tiếp tục làm hay không?”

Quản lý nhặt tấm thẻ đen dưới đất lên, chỉ nhìn sơ thôi cô ta bỗng biến sắc ngay, vội vàng cúi đầu đáp: “Xin thưa, anh chờ chút, tôi đi gọi giám đốc ra ngay!”

Lúc rời đi, cô ta không quên nhắc nhở Lâm Văn báo: “Người này anh không động vào được, nếu không anh và ông Hoàng đừng hòng rời khỏi Vạn Hưng!”

Bình luận

Truyện đang đọc