Cô hiểu rồi!
Lúc này, cuối cùng cô cũng biết ai mới thực sự là kẻ giết ba! Cô không thể chấp nhận được thực tế này một chút nào, và bắt đầu khóc.
Không phải vì Hàn Tử Minh là kẻ sát nhân đã giết ba cô, khiến cô cảm thấy suy sụp.
Mà là vì cô phát hiện ra rằng mình là đồng phạm lớn nhất đã giết ba mình, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi và không thể chấp nhận rằng cái chết của ba cô có liên quan đến cô. Vì vậy, cô đã sụp đổ.
Chính vì cô quá tin tưởng vào Hàn Tử Minh, không có chút cảnh giác nào với anh ta, nên đã khiến ba cô phải chết! “Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Hàn Tử Minh phải mua căn nhà nơi tôi và Trần Hoàng Thiên ở trước đây. Anh ta nghi ngờ rằng cuốn sách bí mật mà sư phụ Trần Hoàng Thiên đưa cho Trần Hoàng Thiên đã được cất giấu trong nhà của Trần Hoàng Thiên!” “Nhưng tôi đã ngu ngốc bị anh ta gài bẫy. Nhà của tôi và Trần Hoàng Thiên đã bị Dương Chí Văn tiếp quản, vì vậy đêm tôi trở về Đông Đô, sinh nhật của ba của Dương Chí Văn, anh ta đã tìm thấy Biệt thự Một” “Đêm khi máy xúc lái vào Biệt thự số một, chính là đêm sinh nhật của bố Dương Viễn. Sau khi tôi đưa ông ấy đến bệnh viện, anh ta lập tức đào Biệt thự số một. “Từ camera theo dõi, có thể thấy, ngày mà Hàn Bình Minh lần đầu tiên vào Biệt thự số một là ngày ba tôi qua đời. Không lâu sau khi Hàn Bình Minh vào, Hàn Tử Minh đi ra. Thời điểm anh ta bước ra chính là lúc ba tôi qua đời. Hơn một giờ trước, anh ta ra tay sắp xếp cho một người mặc đồ đen cạy miệng tôi, hại chết ba tôi!” “Sau khi ba tôi tự sát, tôi thà chết chứ không nói gì. Có một người mặc đồ đen từ trong phòng đi ra, ngay sau đó Hàn Tử Minh đã đến. Anh ta và người mặc đồ đen đã thương lượng và bày ra mảnh khỏe trước mặt tôi!” “Tôi còn nhớ lúc đó anh ta đã nói với tôi rằng, vì sự an toàn của tôi, hãy đến cửa sổ nói chuyện với người mặc đồ đen, nói cho người mặc đồ đen bí mật, để tôi không gặp rắc rối. Bây giờ tôi mới hiểu, anh ta lúc đó mong muốn được biết bí mật như thế nào!”
Cô vừa khóc vừa nhớ.
Trước đây cho dù suy nghĩ thế nào thì cô cũng không thể tìm ra lỗ hổng, bây giờ khi biết rằng Hàn Tử Minh là kẻ giết ba thực sự, nhớ lại chuyện xưa, cô thấy lỗ hổng ở khắp nơi.
Giờ phút này, cô hận mình chết đi được.
Nếu cô phát hiện ra những lỗ hổng này sớm hơn, cô sẽ không làm một loạt những điều khiển Trần Hoàng Thiên thất vọng.
Đính hôn với Hàn Tử Minh, đồng ý kết hôn với Hàn Tử Minh.
Hai chuyện này, có chuyện nào không khiến trái tim Trần Hoàng Thiên đau đớn?
Vào ngày đính hôn, Trần Hoàng Thiên có thể đã trả thù cho ba mình.
Nhưng vì cô bị lừa dối quá sâu, cô khăng khăng nghĩ rằng Hàn Tử Minh vô tội, đe dọa Trần Hoàng Thiên cô sẽ tự sát để bắt anh thả Hàn Tử Minh.
Chắc hẳn trái tim anh đã tan nát vào lúc đó, phải không? “Tôi đáng chết! Tôi thực sự đáng chết! Tôi thực sự đã đính hôn với kẻ thù giết ba, còn hứa sẽ kết hôn với anh ta, tôi là con lợn ngu ngốc nhất trên thế giới này!”
Cô tự tát mình một cách nặng nề. Cô không thể tha thứ cho tội ác của mình! “Haiz!”
Nhìn thấy Dương Ninh Vân khóc và tự tát mình một cách dữ dội, Đỗ Nhã Lam lại thở dài một hơi. Lúc trước cô ghét cô ấy bao nhiêu thì giờ phút này lại thương hại cô ấy bấy nhiêu. “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Cuối cùng cô ấy cũng không chịu nổi, nắm lấy tay Dương Ninh Vân, bình tĩnh nói: “Chỉ cần biết mình bị lừa dối là được rồi, cũng đừng trách bản thân quá nhiều, sau này cô hãy tin tưởng vào Trần Hoàng Thiên, sẽ không có điều gì tương tự xảy ra.
Dương Ninh Vân đau lòng lắc đầu: “Không có sau này, Trần Hoàng Thiên sẽ không tha thứ cho tôi, bởi vì tội lỗi của tôi quá nghiêm trọng. Tôi đã hại chết người ba vợ anh ấy kính trọng nhất, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, không bao giờ gặp lại tôi nữa.”
Nói đến đây, cô hất tay Đỗ Nhã Lam ra, vừa khóc vừa đi về phía cửa phòng. “Cô định làm gì?” Đỗ Nhã Lam hỏi.
Dương Ninh Vân khóc lóc đáp trả: “Tôi liều mạng với Hàn Tử Minh, báo thù cho ba tôi.”
Vào lúc này, trái tim cô đã chết. Cô không còn gì lưu luyến với thế giới này nữa rồi. “Cô thật điên rồ!”
Đỗ Nhã Lam tiến lên và nằm lấy cô, nghiêm nghị nói: “Anh ta là võ giả, cô là người thường, làm sao có thể liều mạng với anh ta được? Với chỉ số thông minh của cô, cô có thể thành công sao?” “Tốt nhất là có thể thành công, nhưng nếu không làm được, tôi sẽ đi xuống thú nhận tội lỗi của mình với ba
Dương Ninh Vân nói.
Đỗ Nhã Lam trợn mắt, tức giận nói: “Đừng làm người ta đau đầu nữa, bây giờ theo tôi rời khỏi Đông Đô, Trần Hoàng Thiên sớm muộn gì cũng sẽ báo thù, không cần đến cô, cô đừng để Trần Hoàng Thiên lo lắng cho cô nữa là được.
Sau đó, cô ấy gọi cho Cổ Văn Huy, đang chuẩn bị rời khỏi phòng riêng.
Đúng lúc này.
Âm!
Cửa phòng bị đạp tung.
Một già một trẻ bước vào.
Đó là Hàn Tử Minh và Hàn Bình Minh “Chết rồi!”
Đỗ Nhã Lam đột nhiên bị sốc, và một dự cảm không lành chưa từng có lập tức quét qua cơ thể cô.
Cô ấy biết, lần này mình chết chắc rồi! Cô ấy không thể ngờ rằng Hàn Tử Minh lại thính như vậy, trong chốc lát đã tìm được đến đây.
Anh ta còn đưa theo Hàn Bình Minh.
Với sự hiểu biết của cô ấy về Hàn Tử Minh, cô ấy nhất định sẽ chết thảm hại.
Dương Ninh Vân cũng giật mình. Nhưng ngay sau đó cô đã có một ý tưởng và cố nặn ra một nụ cười rất khó coi: “Tử Minh, tại sao anh và ông nội lại ở đây?”
Hàn Tử Minh sững sờ. “Thái độ của Ninh Vân dường như không liên quan đến cái chết của ba cô ấy”
Nghĩ vậy, anh ta cười nói: “Ông nội và anh vừa đi công ty về, nghe người ở công ty nói, hôm nay em đã vội vàng rời khỏi công ty hai lần. Anh sợ em gặp nguy hiểm, nên đưa ông nội đến đây xem sao.” “Không… không có nguy hiểm.”
Dương Ninh Vân có chút chột dạ, chỉ vào Đỗ Nhã Lam giới thiệu: “Nhã Lam là bạn tốt của tôi, đến mời tôi uống trà. Chúng tôi đang trò chuyện rất vui vẻ, làm sao có thể nguy hiểm được.”
Cô không thể để cho Hàn Tử Minh biết rằng cô đã biết rằng anh ta là kẻ sát nhân thực sự đã giết ba cô, nếu không Hàn Tử Minh sẽ trở mặt với cô và cô sẽ không thể bảo vệ Đỗ Nhã Lam.
Hàn Tử Minh cười như không cười: “Vậy thì tại sao đôi mắt của em lại đỏ như vậy và có những giọt nước mắt ở khỏe mắt?”
Theo anh ta, điều này là quá bất bình thường!
Trong tất cả khả năng, rất có thể là Dương Ninh Vân đã biết sự thật. “Vậy à.”
Dương Ninh Vân nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi đang trò chuyện. Khi nói về ba tôi, Nhã Lam nói rằng ba tôi rất tốt. Cô ấy từng đến nhà tôi chơi, ba tôi rất nhiệt tình. Thật đáng tiếc khi ba tôi chết, và sau đó tôi xúc động. Tôi đã khóc khi nhớ ba tôi.”
Nói đến đây, cô mỉm cười, lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn Đỗ Nhã Lam, giới thiệu: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Hàn Tử Minh, đối xử với tôi tốt và rất quan tâm đến sự an toàn của tôi, tôi với anh ấy về trước. Có thời gian tôi và chồng chưa cưới sẽ mời cô đi ăn tối.” “Được.”
Đỗ Nhã Lam mỉm cười.
Cô biết rằng Dương Ninh Vân muốn cứu cô. Cô ấy có trái tim tốt, nhưng quá ngu ngốc. “Tạm biệt”
Dương Ninh Vân vẫy tay với Đỗ Nhã Lam, nắm lấy cánh tay của Hàn Tử Minh nói: “Tử Minh, chúng ta trở về đi.”
Hàn Tử Minh hơi rối.
Không biết Dương Ninh Vân thật sự không biết, hay là giả điên cùng mình để cứu Đỗ Nhã Lam. Anh ta thấy khó xử, Hàn Bình Minh đột nhiên nói: “Đồ Nhã Lam, con gái của Ma Đô Địa Hạ Vưng, tiếp cận cháu dâu nhà họ Hàn của tôi, hẳn là có mục đích.
Nói xong, mắt ông ta nhìn vào chiếc túi máy tính mà Cổ Văn Huy đang cầm: “Còn mang theo máy tính, đủ cho thấy cô đang tiếp cận cháu dâu tôi có chủ đích, mang máy tính đến cho tôi kiểm tra.
Ông ta đưa tay ra.
Dương Ninh Vân sửng sốt, nhanh chóng nói: “Ông nội, ông hiểu lầm rồi, Nhã Lam thật sự là tới nói với cháu chuyện quá khứ, không phải.” “Là gợi nhớ chuyện xưa hay là có mục đích? Để ông kiểm tra máy tính xem”
Hàn Bình Minh ngắt lời Dương Ninh Vân, bước ra và nằm lấy túi máy tính của Cổ Văn Huy. “Đừng!”
Dương Ninh Vân kinh ngạc hét lên một tiếng.