Chương 69: Hoàng gia tha mạng
“Mấy… mấy chục chiếc xe sang này là mày gọi đến?” Hầu Quý khiếp sợ chỉ mấy chục chiếc xe sang, khó tin nhìn Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt hoảng sợ.
Cho dù Hầu Quý có ngu cũng biết, người có thể gọi đoàn xe này đến chắc chắn không đơn giản, không phải chuyện mà một thắng chuyển phát nhanh có thể làm được. “Chẳng lẽ Lý Tú Lam lừa ông, thằng con rể của bà ta không phải nhân viên chuyển phát nhanh mà là cậu chủ của một công ty?” Hầu Quý tự hỏi.
Khó trách gã nghĩ vậy, giá trị của đoàn xe này phải hơn năm mươi triệu đổ lên, chắc chắn là xe của mấy ông chủ công ty lớn, người bình thường không xứng với đoàn xe thế này, cho dù là anh Hồ cũng không có nó, số tiền chi ra quá lớn “Đúng vậy, nên hỏi bọn mày có sợ không?” Trần Hoàng Thiên cong môi.
Ực!
Hầu Quý nuốt một ngụm nước bọt, nói không sợ là giả. “Hừ!”
Anh Hạo hừ lạnh nói: “Rồng to trên trời khó áp rắn dưới đất, cho dù bọn mày có là nhà giàu bạc tỷ thì cũng phải cho anh Hồ mấy phần mặt mũi, tao không tin chúng mày dám ra tay với chúng tao!”
Gần đây làm ăn sợ nhất là đắc tội với bạn du côn này, còn anh Hồ, là thằng côn đồ nổi danh của thành phố Đông Quan trấn ở đây, cho dù là mấy gia chủ của nhà giàu tăng thường cũng phải cho anh Hồ ba phần mặt mũi, cho nên gã không sợ. “Đúng thế, ở Đông Quan ai mà không biết anh Hồ? Có cho xe sang đến cũng không doạ được chúng tao! Chúng tao mà để dọa thế thì sao lăn lộn được ở Đông Quan?” “Đợi người của mày xuống xe, dâng thuốc lá cho chúng tao, lại nói chúng tao nể mặt không đánh mày cho xem.
Hơn hai mươi thằng đi sau lên mặt sẹo cười lạnh. “Há?”
Trần Hoàng Thiên cảm thấy buồn cười: “Đợi lát nữa người của tạo dâng cho mày gói thuốc bọn mày cũng không dám hút đâu.” “Ha ha ha!”
Anh Hạo và đảm mặt sẹo ngửa đầu cười, mặt sẹo nói. “Nếu chúng dâng cho bọn tao thuốc mà bọn tao không dám hút thì bọn tao là chó.”
Nhưng không lâu gã vừa dứt tiếng một tiếng quát như sấm dội vang “Vậy ông đây muốn xem thử, ông dâng thuốc lá cho bọn chó nhà mày, mẹ nó bọn mày có dám hút không?” Vừa dứt lời, đám người anh Hạo và mặt sẹo nhìn sang bên.
Thoáng nhìn, đảm anh Hạo và mặt sẹo há hốc mồm, miệng ngậm rồi lại rơi xuống đất. “Hoàng… Hoàng Gia?”
Bọn chúng sợ ngây người.
Đây chẳng phải tổng giám đốc Hoàng Thiên Tuấn của Giải trí Hoàng Gia chi nhánh Đông Quan sao?
Không sai l
Chính là Hoàng Thiên Tuấn.
Ông ta bước từ con RollsRoyce xuống, vén hai tay áo lên, mặt nặng ra, nghênh ngang đi đầu.
Một trăm ga áo đen từ mấy chục chiếc Mercedes, BMW, Land Rover, Toyota, Prado bước xuống, mặt lạnh đi đến sau lùng Hoàng Thiên Tuấn tay cũng cầm mã tấu, sáng loáng dưới ánh mặt trời, có thể khiến người là mù luôn.
Ực!
Giờ phút này, anh Hạo mặt sẹo và hơn hai mười tháng để tay cầm ống thép đều nuốt nước bọt, cảm thấy sống lưng lành lạnh, mồ hôi lạnh tủa ra cả người, như trong hầm băng, cả người run lẩy bẩy. “Mẹ nó!”
Hầu Quý thấy thế trận này, hai châm cũng mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, ba hồn bảy vía phách lạc.
Đám người này hung hãn quá.
Cho dù có là anh Hồ cũng không dám mang nhiều đề như vậy, tay cầm mã tấu lộ đường đường chính chính như vậy chú
Hoàng Gia?”
Mặt Dương Ninh Vân sáng lên. Giờ có mới biết sao Trần Hoàng Thiên lại bình tĩnh vậy, thì ra anh gọi Hoàng Thiên Tuấn đến.
Giờ phút này cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thế trận này, không cần nghĩ cũng biết tên còn đã muốn đánh Trần Hoàng Thiên này sắp ăn hành rồi.
Nhưng cô khó hiểu, sao Trần Hoàng Thiên lại gọi được
Hoàng Thiên Tuấn? “Chẳng lẽ là do Hoàng Thiên Tuấn được Trần Hoàng Thiên giải lệnh cấm, thành bạn với Trần Hoàng Thiên, trao đổi số điện thoại?” Cô thầm nghĩ. “Ông trời của tôi ơi!”
Lý Tú Lam lúc này cũng vọt từ Porsche Cayenne xuống, không tin nổi tình cảnh trước mặt.
Là do thằng phế vật kia gọi đến sao.
Bà ta sợ ngây người, không thể ngờ Trần Hoàng Thiên lại gọi được mấy ông thần này.
Nên bà ta cũng hết sợ, mà sang chỗ Dương Ninh Vân Lúc này, Hoàng Thiên Tuấn dừng trước mặt đám anh Hạo và mặt sẹo.
Rút ra.
Ông ta cảm gói Cửu Ngũ, mặt nặng ra đưa đến “Hoàng Gia, tôi tôi tôi… không dám.” Mặt sẹo nở nụ khoát tay lia lịa, ngay cả giọng cũng run: “Vậy thì mẹ mày quỳ xuống sủa tiếng chó cho ông.
Hoàng Thiên Tuấn đạp đến khiến mặt sẹo dính lên đất như đống phân, ói cả mặt vàng, muốn hét cũng không dám hét: “Thấy Hoàng Gia còn không mau ném ống thép đi.”
Anh Hạo vội kêu lên.
Leng keng! Leng keng! Hai mươi mấy cái ông thép rơi xuống, từng thẳng đều giơ hai tay lên. “Hoàng Gia tha mạng”
Anh Hào cũng quỳ xuống giơ hai tay lên. “Tha cái đầu mày!”
Hoàng Thiên Tuấn sút một phát lệch hàm anh Hạo. Gã ngã xuống đất, đầu ong ong, có lẽ cũng cắn phải đầu lưỡi luôn nên có máu trào ra. Lúc này, Hoàng Thiên Tuấn xoay người nhìn về phía Trần Hoàng Thiên và cười khó coi
Dương Ninh Vân cười hì hì nói: “Cậu Trần, tổng giám đốc Dương, tôi đưa người đến trễ, hai người không sao chứ?” “Tôi không sao.” Trần Hoàng Thiên nhìn sang Dương Ninh Vân: “Chắc vợ tôi bị dọa sợ rồi.” “Tôi… vẫn ổn.” Dương Ninh Vân nặn ra nụ cười. “Vậy tôi chém chết chúng để an ủi tổng giám đốc Dương nhé?” Hoàng Thiên nói rồi vung tay, quát “Chém cho tôi.” “Đừng!”
Dương Ninh Vân bị dọa sợ, vội vàng kêu: “Hoàng Gia, xin đừng như vậy sẽ rước nhiều phiền toái cho cả ông và chúng tôi. Chúng tôi muốn yên ổn sống qua ngày. Hoang Gia dạy dỗ họ chút là được, đừng giết, xem như tôi xin ông.
Cô tin rằng, chỉ cần Hoàng Thiên Tuấn ra mặt thì đám người này không dám động vào nhà cô nữa, thể là đủ rồi, không cần phải gây án mạng. “Vậy được.”
Hoàng Thiên Tuấn không dám không nề mặt cô, ra lệnh: “Đập cho chúng một trận thật mạnh cho tôi!” “Dạ, Hoàng Gia!”
Một đám đàn em xông đến, đập một trận điên cuồng với anh Hạo, mặt sẹo và hơn hai mươi thăng đàn em, đập cho chúng nó hết phần kháng, chỉ có thể ôm đầu để bị đánh.
Sau một trận đạp như điện, Hoàng Thiên Tuấn bảo anh em dừng, lạnh lùng nói: “Ai mẹ nó cho chúng mày đánh cậu Trần và tổng giám đốc Dương? Thằng anh Lôi Hồ của chúng mày à? Nó không muốn lăn lộn ở Đông Quan nữa đúng không?”
Giải trí Hoàng Gia chưa đến Đông Quan, Lôi Hồ còn ngạo mạn ở đây. Nhưng từ khi Giải trí Hoàng Gia đến thành phố này, Hoàng Thiên Tuấn nhờ vào vị thế của Giải trí Hoàng Gia, có thể nói là càn quét thế giới ngầm ở Đông Quan. Thằng nào không phục ông ta thì giết, phục thì giữ. Lúc đó Lôi Hồ phục, cam kết tiền kiếm được hàng năm đều chia một nửa cho Hoàng Thiên Tuấn mới sống nổi.
Cho nên, trong mắt Hoàng Thiên Tuấn, Lôi Hồ chỉ xưng là một thằng cháu trai.
Dĩ nhiên, những tiền đó là của Hoàng Thiên Tuấn, không thể tính là lợi nhuận của Giải trí Hoang Gia. Có lúc Giải trí Hoàng Gia làm ăn không khẳm khá, để lập công thì ông ta sẽ lấy ít tiền cho mấy thằng em đến Giải trí Hoàng Gia tiêu, xem như vừa đãi em vừa lập công
Đùa à, nếu không có công trạng gì thì mất chức tổng giám đốc mất. Không có núi Giải trí Hoàng Gia để dựa thì ông ta ăn cả hai giới hắc bạch kiểu gì. “Không không không! Hoàng Gia đừng nghĩ vậy, không liên quan gì đến anh Hồ, mặt sẹo vội khoát tay,
Anh Hạo nén đau, chỉ Hầu Quý: “Là thằng chó này. Nó đánh không lại anh Trần nên bỏ tiền thuê chúng tôi đánh anh Trần, không liên quan gì đến anh Hồ, xin Hoàng Gia đứng trách tội anh Hồ.
Ánh mắt Hoàng Thiên Tuấn chuyển ngay sang người
Hầu Quý vung tay: “Đưa đi!”
Ông ta vốn định giết luôn Hầu Quý, nhưng nghĩ rằng Dương Ninh Vân sẽ ngăn cản nên cứ đưa đi trước, đến lúc đó lại hỏi Trần Hoàng Thiên xem xử lý thế nào.
Chẳng mấy chốc đã có hai thằng đến kéo Hầu Quý đi. “Tổ Lan! Cứu anh! Em mau cứu anh.” Hầu Quý khóc lóc kêu lên.
Lý Tú Lam hừ một tiếng, cũng mong Hầu Quý chết thì bà ta mới yên lòng được.
Chẳng máy chốc, Hầu Quý đã bị ném vào cốp sau của chiếc Toyota Prado, sau đó bảo đảm anh Hạo đi, mới chào Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân
Lý Tú Lam hít một hơi thật dài, trợn mắt nhìn Dương Ninh Vân: “Hoàng Gia muốn chém chúng thì cứ để ông ấy chém, con cản làm gì, chúng nó đáng chết”
Bà ta sợ Hầu Quý không chết sẽ uy hiếp bà ta lần nữa. “Được rồi mẹ, tiền bị mẹ thua hết rồi, mẹ còn muốn gây ra án mạng sao?” Dương Ninh Vân cạn lời.
Lý Tú Lam nghĩ chút thấy cũng đúng, không xoắn xuýt chuyện này nữa, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, tức giận nói: “Có phải mày nảy ra ý bảo Ninh Vân theo dõi tạo không?” “Mẹ, là con bảo Trần Hoàng Thiên cùng theo dõi mẹ” Dương Ninh Vân nói tranh vào. “Con muốn làm gì?” Lý Tú Lam lạnh lùng nói, sợ lộ chuyện. “Con tưởng mẹ đến quán mạt chược, đi theo mẹ bảo ông chủ quán không cho mẹ chơi nữa, ai ngờ mẹ chạy đến đây!” Dương Ninh Vân cũng cáu: “Vậy con nghe thấy, nhìn thấy những gì?” Lý Tú Lam yếu ớt hỏi. “Thấy người đàn ông kia ôm mẹ, bị mẹ đẩy ra, con còn muốn nghe nhưng xa quá không nghe thấy.” Dương Ninh Vân bĩu môi.
Lý Tú Lam cười ha hả: “Gã đó cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mẹ con cao giá lắm, sao có thể để gã ôm được. Cũng mệt gã nghĩ được đến đây “May là mẹ gạt đi, nếu không thì con đảm bảo sẽ không kéo Trần Hoàng Thiên đến cứu mẹ” Dương Ninh Vân nghiêm túc nói. “Con nhỏ chết tiệt này, mẹ là loại người đó sao? Con nghĩ gì đây?” Lý Tú Lam không vui nói.
Dương Ninh Vân toét miệng cười: “Con tin mẹ “Thế còn nghe được!” Lý Tú Lam cũng cười, kéo tay Dương Ninh Vân vừa đi vừa nói chuyện. “Không biết xấu hổ!”
Trần Hoàng Thiên oán thầm thế mà cũng nói được, Anh đuổi theo mở của con Porsche Cayenne, đưa hai mẹ con về nhà, sau đó lấy lý do đến ngân hàng lái con Panamera về đến nhà Hoàng Thiên Tuấn. “Chủ tịch, anh muốn xử thằng chó này thế nào?”
Hoàng Thiên Tuấn chỉ về phía Hầu Quý bị đánh đến hấp hối, hỏi.
Trần Hoàng Thiên đứng cạnh Hầu Quý lạnh nhạt hỏi: “Mày dùng cách gì để lừa sạch tiền của mẹ vợ tao khiến bà ta về nhà nhào ầm ĩ đòi tiền đưa mày?” “Tôi tôi tôi…” Sao Hầu Quý dám nói chứ, gã đã biết từ miệng Hoàng
Thiên Bá rằng Trần Hoàng Thiên là chủ tịch của Giải trí
Hoàng Gia nếu nói chuyện này ra còn mạng để sao? “Không nói phải không?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Vậy tao đành để Hoàng Thiên Tuấn tiền mày xuống âm phủ vậy. “Đừng!”
Hầu Quý sợ hãi, vội nói: “Tôi nói: Tôi nói: Tôi thiếu anh Hồ ba triệu năm trăm bảy mươi nghìn tiền đánh bạc, anh Hồ đối tôi trong ba ngày phải có, nếu không sẽ giết tôi. Tôi không còn cách nào khác dành dùng một đoạn video để uy hiếp Lý Tú Lam đưa tiền cho tôi.” “Video gì?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
Hầu Quý run rẩy lấy điện thoại ra nhận mở một video, đưa cho Trần Hoàng Thiên. “Hầu Quý anh nhanh lên, nhanh hơn nữa đi mà Trần Hoàng Thiên nhìn một cái, muốn mù mắt luôn.