Chương 107: Mày là đồ gây nghiệt
Cửa vừa mở, chỉ thấy hai người da đen to lớn vạm vỡ, dã man hung hăng đẩy cửa ra, trợn mắt tiến vào. “Các người có phải đi nhầm chỗ rồi không?”
Chú Lưu nhưởng mày, ngửa đầu hỏi hai người da đen. Lúc này, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân, cùng với Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân cũng buông đũa, đứng lên nhìn thẳng vào hai người da đen.
Trần Hoàng Thiên thi không hề gì, chỉ ngạc nhiên mà thôi.
Sắc mặt Dương Ninh Vân có chút khó coi.
Bởi vì cô đã gặp qua hai người da đen này, lúc tham gia tiệc rượu của con trai người giàu nhất Chu Tử Hào, đã gặp qua hai người da đen này.
Cho nên, cô có linh cảm rằng sắp gặp phiền toái rồi.
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân bình thường ở nhà diễu võ dương oai, lúc nhìn thấy hai người da đen tiến vào đột nhiên lại thấy vô cùng kinh hoàng, mẹ con hai người lại gần nhau, sưởi ấm cho nhau. “Bọn họ không có đi nhầm chỗ.”
Hai người da đen không hiểu tiếng Trung, trả lời Chú Lưu là một giọng chuẩn của tiếng Trung.
Sau đó, lại thấy một đám thanh niên ăn mặc xa xỉ ngông nghênh tiến vào. “Quả nhiên là bọn họ
Dương Ninh Vân liếc mắt một cái đã nhận ra ngay nhóm người này.
Chu Tử Hào, Ngụy Thiếu Hưng, Diệp Phùng… đều là những người bị Trần Hoàng Thiên đánh ở tiệc rượu. “Ninh Vân, con… biết bọn họ sao?” Lý Tú Lam yếu ớt hỏi.
Dương Ninh Vân gật gật đầu “Là tới làm khách hay là mang phiền toái đến?” Lý Tú Lam lại hỏi “Hắn là mang phiền toái đến rồi.” Dương Ninh Vân đáp lại một câu, sau đó tiến lên vài bước, hỏi: “Các anh chạy đến nhà tôi làm gì?” “Ha ha!”
Ngụy Thiếu Hưng dẫn đầu cười nói: “Không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, chúng tôi đương nhiên là tới để tính sổ rồi!” “Tính sổ?”
Lý Tủ Lam hiếu kỳ nói: “Tính sổ cái gì? Nhà của tôi ai thiếu tiền các người?” “Bà chắc là mẹ của Dương Ninh Vân?” Ngụy Thiếu
Hưng cười hỏi.
Lý Tú Lam gật gật đầu. “Ha ha.” Ngụy Thiếu Hưng ngượng ngùng cười, giả bộ nói: “Thiếu nợ thì không có, nhưng mà con rể vô dụng Trần Hoàng Thiên của nhà các người lúc trước đánh chúng tôi, cho nên chúng tôi đến đây tìm nó tính số.”
Dương Ninh Vân nghe vậy sắc mặt giận dữ: “Các người đây là tự tiên xông vào nhà dân, có tin tôi bảo cảnh sát bắt các người không hả?” “Ha ha!”
Một đảm công tử không nhịn được cười. “Chúng tôi dám đến, cô cho rằng chúng tôi sẽ sợ sao?” Chu Tử Hào cười lạnh: “Nếu sợ, chúng tôi đã không đến.”
Dương Ninh Vân nghe vậy, vẻ mặt ngưng trọng.
Với những thế lực sau lưng mấy tên công tử này, chỉ cần họ không làm chuyện quá giới hạn, quả thực có báo cảnh sát cũng không làm gì được.
Nghĩ vậy, cô từ bỏ chuyện báo cảnh sát, tức giận nói: “Rốt cuộc các người muốn như thế nào?” “Cũng không có gì.” Chu Tử Hào cười lạnh: “Chỉ là muốn giảm lên chồng cô một chút mà thôi, chúng tôi đều là công tử của xã hội thượng lưu Đông Quan, bị một tên ở rễ đánh, không giảm một chút rồi về, thì khi công bố chuyện này ra toàn bộ xã hội thượng lưu Đông Quan, chúng tôi sẽ mất mặt” “Đặc biệt là tôi, chỗ đó bị anh ta đã một cú, đau vài ngày, không đá lại chỗ đó của anh ta mấy cú, tôi nuốt không trôi khẩu ác khí.” “Anh dám!”
Dương Ninh Vân lập tức tức giận: “Trần Hoàng Thiên có quen biết với Hoàng Gia, anh có tin chỉ cần Trần Hoàng Thiên gọi điện, Hoàng Gia có thể lái được hơn mười xe người lại đây không?” khó khăn lắm Trần Hoàng Thiên mới nhặt về được cái mạng của mình, cô không hy vọng Trần Hoàng Thiên lại bị đả thương, càng không thể dễ dàng tha thứ cho người đã vào chỗ đó của Trần Hoàng Thiên, ngộ nhớ đá hỏng luôn thì làm sao bây giờ, sau này sao có thể cùng cô sinh cục cưng? “Đúng”
Lý Tủ Lam lập tức đáp lại lời Dương Ninh Vân, đe dọa nói: “Con rể tôi có quen biết với Hoàng Gia, trước đây có người kêu một xe người tới muốn đánh con rể tôi, nó chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì Hoàng Gia đã dẫn hơn mười xe người lại đây mỗi người cầm khảm đạo.” “Nếu các người không đi, tôi sẽ nói con rể gọi điện thoại cho Hoàng Gia, làm cho Hoàng Gia chém chết các người!”
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó làm cảm xúc bà ta trở nên trào dâng, tuyệt không sợ hãi “Ha ha ha!”
Không ngờ, một đám bạn thân công tử bị lời nói của bà ta dọa sợ, ngược lại là ngừa đầu phá lên cười. “Dương Ninh Vân à Dương Ninh Vân, tin tức của các người thật lạc hậu làm sao?” Ngụy Thiếu Hưng cười đỏ mặt nói: “Nói thật cho cô biết, chỗ dựa vững chắc của chồng cô là Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn, mấy tiếng trước, đã bị người ta giết mất rồi. “Cái gì?”
Dương Ninh Vân cùng Lý Tủ Lam còn có Dương Bảo Trận đều kinh hãi. “Chuyện này sao có thể?” Dương Ninh Vân quả thực không thể tin được đây là sự thật, một lão đại như Hoàng Thiên Tuấn sẽ bị người ta giết chết ư? “Nếu không tin, tự cô có thể mở xem các bài viết của Đông Quan, bây giờ tất cả đều là tin tức về cái chết của Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ.” Chu Tử Hào cười nói.
Lời kia vừa thốt ra.
DDương Ninh Vân, Lý Tủ Lam, Dương Bảo Trân đều lấy điện thoại mở google ra xem, tìm bài về Đông Quan, vừa thấy đã nhấn vào.
Đúng như dự đoán.
Cái chết của Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ bị giết trong quán bar, tất cả đều là những bài đăng về cái chết của hai người này, ngoài ra còn có những bức ảnh chụp gia đình Hoàng Thiên Tuấn và nhà của Lôi Hồ được treo vải trắng.
Đây không phải do mẹ con ba người không tin tin tức Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đã chết. “Mày đúng là một sao chổi!”
Xác định Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn đã chết, Lý Tú Lam lập tức chĩa mũi dùi về phía Trần Hoàng Thiên: “Ba năm trước, Thiên Mạnh nhà tạo dẫn mày về nhà, không quả một năm đã bị tai nạn trở thành người thực vật.” “Con gái tạo kết hôn với mày ba năm, cảm tình với mày vừa tốt lên một chút, đã bị người ta mưu sát suýt chết” “Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn gần đây có quan hệ không tối với mày, không quá vài ngày đã đi đời nhà ma” “Bây giờ lại vì mày mà dẫn tới một đám người đến nhà tạo gây sự, giải quyết không tốt sẽ có tai nạn chết người đấy!”
Nói đến đây, bà ta chỉ tay về phía cửa: “Mày cút cho tao! Đồ gây nghiệp này lập tức cút khỏi nhà tao! Tao không muốn bị máy hại chết! Tạo không muốn hai đứa con gái của tạo cũng bị mày hại chết!” “Mẹ nói rất đúng!” Dương Bảo Trân tiếp tục mắng: “Anh chính là đồ gây nghiệp, là điểm xấu, mau cút khỏi nhà tôi, tôi không muốn bị anh hại chết!” “Mẹ, Bảo Trần, hai người nói bậy bạ gì thế?” Dương Ninh Vân tức giận: “Một khi có chuyện gì không tốt các người lại gây khó dễ cho Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên giúp gia đình chúng ta tăng cổ phiếu, giúp con tăng tiền lương, giúp mẹ chuyện 5 triệu vào tài khoản, còn giúp con có thêm một chiếc Palamela, sao hai người lại không khen ngợi anh ấy, không nhớ anh ấy tot?” “Con gái à!”
Lý Tú Lam tận tình khuyên bảo nói: “Đó đều là vật ngoài thân, tính mạng mới là quan trọng, cho dù nó có thể đem thêm của cải cho gia đình chúng ta thì có ích lợi gì? Nếu như bị nó hại chết thì có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gi “Bà chủ, bà không khỏi quá mê tỉnh đi?” Mẹ Ngô nghe chẳng được, nhịn không được nói một câu “Bà câm miệng cho tôi!” Lý Tú Lam quát: “Bà là một người làm, chỉ mới làm chút cơm ở nhà tôi, có tư cách gì mà tham gia vào chuyện của nhà chúng tôi?” “Cút sang một bên họ tôi, nếu còn líu ríu một lần nữa tôi sẽ sa thải bà”. “Tôi”
Mẹ Ngô đang muốn nói gì đó, đã bị Trần Hoàng Thiên ngăn cản.
Anh biết Lý Tú Lam thích để tâm vào chuyện vụn vật, là người đàn bà không thể nói lý, nói nhiều cũng vô dụng nên anh sẽ không nhiều lời với bà ta, nhìn về phía đám người Chu Tử Hào thản nhiên hỏi: “Các người nằm mơ cũng muốn tìm tôi trả thủ, cũng là làm khó các người, để các người hết giận, tôi sẵn lòng cho các người giảm lên, nhưng tôi muốn biết, mấy hôm trước tôi lái xe thấy có người hâm mưu mưu sát tôi, có phải là do các người bày ra không?” “Ha ha!”
Ngụy Thiếu Hưng mạnh mẽ cười, đang muốn nói cái gì đó, đã bị Chu Tử Hào kéo lại. “Co thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, mọi việc đều phải có chứng cứ, mời anh lấy bằng chứng ra đây, nếu không tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng!” Chu Tử Hào nói, cầm lấy vụ án mưu sát kinh động tỉnh, anh ta nhận được tin tức, tỉnh phải phải trình thẩm đến tra xét, nếu thừa nhận, sợ rằng ba anh ta cũng không bảo đảm cho anh ta nổi.
Dám làm, sao lại không dám nhận?” Trần Hoàng Thiên cưới hỏi, muốn xem có thể kích tưởng chút manh mối có giá trị. “Do mo!”
Ngụy Thiếu Hưng nổi giận: “Chúng tôi không làm thì sao phải thừa nhận!”
Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Chu Tử Hào: “Cậu Chu, đừng nói chuyện vô nghĩa với thằng chó này nữa, trực tiếp để hai người da đen kia làm anh ta ngã xuống đất, sau đó giẫm lên một chút rồi rời đi.”
Chu Tử Hào gật gật đầu, chỉ vào Trần Hoàng Thiên, dùng tiếng Anh nói: “Giết cho tôi, đánh cho anh ta đi đời!” “OK!”
Hai người da đen bật người tiến lên.
Đúng lúc này, Chú Lưu quát “Không muốn chết thì cút ra ngoài cho tôi!”
Lời kia vừa thốt ra, hai người da đen lập tức dừng lại cuộc bộ, nhìn về phía Chú Lưu, tuy rằng không biết chủ nói cái gì, nhưng bọn họ cảm thấy mình đang bị mắng nên đều biểu hiện ra vẻ phẫn nộ. “Ông ồn ào cái gì vậy hả?” Lý Tủ Lam nổi giận: “Bọn họ muốn đánh thắng gây nghiệt này thì cú để họ đánh, củng lắm thì đánh chết, nhà tôi cũng có thể thanh tĩnh, một tên tài xế như ông nhảy ra làm gì, còn nói bọn họ không muốn chết thì mua cút đi, là ông không muốn chết thì ngậm miệng lại mới đúng!” “Ha ha!”
Đám người Chu Tử Hào nghe vậy cười to. “Hu!”
Chú Lưu tức giận hừ một tiếng, nói: “Tôi là một tài xế không tồi, nhưng tôi cũng luyện qua một ít công phu đi đứng, vẫn đủ dùng để đánh hai tên không biết sống chết này!” Dứt lời, ông ta nhắm tới phía Dennis. “FUCK!”
Dennis bạo phát và giảng cho Chú Lưu một quyền. “Quá buồn cười, ông ta còn chưa tới một thước bảy lại dảm đi đánh Dennis cao một thước chin nặng hai trăm cân, chỉ sợ Dennis một quyền đã có thể đánh chết ông ta rồi!” Ngụy Thiếu Hưng nhịn không được cười nói.
Lại không ngờ ngay khi anh ta vừa dứt lời,
Chỉ thấy Chú Lưu bắt lấy Dennis đẩm một cái, đột nhiên phát lực, hất tung cả người Dennis lên ném về phía người da den kia.
Am!
Hai người da đen nên ở trên mặt đất, cánh tay Dennis bị gãy, người kia thì ỏi ra một chiếc răng, hai người đều gào khóc kêu la thảm thiết. “Này này này.”
Chu Tử Hào, Ngụy Thiếu Hưng, cùng mười mấy tên công tử đều sợ ngây người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, chấn động, củng nhiều thần sắc khó tin khác.
Trời ơi!”
Lý Tủ Lam cũng bị cả kinh kêu lên: “Nhìn không ra ông
Lưu lại là một cao thủ đấy!” “Sao lại thế này! Sao lại thế này! Sao các người lại chạy đến nhà em họ tôi đánh người?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.
Giây tiếp theo, một bóng người tử trong đám đông tiến
Vừa nhìn thấy. “Ôi trời!”
Dương Chí Văn tuồn ra một câu: “Sao Dennis và Andre lại bị như vậy?”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Trần Hoàng Thiên giận dữ, tiến lên vài bước, túm áo Dương Chí Văn, lạnh giọng hỏi: “Tại sao anh lại biết hai tên da đen này?”