CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Ninh Vân, đừng!”

Trần Hoàng Thiên và Hàn Tử Minh gần như hét lên cùng một lúc.

Nhưng!

Không cho họ cơ hội ngăn cản, Dương Ninh Vân đã đập thỏi vàng lên trán.

Bùm!

Máu bắn tung tóe.

Nhiều người đã phải choáng váng!

Trần Hoàng Thiên và Hàn Tử Minh thậm chí còn lao tới.

Khi Dương Ninh Vân đập thỏi vàng vào trán cô một lần nữa, Trần Hoàng Thiên đã nằm lấy cổ tay cô và giật lấy thỏi vàng.

Lúc này Hàn Tử Minh cũng vội vàng chạy đến bên người Dương Ninh Vân. “Mẹ kiếp!”

Trần Hoàng Thiên thuận thể đập thỏi vàng lên đầu Hàn Tử Minh.

Bum! “AAA!”

Hàn Tử Minh hét lên, che đầu, máu lập tức vấy bẩn tay anh ta. “Chết tiệt!”

Hàn Bình Minh quay đầu lại nhìn, liền thấy Hàn Tử Minh đang ôm đầu, ông ta lập tức tức giận, liên lao về phía Trần Hoàng Thiên.

Khi nhìn thấy điều này, vị Tây Bắc Vương lắc người và đánh Hàn Bình Minh một cú đấm. “Ông chủ, cẩn thận!”

Nhà họ Hàn kinh ngạc kêu lên.

Hàn Bình Minh đột ngột lắc người, tránh khỏi cú đấm, và nhìn về phía Tây Bắc Vương, một ngọn lửa đang đập trong mắt anh ta: “Hồ Đức Thiên, ông thực sự định đối đầu với tôi?”

Tây Bắc Vương nghiêm mặt nói: “Không có cách nào, nhận được lợi ích từ người khác thì phải giúp người ta làm việc thôi. Vậy nên, hôm nay ông hết đời rồi!”

Vừa dứt lời, Tây Bắc Vương giơ tay lấy ra một con dao rộng hai thước bảy tắc, sát khí mạnh mẽ lập tức bao trùm toàn bộ đại sảnh, khiến nhiệt độ giảm xuống đột ngột. “Haha!”

Hàn Bình Minh bật cười khi nghe những lời đó: “Hồi Đức Thiên, ông quá coi thường Hàn Bình Minh tôi rồi, ông muốn giết tôi, ông không có khả năng đó. Tôi, Hàn Bình Minh, không phải người ai muốn giết cũng có thể giết.”

Nói xong, ông ta cũng vung tay lên, lấy ra một kiếm hai thước bảy tắc. “Điều này…

Lông mày Tây Bắc Vương bỗng nhiên cau lại, không nói thành lời. “Nhanh như vậy ông đã trở thành Thần Cảnh tầng bảy? Sao có thể?”

Phải biết là, ba năm trước, Hàn Bình Minh mới bước vào Thần Cảnh tầng sáu, Hàn Bình Minh phải mất tám năm mới có thể từ Thần Cảnh tầng năm lên được tầng sáu.

Từ cấp sáu lên cấp bảy còn khó hơn nhiều.

Nhưng Hàn Bình Minh đã làm được điều đó trong ba năm.

Điều này khiến Tây Bắc Vương vô cùng ngạc nhiên! Khi Trần Hoàng Thiên nhìn thấy thế, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.

Anh biết rằng Hàn Bình Minh chắc hẳn đã sử dụng dược liệu hàng thế kỷ để làm món súp dược liệu trong Chân Võ tu luyện quyết, và tu luyện với những thủ thuật của Chân Võ tu luyện quyết, từ đó đạt được Thần Cảnh tầng bảy.

Đồng thời, anh cũng biết Tây Bắc Vương khó có thể giết chết Hàn Bình Minh. “Ha ha!”

Hàn Bình Minh cười lạnh một tiếng: “Hồ Đức Thiên. Chúng ta trước giờ đều không có ân oán gì. Nếu bây giờ ông rời đi, tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn như xưa. Nếu như ông khăng khăng giúp Trần Hoàng Thiên giết tôi, vậy thì cứ thử xem, đạo của ông cứng hay kiếm của tôi nhanh!”

Mặc dù mới bước vào Thần Cảnh tầng bảy, nền tảng của ông ta có chút không ổn định, tuy nhiên, có Chân Võ tu luyện quyết trong tay, cho dù không đánh bại được Tây Bắc Vương, ông ta cũng không sợ thua Tây Bắc Vương. “Vậy hãy thử đi!”

Tây Bắc Vương cũng là người trượng nghĩa, ông ta đã hứa những gì với Trần Hoàng Thiên, sẽ không vì những gì Hàn Bình Minh nói mà lùi bước, ông ta lập tức dùng dao lao về phía Hàn Bình Minh. “Vậy thì thử xem!”

Hàn Bình Minh cũng là một người táo bạo, ông ta cầm kiếm tiếp chiêu của Tây Bắc Vương.

Cạch cạch cạch!

Hai người chiến đấu thành, từ sảnh ra ngoài, và sau đó từ mặt đất đến trên không. “Haha!”

Hàn Tử Minh ôm đầu chạy ra xem xét, liền mở miệng cười khi thấy ông nội không hề yếu thế.

Sau đó anh ta quay đầu nhìn Trần Hoàng Thiên: “Hồ Đức Thiên và ông nội tôi ngang tài ngang sức, đánh chết ông nội tôi cũng khó. Nề mặt Ninh Vân, tôi không khiến anh khó xử. Lập tức rời khỏi đây, nếu không đợi ông nội tôi đánh bại Hồ Đức Thiên, ông nội tôi chắc chắn sẽ giết chết anh”

Anh ta biết rằng Trần Hoàng Thiên sẽ không rời đi, anh ta cũng biết rằng Trần Hoàng Thiên sẽ đối phó với anh ta tiếp theo, vì vậy anh ta cố ý nói điều này để làm sâu sắc thêm tình cảm của Dương Ninh Vân với anh ta và ngăn chặn Trần Hoàng Thiên giết anh ta.

Quả nhiên!

Anh ta vừa dứt lời, Dương Ninh Vân cầu xin: “Anh Hàn nể mặt tôi thả anh đi, anh có thể cũng nể mặt tôi, rời khỏi đây không?”

Giờ phút này, lòng cô đau lắm.

Cô rất muốn cùng Trần Hoàng Thiên quay lại quá khứ. Nhưng hai người không thể quay lại.

Trần Hoàng Thiên có người phụ nữ khác, khiến trái tim cô tan nát, ba cô vì anh mà chết, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Hàn Tử Minh đã cho cô rất nhiều và khiến cô cảm động.

Cô phải thừa nhận rằng cô vẫn yêu Trần Hoàng Thiên. nhưng…

Cô không đủ nhẫn tâm để làm tổn thương trái tim của

Hàn Tử Minh.

Vì vậy, cô rất đau đớn. “Ninh Vân, đừng lo lắng, đợi đến khi anh xé bỏ tấm màn đạo đức giả của anh ta, đợi đến khi em biết anh ta là ai, sau đó em hãy quyết định có nên đuổi anh đi không.”

Sau đó, Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng dùng tay áo lau vết máu trên mặt.

Chát

Dương Ninh Vân tát vào mặt anh, rống lên: “Anh còn định làm loạn đến bao giờ nữa, anh muốn tôi tức chết anh mới chịu đúng không?”

Trần Hoàng Thiên cổ nặn ra một nụ cười chua chát, đôi mắt ngấn lệ, anh bình tĩnh nói: “Hôm nay, nếu anh có thể giúp em nhìn rõ anh ta là loại người như thế nào là tốt nhất, nếu không thể, anh sẽ không làm em buồn nữa, không bao giờ nữa, không bao giờ, trong cuộc đời anh. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhậ*t nhanh nhất

Anh mệt rồi.

Anh cũng biết rằng nếu ngày hôm nay Hàn Bình Minh thắng, anh chắc chắn sẽ chết, anh sẽ không làm cho cô khó chịu nữa,

Nếu Tây Bắc Vương chiến thắng, anh sẽ có thể lật bỏ mặt nạ đạo đức giả của Hàn Tử Minh. Vì vậy, anh hôn lên môi Dương Ninh Vân thật sâu và cười nhẹ với cô, sau đó đứng dậy và đi về phía Hàn Tử Minh. “Anh muốn làm gì?” Hàn Tử Minh hoảng sợ và lảo đảo lùi lại. “Anh biết tôi sẽ làm gì.”

Trần Hoàng Thiên nói một cách lạnh lùng, lao đến chỗ Hàn Tử Minh, túm lấy cổ áo anh ta, nhấc bổng anh ta lên rồi quật ngã anh ta xuống đất.

Bùm!

Hàn Tử Minh bật lên độ cao nửa mét rồi đáp xuống đất, máu từ miệng phun ra như đài phun nước. “Quá tàn nhẫn!” Những người xung quanh choáng váng.

Đặc biệt là người của nhà họ Hàn, bọn họ đều biết Trần Hoàng Thiên chính là Trần đại sư, cũng biết Trần Hoàng Thiên vô cùng mạnh mẽ, nên không ai dám tiến lên cứu Hàn Tử Minh.

Ngược lại, Lý Tú Lam lao đến chỗ Trần Hoàng Thiên như điên, vừa xô đẩy anh vừa chửi: “Thằng khốn nạn. Mày đã giết một người con rể giàu có của tao rồi. Mày không thể giết con rể giàu có này của tao nữa. Nếu mày dám giết cậu ấy, tao liều mạng với mày”

Chát

Với một cú đánh trái tay, Trần Hoàng Thiên đã tát Lý Tú Lam văng ra xa cách đó vài mét, vài chiếc răng của bà văng ra và đập xuống đất, miệng bà sưng tấy đến mức không nói được, khiến bà ta bật khóc.

Dương Ninh Vân đã sợ đến ngớ ngẩn.

Những người xung quanh cũng rất sợ hãi.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên giảm lên ngực Hàn Tử Minh, trầm mặc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Giết chết ba vợ của tôi, anh nhận không?” “Ba vợ của anh bị anh giết. Liên quan gì đến tôi?” Hàn Tử Minh không thừa nhận điều đó.

Cạch!

Trần Hoàng Thiên giẫm lên xương sườn của anh ta, hỏi: “Nhận không?”

Hàn Tử Minh từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Tôi không làm, tại sao phải nhận?” “Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Mày muốn mang theo bí mật này, thì tạo cho mày toại nguyện”

Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên tăng thêm sức mạnh dưới chân của mình.

Cạch!

Xương sườn bị giẫm nát, Hàn Tử Minh hét lên. “Ninh Vân, mau cứu con tôi, nếu không nó sẽ bị giẫm chết!” Mẹ của Hàn Tử Minh lo lắng nói.

Dương Ninh Vân lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nhào tới chỗ Trần Hoàng Thiên, lôi kéo anh, quát: “Anh mau bỏ chân ra, mau!”

Trần Hoàng Thiên hất cô ra, lạnh lùng quát: “Bất cứ ai cũng không ngăn được anh, kể cả là em, Dương Ninh Vân. Nếu hắn không chịu nhận, anh sẽ giẫm chết hắn, báo thù cho ba!”

Anh vừa dứt lời, sức mạnh dưới chân của anh tiếp tục tăng lên.

Hàn Tử Minh không thể chịu đựng được nữa, anh ta biết rằng mình sẽ chết nếu không chịu nhận, vì vậy anh ta nghiến răng nói: “Tôi nhận! Tôi nhận!”

Bình luận

Truyện đang đọc