“Ha ha!”
Hàn Từ Minh lập tức vô cùng mừng rỡ, che bụng lại cười lớn. “Trương thiên sư, ông đã trúng độc rồi, ở đó đợi Phạm chưởng môn giết ông cho tôi hả giận đi, ha ha ha!” Phạm Hầu Khải vốn có thực lực thần cảnh cấp tám.
Nhưng lúc này Phạm Hầu Khải mới vừa nói, ông ta đã là thần cảnh tầng thứ chín rồi.
Thực lực còn lợi hại hơn cả Hàn Tử Minh nữa. Nếu là trước khi Trương thiên sư trúng độc, Phạm Hầu Khải cho dù đánh không lại Trương thiên sư, cũng sẽ không bị Trương thiên sư đánh bại, chỉ cần không cho Trương thiên sư thời gian thi triển chiêu thức mạnh, thì Trương thiên sư nhất định không thể đánh thắng Phạm Hầu Khải
Mà bây giờ Trương thiên sư trúng độc, độc tính rất nhanh liên sẽ lan ra khắp cơ thể.
Lúc ấy, Trương thiên sự liền trở thành thịt cá trên thớt. mác cho Phạm Hầu Khải chém giết
Hán Tử Minh cũng không nghĩ tới Phạm Hầu Khải sẽ den.
Anh ta lập tức tìm ra một con đường sống khi đang lâm vào tuyết cánh thế này.
Nhưng mà…
Phải công nhận một điều rằng Trương thiên sư thực sự rất lợi hại. Đã trúng độc của anh ta, rồi phải chống đỡ sự tấn công mãnh liệt như vậy của Phạm Hầu Khải, mà vẫn có thể chống đỡ được.
Nhưng theo thời gian thì độc tính dần lan tràn trong cơ thể, ông ta càng có vẻ lực bất tòng tâm. “Xong rồi xong rồi, Trương thiên sư cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Tất cả mọi người ở đây đều luống cuống.
Nếu Trương thiên sư bị giết, bọn họ căn bản không biết nên làm gì bây giờ! “Trẻ con không cần phải xen vào. Giúp Cecil xử lý kia hai trưởng lão kia đi!”
Hàn Tử Minh hô lớn.
Năm người nước ngoài vốn đã tới gần Dương Ninh Vân, nghe nói lời này, lập tức quay đầu đi giúp Cecil đối phó hai vị trưởng lão Long Hổ Sơn.
Mà lúc này, Phương Thanh Vân chạy về phía Dương Ninh Vân, ôm bé Cẩm Niên đang khóc lớn vào trong lòng, lay tỉnh Dương Ninh Vân hoảng sợ nói: ” Ninh Vân, cô thể nào rồi, mau tỉnh lại đi!”
Đẩy vài cái nhưng vẫn không có phản ứng gì, cô ấy liền hoảng sợ.
Nếu như Dương Ninh Vân có bất trắc gì, cô ấy cũng không biết phải giải thích với Trần Hoàng Thiên thế nào nữa.
Vì thế, cô ấy run rẩy thăm dò hơi thở của Ninh Vân. Thăm dò xong.
Phù!
Cô thở phào một hơi thật mạnh.
Dương Ninh Vân vẫn còn hơi thở. Chỉ là bị trúng một đòn nghiêm trọng nên bị đánh ngất đi rồi. . Truyện chính ở [ trùmtruуện . м E ]
Cô đang muốn đỡ Dương Ninh Vân dậy, Hàn Tử Minh liền nhìn về phía này, hét: “Hai mẹ con các người mau đoạt lấy con của Trần Hoàng Thiên cho tôi”
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, luôn nghe theo chỉ thị của Hàn Tử Minh.
Chỉ cần thuận theo ý của Hàn Tử Minh, hai người bọn họ sẽ không phải chết. Kết quả là, hai mẹ con xông về phía Phương Thanh
Vân.
Thấy thế, Dương Thiên Mạnh giận dữ hét: “Hai kẻ súc sinh các người, không được đoạt con trai cua Trần Hoàng Thiên!” “Hừ!”
Lý Tú Lam la lối khóc lóc nói: “Ông nói không được đoạt thì không được đoạt chắc, ông là cái gì chứ, tôi nói cho ông biết, tôi và Bảo Trần chỉ nghe theo Tử Minh, mới không thèm nghe lời vớ vẩn của ông, còn hét nữa thì lát nữa tôi sẽ kêu Tử Minh giết ông đấy!”
Vừa nói xong thì bà ta và Bảo Trân đã đến trước mặt Phương Thanh Vân. “Đưa đứa bé cho tôi!”
Lý Tú Lam hét.
Phương Thanh Vân sợ hãi, ôm đứa bé chạy trốn, Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân liền đuổi theo. Lý Tú Lam bắt được Phương Thanh Vân thì liền ẩn cô ấy trên đất, còn tát cô ấy mấy bạt tai nữa, còn Dương Bảo Trần thì cướp lấy đưa bé. Đánh mạnh lên mông đứa trẻ: “Còn khóc nữa tạo liền đánh chết mày!” “Không được đánh con tôi, trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi…
Phương Thanh Vân hét lớn. “Trả lại cái đầu cô, tiện nhân như cô, tôi đánh không lại Trần Hoàng Thiên, nhưng chẳng lẽ tôi cũng không đánh lại cô chắc, hôm nay tôi sẽ đánh chết cô!”
Nói xong, bà ta liền đá lên người Phương Thanh Vân. “Lý Tú Lam, bà là đồ súc sinh. Dù hôm nay có thế nào tôi cũng nhất định phải đánh chết bà!”
Dương Thiên Mạnh tức điên lên, đưa Tuấn Vũ cho ông bác ôm, tức điên nhào về phía Lý Tú Lam.
Lý Tú lam và Dương Bảo Trân sợ đến mức lập tức trốn đến bên cạnh Hàn Tử Minh. “Ông lại đây. Chỉ bằng ông mà cũng dám đòi giết tôi à!” Lý Tú Lam ngoắc ngón tay khiêu khích.
Dương Thiên Mạnh tức sắp điên đến nơi.
Phương Thanh Vân vội hét to: “Ba, đừng qua đó, qua đó cũng không thể đoạt lại đứa bé, còn sẽ mất luôn tính mạng, trước tiên phải bảo vệ Ninh Vân đã”
Nghe vậy. Dương Thiên Mạnh cố kìm chế tức giận, không đi qua bên đó.
Mà đi đến đỡ Dương Ninh Vân dậy. “Khóc khóc khóc, còn khóc nữa sẽ đánh chết mày!” Dương Bảo Trân tát Cẩm một tát.
Niên
Trái tim Phương Thanh Vân rất đau đớn.
Lập tức không thèm quan tâm gì nữa. Liền chạy về phía Dương Bảo Trân, vừa chạy vừa hét lớn: “Tiện nhân, tôi liều mạng với cô!”
Dương Thiên Mạnh hoảng sợ, vội vàng hét lớn: “Thanh Vân, nguy hiểm, mau trở lại đây đi!”
Hàn Tử Minh ở bên cạnh Lý Tú Lam và Dương Bảo Trần. Cô chạy qua không phải là tự sát sao?
Quả nhiên!
Lý Tú Lam hung tợn nói: “Tử Minh, chẳng phải con rất hận Trần Hoàng Thiên sao? Đánh chết tiện nhân này đi là con có thể xả hận rồi.”
Hàn Tử Minh nghe vậy. Liền đánh một chưởng về phía Phương Thanh Vân.
Ầm ầm ầm!
Một chưởng giống như đạn pháo đánh úp về phía Phương Thanh Vân. “Đừng mà!”
Dương Thiên Mạnh thất thanh hô lớn:
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Ngay lúc chưởng đó sắp đánh trúng Phương Thanh
Vân.
Chíu!
Một tia sáng cũng bắn về phía này, va vào chưởng đó.
Âm!
Chưởng đó lập tức bị hóa giải. “Ai?”
Hàn Tử Minh quay đầu nhìn lại.
Thì thấy mấy cao thủ từ cổng chính của đại nội chạy vào. “Ha ha!”
Tổng quản đại nội vui mừng quá đỗi nở nụ cười. “Chưởng môn của phái Võ Đang Trương chân nhân tới rồi!”
Nói xong, ông ta chỉ về phía Hàn Tử Minh: “Trương chân nhân, mau đánh chết tên nghiệp chướng Hàn Tử Minh này đi!”
Ánh mắt của Trương chân nhân lập tức nhìn về phía Hàn Tử Minh, rồi cũng liền liều chết xông qua.
Hàn Tử Minh liền run rẩy, đoạt lấy Cẩm Niên nắm trong tay, hét len với Trương chân nhân: “Đừng tới đây, còn qua đây tôi sẽ bóp chết con trai của Trần Hoàng Thiên!”
Trương chân nhân lập tức dừng lại. “Trương chân nhân, mau cứu Trương thiên sư trước đã, ông ấy đã trúng độc, đừng để Trương thiên sư bị Phạm Hầu Khải giết chết!” Tổng quản đại nội hét lên. Trương chân nhân lập tức đánh về phía Phạm Hầu
Khải bên kia. “Không hay rồi!”
Phạm thông lập tức biến sắc.
Trương chân nhân không giống với Trương thiên sư. Tuy rằng là cùng là cao thủ, nhưng phải Võ Đang lấy tu võ làm trọng, mà Trương chân nhân đã sớm tiến vào thần cảnh tầng thứ chín. Tuy rằng Phạm Hầu Khải cũng là thần cảnh tầng thứ chín, nhưng ông ta biết mình so với Trương chân nhân của phái Võ Đang thì vẫn yếu hơn một chút.
Quả nhiên.
Giao đấu mười mấy chiêu, Phạm Hầu Khải lập tức đánh không lại Trương chân nhân. Bị một chiều Thái Cực quyền đánh cho trọng thương.
Hàn Tử Minh thấy vậy liền bóp nát hai bình độc, vận hành chân nguyên trong cơ thể, đánh một chưởng về phía Trương chân nhân. Trong chốc lát, một chưởng mang theo mấy viên độc dược, đánh thẳng về phía Trương chân nhân.
Trương chân nhân mới vừa tiến vào, không biết ám chiêu của Hàn Tử Minh, khi cảm ứng được có nguy hiểm tới gần, lập tức một đánh một chưởng về phía chưởng của Hàn Tử Minh.
Cuối cùng bởi vì viên độc dược ở phía trước, tay ông ấy lại chạm vào viên độc đó liền lập tức dính vào độc dược đó, rồi sau đó chưởng của ông ấy mới đánh lên chưởng của Hàn Tử Minh. “Ha ha!”
Hàn Tử Minh vô cùng vui mừng. “Trương chân nhân, ông trúng độc rồi, ha ha ha!”
Trương chân nhân nhìn lại, quả nhiên nắm tay dần dần đen đi. “Ha ha!”
Phạm Hầu Khải cũng phá lên cười: “Trương Nhiên Tự, ông đã trúng độc của Tử Minh, ông xong đời rồi, chờ độc tính khuếch tán rồi bị ta đánh chết đi, ha ha ha!!!”
Trương chân nhân thấy độc tính nhanh chóng lan tràn, căn bản áp chế không được, lập tức luống cuống.
Lúc này Trương thiên sư hô: “Đạo hữu, mau tự chặt cánh tay, bằng không tôi chính là kết cục của ông, tôi đã bị độc tính công tâm, tu vi hao tổn rất nhiều, sư thái Mạc Ngôn cũng giống vậy!”
Trương chân nhân thấy Trương thiên sư mặt đen như than, lập tức bị dọa sợ, đành căn rằng tụ khí thành đạo, chặt bỏ cánh tay bị trúng độc.