Chương 467: Phương Thanh Vân bị ngã!
Bệnh viện.
Ngoài cửa phòng cấp cứu. “Bác sĩ, tình trạng mẹ tôi thế nào rồi?” Dương Bảo Trân thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng mở miệng hỏi. “Bệnh nhân không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên cơ thể có rất nhiều chỗ bị gãy xương, buộc phải tịnh dưỡng một thời gian, bà ấy đã tỉnh lại rồi, nhưng tâm trạng không ổn định lắm, cô cậu mau vào khuyên bà ấy đi.”
Nói xong, bác sĩ rời đi ngay.
Dương Bảo Trân và Triệu Trung Hữu bật người dậy đi vào phòng bệnh ngay lập tức. “Dương Thiên Mạnh đáng chết dám đánh tôi như vậy, sẽ có một ngày tôi sẽ giết ông, phải giết ông chết!” Lý Tú Lam nằm trên giường bệnh, miệng vẫn đang mắng rủa không ngừng.
Thấy Dương Bảo Trân và Triệu Trung Hữu đi đến, Lý Tú Lam bật khóc: “Bảo Trần, Trung Hữu, bọn con nhất định phải làm chủ cho mẹ, mẹ bị đánh rất thảm, kể từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng bị đánh độc ác như thế này bao giờ, hơn nữa còn đang lúc chuyển năm, bị đánh trong những ngày vốn là ngày lành, ngày tốt, bây giờ mấy người ngoài kia đang chỉ trỏ cười nhạo mẹ trong bóng tối đó. Mẹ không thể chịu được nỗi nhục này, bọn con nhất định phải giúp mẹ xả cơn giận, nếu không mẹ không sống nữa hu hu..”
Bà ta bật khóc lên.
Dương Bảo Trân vội vàng an ủi.
Sau đó Dương Bảo Trân thở hổn hển mở miệng nói: “Đều trách tên tạp chủng Trần Hoàng Thiên đó, nếu như không có anh ta ngăn cản thì người của Trung Hữu đã kéo cha ra rồi, mẹ sẽ không bị cha đánh thảm như thế này!” “Nó ước gì cha con đánh mẹ chết đi đấy, đúng là quá ác độc mà!”
Lý Tú Lam vừa khóc vừa mắng: “Con nói đúng đấy, chính là do tên tạp chủng kia hại cả, mẹ thật sự hận không thể băm nó ngàn nhát!”
Nói đến đó, bà nhìn về phía Triệu Trung Hữu: “Trung Hữu à, lần trước thẳng tạp chủng kia đánh con một quyền, khiến mặt con sưng cả nửa tháng, chuyện này không thể để yên như vậy được, con nhất định phải gọi ông cụ nhà con tới đánh chết nó!”
Triệu Trung Hữu lên tiếng: “Dì Lam, dì yên tâm đi ạ, anh ta vẫn còn thứ để ông con lợi dụng, chỉ có điều anh ta là người được Phật Gia Đường bảo vệ nên ông của con không tiện ra tay, đợi hôm nào đó ông con tìm được cơ hội thì nhất định sẽ không tha cho anh ta, lúc đó con sẽ xả giận giúp dì!” “Con phải nhanh lên đấy nhé”
Lý Tú Lam khóc sướt mướt, ước gì ngày đó sẽ sớm đến.
Mà lúc này.
Trong một tòa biệt thự. “Chân của ông ấy đã không có gì đáng ngại nữa, tôi đã châm cứu rồi, mỗi ngày đỡ ông ấy đi một chút, vài ngày nữa ông ấy sẽ có thể đi lại bình thường rồi”
Trần Hoàng Thiên thu dọn kim châm cứu rồi đứng dậy nói. “Tốt quá rồi.” . Truyện Đô Thị
Dương Thiên Mạnh rất vui mừng nở nụ cười nói với ông: “Cha, thấy người con rể này của con thế nào?”
Dương Chấn Kỷ liên tục nói: “Trước đó là tại cha nhìn lầm nên làm rất nhiều chuyện có lỗi với Trần Hoàng Thiên, nhưng nó không hề để bụng, còn thẳng súc sinh Dương Chí Văn kia, cha vẫn luôn đối xử với nó rất tốt, gặp chuyện gì cũng bảo vệ nó, còn lập di chúc, đợi khi cha mất thì sẽ giao tập đoàn Dương thị cho nó” “Kết quả tên súc sinh đó lại dám dùng đồ gạt tàn thuốc đập vào đầu cha muốn giết chết cha, cha thật sự là mù mắt mới nuôi dưỡng con rắn độc đó, còn coi nó như bảo vật rồi hại bản thân bị nó cắn, còn khiến Trần Hoàng Thiên và Ninh Vân cũng bị nó hại thảm, đều tại cha, đều tại cha cả!”
Nói đến đây, ông nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Cảm ơn con, Trần Hoàng Thiên, cảm ơn vì con đã đồng ý tha thứ cho ông.”
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Từ khi ông biết Hội sở Hoàng Gia Entertainment bị cha mẹ của tên Dương Chỉ Văn đó hại chém, ông đã dùng tập đoàn Dương thị để bù đắp cho con, kể từ hôm đó con đã không còn trách ông nữa rồi.
Vành mắt Dương Chấn Kỷ đỏ lên: “Con xem, một đứa trẻ hiểu chuyện như thế, lại nhìn thắng Chí Văn mà xem, haiz, đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!”
Sau đó trò chuyện vài câu, Trần Hoàng Thiên đắt Dương Ninh Vân vào ngồi trong chòi nghỉ mát, mở miệng hỏi cô: “Ninh Vân, ngoại trừ sư phụ của em và Thanh Tâm ra, em còn nhớ ai nữa không?”
Nhiều người nhà họ Dương từng thân thiết với Dương Ninh Vân, kết quả cô lại chẳng nhớ được một ai, chuyện này làm cho anh không thể nào không hoài nghi có phải Dương Ninh Vân đang giả vờ mất trí nhớ hai không.
Nhưng mà anh cũng không muốn hoài nghi Dương
Ninh Vân.
Cho nên muốn đi sâu vào tìm hiểu một chút. Dương Ninh Vân lắc đầu, cũng không nói gì.
Nơi bọn họ ngồi vô cùng yên tĩnh, dáng vẻ lại giống như quá u buồn.
Trần Hoàng Thiên thấy thể, cảm thấy lòng mình hơi đau, anh kéo cô vào lòng.
Cô cũng không phản kháng, chỉ vô cùng ngoan ngoãn. Sau đó Trần Hoàng Thiên nâng mặt cô lên, dùng ngón tay vân vê vết sẹo trên mặt cô. “Ninh Vân, là do anh không tốt nên mới khiến em chịu quá nhiều cực khổ thế này. Anh đã nghe Nhã Lam nói rồi, khi đó em vì giữ trinh tiết nên mới dùng thủy tinh rạch mặt và cơ thể mình, phải đau đớn, đau khổ biết bao nhiêu, khi đó chắc em thất vọng biết bao mới làm như thế này”
Nói đến đây, vành mắt của Trần Hoàng Thiên đều đỏ lên. Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Anh nói như vậy chính là muốn đánh trúng điểm rơi nước mắt của Dương Ninh Vân, từ đó mà suy đoán cô mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả.
Nhưng mà.
Anh nói đến trong đôi mắt đều lóe ra nước mắt lưng tròng nhưng Dương Ninh Vân vẫn thờ ơ, trước sau ánh mắt vẫn luôn ngây dại ra đó, không hề có chút thay đổi nào. “Xem ra, cô ấy đã mất trí nhớ thật rồi.”
Nghĩ như thế, Trần Hoàng Thiên lại càng ôm chặt cô vào lòng mình hơn.
Nhưng hiện giờ, có thể nhìn ra được, Dương Ninh Vân đang lén rơi hai hàng nước mắt.
Sau đó chôn đôi mắt trên vai Trần Hoàng Thiên, lén lút lau đi, sau đó anh mắt lại trở lại dáng vẻ thất thần. Tựa đầu lên vai Trần Hoàng Thiên, yên lặng hưởng thụ những ấm áp mà anh trao cho.
Lúc này Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên đang kéo Phương Thanh Vân đi dạo. Thấy cảnh này, Phương Thanh Vân dừng bước lại, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
Nhưng thấy bộ dạng mất mát của cô ấy, Cố An Nhiên bĩu môi: “Trần Hoàng Thiên cũng thật là, kể từ khi tìm được Dương Ninh Vân trở về, cả ngày anh ta đều ở bên cạnh cô ấy, cũng không quan tâm đến đứa con trong bụng của Thanh Vân chút nào.”
Đỗ Nhã Lam chọt cô một cái, tỏ ý kêu cô ấy đừng nói bậy ba.
Phương Thanh Vân nở một nụ cười tươi, nhưng lại khổ sợ không tả được: “Bởi vì cô ấy mới là người phụ nữ mà cậu ba yêu nhất”
Nói xong câu này, độ ẩm lạnh trong lòng của cô ấy chỉ có mỗi mình cô ấy biết rõ.
Ba ngày sau.
Uống thuốc bắc mà Trần Hoàng Thiên đưa cho vết sẹo trên mặt và trên người Dương Ninh Vân đã mờ đi nhiều, cũng đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp động lòng người năm đó.
Ngày hôm sau, mùng tám tết, Hội sở Hoàng Gia Entertainment bắt đầu kinh doanh.
Vì Phương Thanh Vân sắp sinh nên Trần Hoàng Thiên thay cô ấy đọc diễn văn trước các nhân viên trong công ty.
Trần Hoàng Thiên không ở đây, không có anh ở bên cạnh, Dương Ninh Vân ngồi đờ đẫn trong chòi nghỉ mát. Lúc này Phương Thanh Vân, Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên đi vào chòi nghỉ mát. “Ninh Vân, ngồi đờ ra đó làm gì thế?”
Đỗ Nhã Lam mỉm cười hỏi cô một câu. “Không có gì.”
Dương Ninh Vân đứng dậy mỉm cười nói tiếp: “Trần Hoàng Thiên luôn hỏi tôi có nhớ cái này không, nhớ cái kia không. Tôi thật sự không nhớ được gì, cho nên đang cố gắng nhớ lại chuyện trước kia nhưng nhớ tới nhớ lui cũng không nhớ lại được gì.”
Phương Thanh Vân cười: “Vậy thì không cần nhớ lại nữa đâu. Như thế này cũng rất tốt, cậu ba sẽ càng thương cô hơn.”
Dương Ninh Vân cứng đờ người, mỉm cười, nói sang chuyện khác, cô vuốt cái bụng to của Phương Thanh Vân rồi hỏi cô ấy: “Có phải là sắp sinh rồi không?”
Phương Thanh Vân gật đầu: “Sắp rồi, tầm khoảng mười ngày nữa thôi, cũng không biết đứa nhỏ tôi sinh ra có ngốc nghếch, ngờ nghệch không nữa, liệu cha nó có không thích nó hay không. “Sẽ không đâu, sẽ không đâu, cha nó nhất định sẽ rất thích nó”
Dương Ninh Vân vội vàng nói.
Phương Thanh Vân cười cay đắng: “Chỉ mong như thế thôi.” “Ai da.”
Bỗng nhiên cô ấy kêu lên một tiếng kỳ lạ. “Sao vậy?”
Dương Ninh Vân vội hỏi. Phương Thanh Vân cười lắc đầu: “Bị đứa trẻ đạp nên bị đau ấy mà.” Dương Ninh Vân đỡ cô ấy rồi nói: “Bên ngoài gió lớn, chắc đứa bé bị lạnh nên mới đá cô đó, tôi đỡ cô về biệt thự nhé.” “Được”
Phương Thanh Vân mỉm cười, gật đầu đồng ý. Dương Ninh Vân đỡ cô ấy đi ra chòi nghỉ mát. Khi đang đi xuống bậc thang. Bỗng nhiên!
Phương Thanh Vân đạp hụt, cả người nghiêng về phía sau rồi ngã thẳng xuống đất. “Thanh Vân!”
Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên đều ngơ ngác, vội vàng chạy qua đấy. “Đau, bụng tôi đau quá.”
Phương Thanh Vân ôm bụng, khuôn mặt đau đến đều vặn vẹo lại. “A!”
Cố An Nhiên sợ hãi thét lên. “Máu! Thanh Vân chảy máu rồi! Xong rồi, sẽ không sinh non đó chứ, sao cô lại không đỡ Thanh Vân chứ hả!” “Tôi tôi tôi…
Trong nhất thời, Dương Ninh Vân không biết phải làm sao, cô cũng bị dọa đến sắp khóc tới nơi rồi.