Dương Thiên Mạnh biết rõ, Dương Chí Văn đến đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Quả nhiên.
Nghe nói Dương Chí Văn muốn giành đứa trẻ của Dương Bảo Trân Dương Thiên Mạnh liền nổi giận: “Cậu thì là cái gì, tại sao tôi lại phải giao đứa nhỏ cho cậu? Đừng có mà mơ, tôi sẽ không giao đứa nhỏ cho cậu đâu!”
Ông thở phì phò, nói xong thì ôm đứa trẻ lui đến phía sau Trần Hoàng Thiên, bộ dạng đừng mơ cướp được đứa bé ra khỏi người tôi. “Hừ!”
Dương Chí Văn nhất thời khó chịu: “Tôi bảo là đưa đứa bé cho tôi thì mau đưa đây, chú thì tính là thứ gì, có tin tôi không khách khí với mấy người nữa không?
Có núi dựa là Trần Long Vũ nên Dương Chí Văn có thể cứng rắn vô cùng.
Bởi vì Trần Long Vũ đã nói dù là Hiệp hội Thiên Mạnh, nhóm Thiên Sát hay nhóm Tử Thần, các loại tổ chức này ở trước mặt dòng họ Rothschild đều không đáng nhắc tới.
Mà chỉ một Hàn Tử Minh mang theo mấy người thuộc nhóm Thiên Sát đã cố thể làm náo loạn đại nội đến long trời lỡ đất, còn khiến cho chưởng môn bố phái, phái Võ Đang, Long Hổ Tông và phải Nga Mi bị thương nghiêm trọng. Khiến cho Trần Hoàng Thiên cọ đầu rút cổ, không dám đối mặt với Hàn Tử Minh.
Có thể thấy được nhóm Thiên Sát khủng bố đến mức nào.
Mà Trần Long Vũ lại không coi nhóm Thiên Sát ra gì, thế mới thấy được dòng họ Rothschild sau lưng Trần Long Vũ đáng sợ thế nào.
Cho nên, có ông chủ trâu bò như vậy anh ta còn sợ cái răm. “Dương Chí Văn, anh đúng là chó không nhịn được thèm ăn cứt. Có tin tôi giết chết anh không!” Giọng Trần Hoàng Thiên lạnh lùng.
Cuối cùng Dương Chí Văn vẫn bị dọa không dám làm càn nữa.
Nói thế nào thì Trần Hoàng Thiên đã đánh anh ta quá nhiều lần, thiếu chút nữa còn đánh chết mình nên ít nhiều anh ta vẫn có tâm lý sợ hãi trước Trần Hoàng Thiên.
Vì thế, anh ta cười khì khì nói: “Trần Hoàng Thiên, cậu hãy nghe tôi nói, đứa nhỏ này là nghiệt chủng của Dương Bảo Trân. Dương Bảo Trân đã mang đến rất nhiều tổn thương cho cậu và Dương Ninh Vân, nghiệt chủng của cô ta nên do tôi giết đi, thế thì cậu phải nên cao hứng mới đúng, không nên ngăn cản tôi mang người đi, cậu cũng không thể nuôi con giúp kẻ thù của mình chứ?” “Cho nên hãy đưa đứa trẻ cho tôi, để tôi nuôi đi” “Đương nhiên, nếu cậu muốn cho đứa nhỏ này phải chết thì chỉ cần cậu đưa nó cho tôi, tôi cam đoan cậu muốn nó chết thì tôi sẽ bóp chết nó, quyết không giữ lại loại nghiệt chủng này!”
Anh ta chỉ muốn lợi dụng đứa trẻ để giành được sản nghiệp của nhà họ Triệu, chờ đến lúc thu được sản nghiệp nhà họ Triệu vào tay thì đứa trẻ sẽ mất đi giá trị lợi dụng, đến lúc đó muốn đối phó với đứa bé này thế nào anh đều không quan tâm. “Súc sinh!”
Trần Hoàng Thiên nhất thời lạnh giọng quát: “Chỉ bằng việc anh nói những lời này tôi càng không thể để cho anh mang đứa trẻ đi, tôi oán hận Bảo Trân là đúng, không sai. Nhưng tôi sẽ không giận lây sang một đứa trẻ vô tội lại đáng thương như vậy, tôi còn muốn coi đứa nhỏ như con ruột mà đối xử đó, anh cũng đừng nghĩ có thể đem nó đi nữa.
Nói đến đây, anh chỉ về phía cửa lớn nói: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Dương Chí Văn rất khó chịu nhưng lại không dám kiêu căng ương ngạnh với Trần Hoàng Thiên, liền liếc nhìn ra hiệu cho Trần Long Vũ.
Lúc này Trần Long Vũ nói: “Đưa đứa trẻ cho tôi, tôi lập tức dẫn người rời đi, nếu không đưa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lời anh ta vừa nói xong.
Mấy vệ sĩ người nước ngoài của anh ta ngay lập tức bước tới, bộ dạng chỉ cần ông chủ ra lệnh một tiếng sẽ lập tức xông đến cướp người.
Miyazaki bước lên phía trước.
Chỉ cần Trần Hoàng Thiên ra lệnh một tiếng thì ông ta sẽ đuổi những người này đi. “Anh muốn có đứa nhỏ này làm gì?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
Trần Long Vũ nói thẳng: “Người thừa kế duy nhất của nhà họ Triệu là đứa nhỏ này, tôi phải mang nó đi kế thừa sản nghiệp của họ, hi vọng anh đừng ngăn cản”
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Đây mới là mục đích đích thực sự mấy người tới nhà họ Trần phải không?” “Không.”
Trần Long Vũ lắc đầu: “Mục đích thực sự của tôi là đến khiêu chiến anh, phá đổ nhà họ Trần, mang đứa trẻ đi nhận sản nghiệp của nhà họ Triệu là chuyện thuận tay làm thôi.”
Trần Hoàng Thiên nheo mắt: “Vậy nếu tôi không đưa đứa bé cho anh thì sao?” “Ha ha. Trần Long Vũ cười lạnh lùng: “Vậy thì tôi sẽ trực tiếp cướp lấy.
Nói đến đây anh ta vung bàn tay to lên: “Xông lên cho tôi. Đoạt đứa trẻ về đây!”
Anh ta nói xong.
Ngay lập tức, một người nước ngoài lớn tuổi bước ra, đưa tay về phía Dương Thiên Mạnh và nói bằng tiếng Anh: “Đưa đứa trẻ cho tôi!”
Dương Ninh Vân dùng tiếng Anh đáp lại: “Đừng mơ mang đứa trẻ đi!” “F*CK!”
Người kia sắc giận dữ, thân hình nhoáng lên một cái, bàn tay thành tư thế trảo ưng chụp về phía Dương Thiên Mạnh. “Zaki, xông lên cho tôi!”
Trần Hoàng Thiên nổi giận ra lệnh.
Không có cách nào khác, vì trúng độc nên tu vi của anh đã mất, nếu không những người kiêu ngạo ngông cuồng này đã sớm bị anh xem như rác mà quăng đi rồi. “Vâng thưa ông chủ!”
Miyazaki lúc này đánh một quyền ra. “Muốn chết à!”
Người nước ngoài lớn tuổi nheo mắt lại, cũng đấm ra một quyền đón Miyazaki.
Giây tiếp theo, hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Đoàng!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ sảnh lớn đều rung động, chỉ thấy Miyazaki lảo đảo về lui mạnh về phía sau, đâm vào tường mới ngừng lại được. Mà người kia lại vẫn không nhúc nhích, vững như núi
Thái Sơn. “Ôi..”
Người nhà họ Trần cùng với hai bố con Dương Thiên
Mạnh, còn cả Trần Hoàng Thiên, tất cả đều bị giật mình.
Họ đều không ngờ đến người nước ngoài này lại có nắm đấm cứng như thế, đánh hạ được cả Miyazaki. “Ông chủ, người nước ngoài này lợi hại quá, tôi không phải đối thủ”
Miyazaki hổ thẹn nói.
Lần trước ông ta trúng một quyền của Cecil, tuy đã nhặt về được một mạng nhưng thực lực còn chưa khôi phục về trạng thái sung mãn nhất, đánh một quyền này coi như cũng cố hết sức rồi.
Trần Hoàng Thiên nghe vậy thì sắc mặt nhất thời căng thẳng.
Giờ trong cả nhà họ Trần chỉ Miyazaki là có thực lực mạnh nhất, ngay cả ông ta còn không phải đối thủ của thủ hạ Trần Long Vũ thì ai còn có thể ngăn cản được bọn họ mang đứa trẻ của Dương Bảo Trân đi?
Quả nhiên.
Chỉ thấy người nước ngoài kia lắc mình một cái đã đến trước mặt Dương Thiên Mạnh. Nhanh như một bóng ma người đó giật lấy đứa trẻ từ tay ông rồi lùi về phía sau với tốc độ nhanh không kém.
Đến khi Dương Thiên Mạnh kịp phản ứng thì đứa trẻ đã ở trên tay Dương Chí Văn rồi. “Trả đứa bé cho tôi, mau trả đứa bé cho tôi.” Dương Thiên Mạnh giận dữ kêu lên. “Ha ha!”
Dương Chí Văn thoải mái cười nói: “Trả lại cho ông, đừng có mà nghĩ, đứa nhỏ này có giá trị hơn nghìn tỷ, tôi làm sao có thể trả đứa bé lại cho ông, nằm mơ đi!” “Cậu..”
Dương Thiên Dương Minh cũng bị làm cho tức chết rồi. Dương Ninh Vân cả giận nói: “Dương Chí Văn, cho dù anh mang đứa trẻ đi cũng đừng tưởng sẽ lấy được tài sản của nhà họ Triệu, chúng tôi sẽ khởi tố lên toà án. Để cho toà án phán trả đứa trẻ về cho bố tôi, bố tôi là ông ngoại của đứa trẻ, một người cậu như anh sẽ không được quan tòa phán thắng kiện đâu” “Anh không lấy được quyền giám hộ đứa trẻ sẽ không thể lợi dùng đứa trẻ đi tranh giành tài sản của nhà họ Triệu đâu. Cho nên anh mau chóng trả đứa trẻ lại cho bố tôi, vậy thì tài sản nhà họ Triệu còn có thể thương lượng, cố ép mang đứa trẻ đi thì anh sẽ bị kiện!” “Ha ha!”
Dương Chí Văn cười lớn: “Cô nói như vậy thì quả thật tối không có tư cách tranh quyền giám hộ đứa bé, nhưng mẹ ruột của nó thì có tư cách tranh đoạt với mấy người chứ?” “Cho nên cô yên tâm, muốn kiện lên toà án thì chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa, tôi không tin có mẹ đứa trẻ ở đây mà mấy người lại có thể thắng kiện được.
Dương Bảo Trân không chết, cô ta bị đánh gãy hai chân, đang nằm ở bệnh viện, chỉ cần cho Dương Bảo Trần chút lợi ích để cô ta giúp mình thì anh ta còn sợ không lấy được quyền giám hộ đứa trẻ sao? “Anh…
Dương Ninh Vân nhất thời nghẹn lời.
Cô biết Dương Bảo Trân không chết, cũng biết Dương Bảo Trân và Dương Chí Văn là cá mè một lứa, cô ta nhất định sẽ giúp Dương Chí Văn tranh quyền nuôi dưỡng Tuấn Vũ. Vậy thì vận mệnh của Tuấn Vũ sẽ bị thay đổi. “Ông chủ, chúng ta đi thôi”
Dương Chí Văn nói: “Tôi dẫn ông chủ đi tìm mẹ đứa trẻ, có mẹ nó ở đây bọn họ muốn kiện lên tòa cũng đừng mong thắng được chúng ta.
Trần Long Vũ gật đầu, cười lạnh nhìn Trần Hoàng Thiên: “Cháu trai của Trần Hiếu Sinh cũng chỉ như thế mà thôi, tôi còn tưởng anh sẽ là một đối thủ mạnh. Không ngờ… làm cho tôi hơi thất vọng đấy, anh có xách giày cho tôi cũng không xứng”
Dứt lời, anh ta liền mang theo người nghênh ngang rời đi.