Chương 104: Hạ gục trong nháy mắt
Trần Hoàng Thiên từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Trần, mà nhà họ Trần là gia tộc lớn có tài sản hàng nghìn tỷ đồng, vì vậy không thể thiếu việc nuôi dưỡng một số võ giả phụ trách an toàn cho người trong tộc.
Mặc dù lớn lên ở nhà họ Trần nhưng anh không được huấn luyện võ đạo chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều anh vẫn hiểu biết được chút võ đạo về mặt tri thức.
Võ đạo chia thành bốn đại cảnh giới. Minh Kinh, Âm
Kình, Đan Cảnh, Thần Cảnh
Hai cảnh giới đầu tiên là kinh khí, hai cảnh giới sau là từ luyện chân khi Mỗi cảnh giới được chia thành mười tầng, Minh Kinh tầng mười sẽ đạt đến cảnh giới Ám Kinh, Am Kinh tầng mười sẽ đạt đến cảnh giới Đan Cảnh và tương tự Đan Cảnh tầng mười sẽ đạt tới cảnh giới Thần Cảnh.
Tuy nhiên, võ giả tiến vào cảnh giới Đan Cảnh được gọi là Tông sư, có thể tụ khi thành viên đạn cứng mà không cần súng, còn thể tụ khi thành kiểm bay trong vòng trăm mét.
Trần Hoàng Thiên mặc dù không biết mình thuộc cảnh giới nào nhưng Tôn Huyền Chính nói anh đã đạt tới Đan Cảnh Tổng sư, anh tin rằng không sai được. Dù sao một quyền anh đánh ra mang uy lực như b tấn vậy.
Nếu là Đan Cảnh Tông sư thì trong vòng trăm mét giết người như giết gà, cho dù là Đan Cảnh tầng một cũng không có uy lực lớn như vậy.
Vì vậy, anh nói giết Triệu Công trong vòng trăm bước cũng giống như giết gà vậy, thật ra không có gì khoe khoang cả. Dưới tình trạng bình thường một bước chưa được một mét, trăm bước gần như trong khoảng năm sáu mươi mét, nói như vậy còn gọi là khiêm tốn.
Thế nhưng những người khác nghe thấy, họ cho rằng anh đang làm ra vẻ lỗ bịch. “Ha ha ha!”
Đầu tiên Triệu Công nghe được những gì anh nói, lập tức bật cười thành tiếng “Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám nói lời nói chỉ có Đan Cảnh Tông sư mới có tư cách à. Cậu nghĩ như vậy là có thể dọa được tôi sao?” “Cậu nhầm rồi, tôi sao có thể dễ bị hù dọa như vậy. Cho dù cậu có khoác lác thổi phồng điều đó lên cũng đừng nghĩ dọa tôi chạy” “Có nghe hay không?” Thạch Thanh Sơn nghe Triệu Công nói, ông ta vốn chẳng sợ hãi, nhất thời đắc ý: “Triệu sư phụ nói đúng, dù cậu có khoác lác đến đâu cũng không dọa được ông ấy” “Cậu nên cân nhắc để lại cho mình một đường lui, nếu nghĩ không ra tôi có thể chỉ cho cậu con đường sáng” “Vốn lưu động của Giải trí Hoàng Gia ít ra cũng có tiền mặt cả trăm tỷ đúng không? Đổi sang đô la Mỹ và gửi vào tài khoản của Triệu sư phụ, có lẽ Triệu sư phụ có thể tha cho cái mạng nhỏ của cậu.”
Giải trí Hoàng Gia nắm giữ khối tài sản kếch xủ, trải rộng khắp cả nước, câu lạc bộ giải trí có hơn trăm nhà, mỗi chi nhánh mỗi ngày kiếm được tới mấy chục triệu, Thạch Thanh Sơn nghĩ tài khoản khẳng định có rất nhiều tiền.
Cho dù là 100 tỷ thì Triệu Công chia cho ông 20 tỷ, gấp mấy lần tài sản của nhà họ Thạch. Cùng lắm thì sau vụ này ông ta sẽ ra nước ngoài định cư, 20 tỷ cộng với tài sản 5 tỷ, ông có thể sống mỗi ngày tháng như thần tiên. “Đâu chỉ 100 tỷ, hơn còn 200 tỷ cũng có.” Trần Hoàng
Thiên nhàn nhạt giọng nói.
Lời kia vừa thốt ra, Thạch Thanh Sơn và Triệu Công hai mắt đột nhiên sáng ngời.
Giải trí Hoàng Gia quả nhiên rất giàu có “Chủ tịch Trần!” Hoàng Đức Thắng hét lên ngay: “Tiền là vật ngoài thân, công việc kinh doanh của Giải trí Hoàng Gia tốt như vậy, trong vòng vài năm có thể kiếm lại hơn 200 tỷ, coi như mua cái bình an cho họ, cũng xem như mua luôn mạng của chúng ta đi!” “Lúc này trăm nghìn lần không thể ko kiệt, nếu liền còn một mạng mắt, vậy mắt nhiều hơn được đó chủ tịch Trần, hay suy nghĩ kỹ lại đi!”
Triệu Công nói tiếp: “Cậu không cần đua quá nhiều, đối thành 30 tỷ đô la Mỹ gửi vào tài khoản của tôi, tôi có thể tha cho các cậu, những ân oán trước đây cũng coi như xa bo!”
Tập võ rất tốn kém, cần mua được liệu quý để bồi bổ cho cơ thể, có 30 tỷ đô la Mỹ, Triệu Công cho rằng mình có tự luyện đến tầng năm, tầng sáu cũng không thành vấn đề. “Ông đừng suy nghĩ nhiều quả, 300 đô la Mỹ tôi cũng sẽ không cho ông, hơn nữa còn muốn ông để mang lại ” Trần Hoàng Thiên nói.
Hoàng Đức Thắng nghe vậy lập tức khóc: “Chủ tịch
Trần, đã đến lúc nào rồi, tại sao cậu lại xem trọng tiền bạc hơn tĩnh mạng hà!” “Ông ta muốn 30 tỷ đô la Mỹ, cậu đưa tiền cho ông ta là xong rồi, thực lực ông ta ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Âm Kinh tầng tắm. Tôi hiện tại bị thương, tay súng lại bị thức thần không chế, không có tôi và tay súng hỗ trợ, cậu lấy gì mà đòi lấy mạng ông ta “Có thực lực là lấy được thôi.” Trần Hoàng Thiên nói, vận huyền khí trong cơ thể. “Ha ha hal” Triệu Công bị chọc cười: “Ở tuổi của cậu thì có cái răm thực lực, cho dù cậu 3 tuổi đã luyện võ thì hơn 20 tuổi cậu mới đạt tới cảnh giới Ám Kình.” “Mà tôi là Ám Kình tầng tám, tuy rằng trên người tôi có thương tích, nhưng giết cậu còn dễ hơn bóp chết một con kiến “Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có cho 30 tỷ đô la Mỹ hay không, nếu không tôi đại khai sát giới!”
Trần Hoàng Thiên không rảnh bận tâm, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không cho.”
Triệu Công nghe vậy sắc mặt giận dữ: “Giỏi cho là một tên quỷ keo kiệt, vì tiền mà ngay cả mạng cũng không cần, vậy tôi đề cậu chết rồi đi mà dùng số tiền đó!”
Dứt lời, ông ta nắm chặt tay, lao thẳng về phía Trần Hoàng Thiên.
Hoàng Đức Thắng thấy thế sợ hãi khóc: “Chủ tịch Trần, tôi cầu xin cậu, người chết không thể mang theo tiền. Tại sao cậu không đồng ý đưa tiền cho ông ta? Sớm biết cậu keo kiệt như vậy tôi đã không tới đây, lần này lại bị cậu hại chết Proi!”
Không ngờ Hoàng Đức Thắng vừa dứt lời, một giây kế tiếp “Fuck!”
Ông ta chửi thề một tiếng, đôi mắt trừng to hơn mắt bỏ, trong mắt chứa đầy kinh ngạc, nghi ngờ, khó có thể tin và rất nhiều sắc thái khác.
Chỉ thấy Trần Hoàng Thiên đưa tay lên đỉnh đầu, một con dao trong suốt như thủy tinh được anh ngưng tụ lại, lỏe ra ánh sáng lạnh chói mắt
Đột nhiên, một tiếng hét thể lương vang lên.
Đó là thức thần đang lo lừng giữa không trung, trên người xuất hiện từng làn khói nhẹ, cả người như bị thiệu đốt, đau đớn gào thét.
Ngay sau đó, đại sảnh vốn dĩ lạnh như động băng đột nhiên trở lại bình thường, tay súng bị năng lượng âm khi kim hãm không thể động đậy lúc này lại có thể di chuyển.
Con dao này là vật ngưng tụ từ chân khí của tập Tông su. hơn nữa là vật chỉ dương. Mà thức thần thuần âm, sợ nhất chính là vật chỉ dương, dưới sự bao phủ bởi dương khi nồng đậm, để bảo vệ bản thân, ông ta không thể tiếp tục khống chế tay súng. “Mẹ kiếp!”
Trần Côn đang chuẩn bị lao đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, đột nhiên dừng lại, hai mắt lộ ra vẻ kinh hãi. “Tụ khi thành dao đây chính là vô đạo Tông su
Ông ta kêu lên, vẻ mặt kinh hãi, toàn thân kịch liệt run rẩy, cả người toát mồ hôi lạnh “Mau rút lui!”
Ông ta một giây cũng không dám ở lại, xoay người lao ra ngoài.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên hét lên một tiếng. “Chém!”
Giọng nói vừa dứt, con dao lớn trên tay đột nhiên chém xuống.
Chỉ thấy một luồng sáng lạnh lẽo lao nhanh như chớp ra ngoài, chém thẳng lên người Triệu Công g “Roet!”
Có một âm thanh như bổ dua cắt rau vang lên, sau đó Triệu Công tức thì bị chém thành đôi, máu bắn tung tóe trên mặt đất, hai nửa thân thể cũng theo đó ngả ầm ầm xuống đất.
Toàn bộ sợ hãi
Mọi người đều hóa thành tượng.
Cả đại sảnh im lặng như chết, đến mức tiếng kim châm rơi cũng có thể nghe thấy
Vài giây sau. “Trời ơi!”
Hoàng Đức Thắng kinh hãi kêu lên: “Chủ tịch Trần, không nghĩ tới cậu lại là một võ đạo Tông sư thâm tàng bất lộ! “Há há há!”
Lúc này, Hoàng Thiên Tuấn, Lôi Hồ và máy chục tay súng đều nhảy cẫng lên hoan hô. “Chủ tịch thật lợi hại. Nhất định là thần rồi!” “Chẳng trách không sợ hãi chút nào, hóa ra chủ tịch là cao thủ!” “Hóa ra chủ tịch không giả vờ, cậu thực sự có khả năng giết chết Triệu Công như giết gà trong vòng một trăm bước
Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Hoàng Thiên như một vị thần, tràn đầy sự nể phục. “Trần Hoàng Thiên, cậu không được giết tôi. Tôi là Âm Dương sử của Đằng Thanh xã tại đế quốc Nhật Bản. Nếu như cậu giết tôi, cậu chắc chắn sẽ bị Đẳng Thanh xã trả thủ!” Âm Dương sư đột nhiên run rẩy nói. “Con mẹ mày!”
Hoàng Thiên Tuấn lập tức nhảy ra “Đăng Thanh xã rất trâu bò phải không? Chủ tịch của tụi tao còn còn là cháu ngoại của hội trường Thiên Minh, sẽ sợ Đằng Thanh xã sao của mày à?”
Dứt lời, Hoàng Thiên Tuấn lấy ra cây súng D.Eagle, dùng một tiếng, trực tiếp bắn vỡ sọ tên Âm Dương sự với một phát đạn. “Chủ tịch, nếu thả tên kia đi nó cũng sẽ gọi người quay lại trả thủ, chỉ bằng trực tiếp bắn chết, kẻo tên này cho rằng chúng ta sợ Đằng Thanh xã.” Hoàng Thiên Tuấn vừa cười vừa nói sau khi giết chết âm dương sư. “Ừ.”
Trần Hoàng Thiên gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thạch Thanh Sơn. “Chủ tịch Trần tha mạng!”
Thân thể Thạch Thanh Sơn run lên bần bật, hai chân đều mềm nhũn, quỳ gối xuống đất, giơ hai tay lên kêu khóc nói: “Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi! Tôi biết sai rồi! Tôi không nên bí mật gọi cho Triệu Công để trả đũa tổng giám đốc Hoàng và ông chủ Lôi! Xin hãy tha cho tôi đi chủ tịch Trần… “Tha cái đầu ông, xem tôi xử lý ông già như ông thế nào!
Hoàng Thiên Tuấn nổi nóng lên, lập tức hưởng chĩa cây súng D.Eagle về phía Thạch Thanh Sơn. “Đừng!”
Thạch Thanh Sơn vô cùng kinh hãi hét lên.
Ngay khi Hoàng Thiên Phách chuẩn bị nổ súng, Trần Hoàng Thiên đã bắt lấy và ấn cổ tay ông ta xuống, sau đó nhìn Thạch Thiên Sơn, mặt không thay đổi nói rằng: “Gọi cháu trai ông và hỏi tên đó, có phải ba ngày trước anh ta lên kế hoạch mưu sát hay không?” “Được được được!”
Thạch Thanh Sơn nào dám không nghe theo, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra, lập tức bấm số của Thạch Giang Hoành. “Mở loa lên.” Trần Hoàng Thiên nói.
Thạch Thanh Sơn lập tức mở loa ngoài. Rất nhanh điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói của Thạch Giang Hoành: “Ông ơi, cháu vừa nghe ba nói Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đã dẫn theo chủ tịch Giải trí Hoàng Gia đến nhà chúng ta, muốn xử lý Triệu sự phụ tại nhà chúng ta. Bây giờ ông nội đang gọi điện thoại cho cháu, xem ra là họ bị Triệu sư phụ giết rồi đúng không?”