Chương 578
Anh thực sự sợ rằng Trần Hoàng Thiên sẽ dùng kiếm chém đứt đầu mình.
Trần Hoàng Thiên nói: “Nói xem, Dương Ninh Vân bị bệnh gì, tại sao lại phải sang Mỹ điều trị?”
Lý Nam Cương vội vàng trả lời: “Cô ấy, thân nhiệt của cô ấy bị thấp hơn so với người bình thường, chỉ còn 27- 28 độ C. Bác sĩ ở trong nước đều không khám ra được bệnh gì, nên Hàn Tử Minh phải dẫn cô ấy sang nước ngoài để kiểm tra.”
“Họ đi cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng tối vài hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với mẹ vợ anh, được biết bên nước Mỹ cũng không khám được ra bệnh tình của cô Dương, cũng không biết nên cho cô ấy uống thì gì, nên đến hiện tại cũng chưa khống chế được tình hình sức khỏe, thân nhiệt cũng từ từ hạ thấp hơn.”
“Hàn Tử Minh dường như rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô ấy. Anh ta đã bỏ rất nhiều tiền để thuê chuyên gia nổi tiếng từ khắp mọi nơi trên thế giới để đến Mỹ tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến bệnh tình của cô ấy.”
“Tất cả những gì tôi biết chỉ có như vậy. Xin đừng giết tôi, từ đây về sau tôi sẽ làm trâu làm bò cho anh, chỉ cần anh…”
Lý Nam Cương chưa kịp nói xong, Trần Hoàng Thiên đã vung kiếm chặt đầu anh ta.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Cả hội trường như nín thở.
Giờ phút này đây, họ chỉ cảm thấy Trần Hoàng Thiên giống như thần chết, thật là kinh khủng!
“Ngoài anh ta còn có ai là người đã bức hại gia đình tôi trong thời gian tôi vắng mặt, hoặc là đã hãm hại những người thân thiết bên cạnh tôi?”
Trần Hoàng nhìn lướt qua tất cả mọi người và hỏi.
“Tôi không có!”
“Tôi cũng không có!”
Khi được Trần Hoàng Thiên hỏi đến, rất nhiều người trước đây gia nhập Hàn Môn đều đề cao cảnh giác.
Vào lúc đó, có người chỉ vào Đông Bắc Vương: “Đại sư Trần, Đông Bắc Vương đã nhận lệnh của Hàn Tử Minh, đến Thục Hãn giết nhà họ Nhậm, cũng may từ sớm nhà họ Nhậm đã bỏ trốn, nên mới không bị giết.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của Trần Hoàng Thiên lập tức nhìn về phía Đông Bắc Vương Trương Kỳ Vĩ.
“Chuyện này có thật không?”
Đông Bắc Vương vội vàng đứng lên giải thích: “Anh Trần, sau khi anh gặp chuyện tôi cũng cần bảo vệ bản thân mình chứ, tôi đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập Hàn Môn. Tôi còn phải lo cho nhà họ Trương trên dưới cũng hơn trăm người.”
“Nhưng tôi có thể vỗ ngực nói rằng tôi chưa bao giờ làm điều gì hãm hại đến gia đình anh Trần cũng như bạn bè thân thiết của anh. Còn việc tiêu diệt nhà họ Nhậm, Hàn Tử Minh bắt tôi phải đi, tôi cũng không dám không đi.”
“Tuy nhiên, trước khi lên đường đến nhà họ Nhậm, tôi đã mượn điện thoại di động của người khác ở sân bay, để gửi tin nhắn cho lão Nhậm, thông báo rằng Hàn Tử Minh muốn giết cả nhà ông ta, để cả gia đình ông ta mau chóng rời đi. Vì vậy khi tôi đến nhà họ Nhậm, thì cả tòa nhà đã không còn một người nào nữa, nên mới chẳng có ai bị giết.”
“Những gì tôi nói là sự thật. Nếu anh Trần không tin tôi, anh có thể liên lạc với lão Nhậm và hỏi xem ông ta có nhận được tin nhắn như vậy không. Nếu lão Nhậm nói không nhận được, lúc đó anh Trần muốn chém muốn giết thì Trương Kỳ Vĩ tôi cũng không có nửa lời oán than.”
Nghe cách ông ta nói có vẻ rất chắc nịch, nên Trần Hoàng Thiên đã tạm tin lời ông ta.
“Phải trông cậy vào việc Hàn Tử Minh để bào toàn sự bình an cho cả gia đình, điều đó tôi có thể hiểu được. Chỉ cần không làm điều gì tổn hại đến gia đình cũng như bạn bè của tôi, thì tôi cũng sẽ không trách. Tôi sẽ tạm tin lời ông nói, đợi gia chủ nhà họ Nhậm quay về tôi sẽ hỏi chuyện ông ta.”
Phù!