Chương 507: Cẩm Niên quay về nhà!
Một ngày sau.
Trần Hoàng Thiên toàn thân đen nhánh, độc đã thâm nhập vào tận cốt tủy, được đưa đến bệnh viện Quân Khu. “Nhanh lên nhanh lên! Tiểu Phật Gia trúng độc rồi! Cấp cứu! Lập tức cấp cứu!”
Tả Sử hét căng cả họng.
Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên đã được đẩy đến trung tâm cấp cứu. “Thế nào rồi, thế cục ở biên cảnh đã hóa giải chưa?”
Tổng quản đại nội hỏi, tin tức của ông ta rất nhanh nhẹn, biết Trần Hoàng Thiên trúng độc phải đưa về đây nên sớm đã chờ sẵn ở bệnh viện. “Thế lực ngoại cảnh tổn thất rất nghiêm trọng, bị chúng ta tiêu diệt hai phần ba số lượng, trong thời gian này bọn họ không thể ngóc đầu lên được. Chưởng môn Huyết Ảnh Môn Phạm Hầu Khải cũng bị Tiểu Phật Gia giết chết rồi” Tả Sử nói. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”
Tổng quán đại nội vui mừng ra mặt, sau đó liền nói: “Vậy Hàn Tử Minh đâu?” “Me hãn ta chứ!”
Tả Sử thở phì phò, nói: “Tên chó kia quả thật rất thâm hiểm, nhân lúc hỗn loạn đã chạy trốn mất rồi. Nhưng cậu ta bị thương cũng khá nặng, trong thời gian ngắn cũng không thể dấy lên sóng gió gì” “Không tiêu diệt được cậu ta, thật đáng tiếc. Tổng quân đại nội có chút tiếc nuối: “Có điều cứu được đứa bé là đã rất tốt rồi, mẹ của đứa bé cũng không cần lo lắng nữa “Ừm
Tả Sử gật đầu rồi nói: “Liên lạc với ông ngoại của Tiểu Phật Gia, xem thử thể chế được thuốc giải từ nhóm Thiên Sát không, bây giờ có quả nhiều cao thủ trúng độc, sợ là Hàn Tử Minh chữa khỏi thương tích, lại ngóc đầu lên thì phiền phức. Tổng quản đại nội cảm thấy có lý, lập tức liên lạc với ông ngoại của Trần Hoàng Thiên.
Tổng đà Hiệp hội Thiên Minh.
Thẩm Thành Đông nghe tin Trần Hoàng Thiên trúng độc, lập tức gọi điện thoại cho Blair của nhóm Thiên Sát. “Hội trưởng Thẩm, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi vậy?” Blair cười hỏi.
Thẩm Thành Đông nói: “Đưa cho tôi thuốc giải độc mới nhất, bao nhiêu tiền anh ra giá đi.” “Ha ha ha!”
Blair cười điên cuồng, nói: “Hội trưởng Thẩm, ông cảm thấy tôi sẽ bán thuốc giải cho ông sao? Đó là chuyện không thể nào, bao nhiêu tiền tôi cũng không bán, đừng hồng cứu cháu ngoại của ông”
Hàn Tử Minh đã kẻ tình hình cho anh ta, vậy nên anh ta đã biết chuyên Trần Hoàng Thiên trùng đốc. “Anh không sợ Hiệp hội Thiên Minh của tôi trừng trị nhóm Thiên Sát của anh sao?” Thẩm Thành Đông tức giận nói.
Blair cười nhạo: “Ông điên rồi, đã là lúc nào rồi mà còn dám uy hiếp tôi, ông tưởng rằng tôi sợ ông chứ gì? Lần trước cháu ngoại của ông có mặt ở đó, lại có nhiều cao thủ Phật Gia Đường như vậy, quả thực là tôi sợ nên bất đắc dĩ mới đưa thuốc giải cho ông. “Còn lần này không giống, cháu ngoại ông trúng độc, quản lý cũng trúng độc, ông không uy hiếp được tôi đâu.
Còn muốn trừng trị tôi, ông có cái bản lĩnh đó à?” “Ngược lại là tôi đang chuẩn bị trừng trị Hiệp hội Thiên Minh của các người đấy, tiêu diệt hiệp Hiệp hội Thiên Minh của các người, tài sản của các người đều sẽ là của tôi. “Ha ha ha!”
Tút tút…
Điện thoại bị ngắt thẳng thừng.
Sắc mặt Thẩm Thành Đông đông cứng đến cực điểm!
Nhà họ Trần.
Hàn Tử Minh trốn ra nước ngoài, nhà họ Trần và đám người Phương Thanh Vân đã về đến nhà họ Trần. “Hu hu, đã nhiều ngày như vậy cũng không có tin tức của bảo bảo, cũng không biết bảo bảo ra sao rồi.”
Mấy ngày nay Phương Thanh Vân lo lắng không thôi, người cũng gầy đi một vòng lớn. “Đều tại tôi, lúc đó không mang theo Cẩm Niên rời khỏi, bị Hàn Tử Minh đả thương, nếu không Cẩm Niên cũng sẽ không rơi vào tay Hàn Tử Minh.
Dương Ninh Vân cực kì tự trách.
Đứa bé còn nhỏ như vậy.
Hơn nữa còn là bị tên ma quỷ Hàn Tử Minh bắt đi. Cô quả thật không dám tưởng tượng, đứa bé sẽ gặp phải trắc trở lớn nhường nào. “Thanh Vân, cô cũng đừng quá lo lắng, tử hi cũng đừng tự trách mình, Trần Hoàng Thiên anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu đứa bé về thôi”
Dương Thiên Mạnh lên tiếng an ủi.
Nhưng thật ra ông ấy cũng lo lắng chết đi được. Đúng vào lúc này, một giọng nói vui mừng vang lên. “Cẩm Niên quay về rồi! Cẩm Niên của chúng quay về rồi!” “Cái gì!”
Nghe được giọng nói mừng rỡ kia, tất cả mọi người trong phòng khách nhà họ Trần đều sững sờ. Phương Thanh Vân cũng không khóc nữa.
Một giây sau!
Mọi người đều vui mừng hẳn lên. “Thật hay giả vậy, Cẩm Niên về rồi sao?”
Đám người đều mang theo nghi hoặc đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng khách.
Liền nhìn thấy bác cả mừng rỡ chạy vào. Ngay sau đó.
Tổng quản đại nội đang ôm một đứa bé đi vào, cười tủm tỉm nói: “Tôi đã nói rồi mà, đừng có lo lắng mà mọi người không tin. Nhìn xem, Cẩm Niên bé nhỏ không phải đã trở về rồi đó sao?”
Phương Thanh Vân vọt chạy đến như tên lửa, ôm lấy đứa bé từ trong lòng bộ trưởng.
Nhìn thoáng qua!
Quả nhiên là Cẩm Niên bé nhỏ!
Bởi vì Cẩm Niên vẫn đang ngủ say, trên mặt đầy những chỗ tím chỗ xanh, trái tim Phương Thanh Vân cũng vọt lên cổ họng, run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của Cẩm Niên. Vừa thăm dò. “Hu hu hu…”
Cô vui đến phát khóc: “Cục cưng của mẹ cuối cùng cũng an toàn trở về rồi, tốt quá rồi, dọa mẹ sợ chết khiếp, hu hu…”
Cô vô cùng mừng rỡ, đem mặt mình áp lên mặt Cẩm Niên, làm bé tỉnh dậy, oa oa khóc lên. Nghe được tiếng khóc của Cẩm Niên, mấy người
Dương Thiên Mạnh, Dương Ninh Vân đều vui mừng.
Lo lắng trong lòng mấy ngày nay cũng được bỏ xuống. “Tên khốn nạn Hàn Tử Minh quả thật không phải người, đánh cục cưng của mẹ đến bị thương khắp người, không có chỗ nào lành lặn, trên trán cũng sưng lên vài cục, thật quá độc ác!”
Phương Thanh Vân đã kiểm tra đứa bé, thấy con mình khắp người đều là vết thương, làm cô đau lòng đến nước mắt tuôn ào ào.
Lúc này, Dương Ninh Vân hỏi: “Tổng quản, ai đã cứu đứa nhỏ về vậy? Là Trần Hoàng Thiên sao? Hàn Tử Minh đã chết chưa?”
Tổng quản đại nội cười cười: “Là Trần Hoàng Thiên mang theo người của Phật Gia Đường cứu về. Hàn Tử Minh chạy trốn rồi, Trần Hoàng Thiên và người của Phật Gia Đường đã đuổi theo, tạm thời sẽ không quay lại, nên mang đứa nhỏ về đây trước”
Ông ta không dám nói Trần Hoàng Thiên bị trúng độc, sợ mọi người không lo lắng cho đứa bé mà chuyển sang lo lắng cho Trần Hoàng Thiên. “Được, đứa bé cũng trở về rồi, hi vọng Trần Hoàng
Thiên và người của Phật Gia Đường có thể xử lí tên khốn nạn kia. Thật quá ác độc!”
Dương Thiên Mạnh nói, rồi cũng ôm lấy đứa bé, nói: “Thanh Vân, con đã không chợp mắt suốt mấy ngày nay rồi, mau chóng ngủ một giấc đi, bố sẽ trông đứa nhỏ cho đợi khi Trần Hoàng Thiên về thấy con gầy thành như vậy sẽ lo lắng lắm. “Vâng vâng”
Phương Thanh Vân gật đầu lia lịa. Bây giờ cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngày hôm sau.
Thần Đô.
Triệu tập buổi đấu giá sản nghiệp nhà họ Triệu.
Tại buổi đấu giá người đông như kiến, rất nhiều phú hào đến từ khắp nơi trên cả nước. Dương Chí Văn cũng đã đến buổi đấu giá. “Vị tổng giám đốc này, buổi đấu giá sản nghiệp nhà họ Triệu lần này, anh cảm thấy nhà nào có khả năng giành được nhất?”
Anh ta cười giả lả hỏi một vị tổng giám đốc.
Anh ta dĩ nhiên phải ôm cái đùi bự chứ? “Không biết được.
Vị tổng giám đốc kia lắc đầu, nói: “Buổi đấu giá lần này rất nhiều gia tộc có thực lực đến tham dự, bọn họ đều muốn nắm được sản nghiệp nhà họ Triệu, xây dựng chi nhánh gia tộc ở Thần Đô, về phần hoa sẽ rơi vào nhà nào thì tôi cũng không biết”
Dương Chí Văn nói tiếng cảm ơn.
Trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như đấu giá bắt đầu, ai đó bỏ tiền ra nắm được sản nghiệp nhà họ Triệu, vậy thì mình sẽ mất đi giá trị, muốn ôm đùi cũng khó khăn. Xem ra mình phải tung ra át chủ bài, khiến cho những người có thực lực chủ động đến nịnh bợ mình, như vậy mình vừa đến liền có thể ôm đùi bự, sau đó một bước lên tiên!”
Nghĩ đến đây, anh ta chạy lên bục đấu giá, hằng giọng hô lên: “Các vị tổng giám đốc, xin hãy nghe tôi nói, nhà họ Triệu hoàn toàn không có bị diệt vong. Nhà họ Triệu có một đứa bé vừa mới ra đời cách đây vài tháng, tôi biết đứa bé đó ở nơi nào. Chỉ cần nắm trong tay đứa bé đó cùng với quyền nuôi dưỡng nó, sản nghiệp nhà họ Triệu sẽ do đứa bé này kế thừa, cũng không cần phải bỏ ra cả ngàn tỉ đấu giá sản nghiệp nhà họ Triệu nữa” “Tôi là cậu của đứa bé đó, bây giờ tôi cần một gia tộc có thực lực giúp tôi nắm trong tay đứa bé đó, lợi ích thì mọi người cũng biết rồi, có ai muốn giúp tôi không?”