CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Được cái gì? Muốn đánh tao hả? Nói cho mày biết, mày mà đánh tao tiếp, chắc chắn tạo sẽ bảo ông nội tao giết chết mày!”

Phan Tùng Dương nghe thấy Trần Hoàng Thiên nói được, lại đưa điện thoại ra, cho rằng Trần Hoàng Thiên không liên hệ được, nên muốn uy hiếp anh.

Nhưng không ngờ anh ta vừa nói ra, một giọng nói tức giận vang lên. “Súc sinh, mày nói chuyện với anh Trần kiểu gì thế hả, tao hỏi mày muốn chết không hả?”

Giọng nói này vừa vang lên, Phan Tùng Dương, Dương Bảo Trân, Lý Tú Lan, lập tức ngẩn người. Ánh mắt đồng loạt rơi vào điện thoại trong tay Trần Hoàng Thiên.

Lúc này, điện thoại lại truyền đến một giọng nói. “Mày đi trêu chọc anh Trần, mau quỳ xuống cho tao, xin lỗi anh Trần nhanh lên!”

Phan Tùng Dương sợ ngây người!

Thực sự là không dám tin vào tại mình, đoạt lấy điện thoại trên tay Trần Hoàng Thiên, không dám tin mà hỏi: “Ông nội à, không phải ông nhầm đấy chứ, ông nói anh Trần, là chỉ anh Trần nào đấy?” “Chính là chủ của điện thoại này là Trần Hoàng Thiên, anh Trần” Phan Đình Thọ nói: “Thẳng súc sinh này, ăn no rửng mỡ, lại chạy đi gây sự với anh Trần, mày là muốn chết mà, còn không mau quỳ xuống xin lỗi anh Trần, anh ấy muốn trị mày kiểu gì thì trị, không được phép oán hận một lời, nếu không trở về tao lại trị mày!”

Lời kia vừa vang lên, Phan Tùng Dương, Dương Bảo Trân, Lý Tú Lan, toàn bộ đều ngây người như phỗng. Nhưng rất nhanh, Dương Bảo Trân lại nói vào điện thoại: “Tại sao vậy ông nội, tại sao lại phải bắt Tùng Dương quỳ xuống với Trần Hoàng Thiên chứ?”

Đáp lại cô ta là một trận mắng chửi: “Cô là một con đi gây học, nếu không nể mặt anh Trần, tôi tuyệt đối không để cho cô gả vào nhà họ Phan, cô nhận ơn của anh Trần, mà còn suốt ngày đối đầu với anh ấy, lương tâm của cô để cho chó cắn à?”

Oành!

Dương Bảo Trân, Lý Tủ Lan lập tức như bị sét đánh, đứng ngày người tại chỗ. Lúc này mới ý thức dược Dương Thiên Mạnh nói đúng, là Trần Hoàng Thiên bảo

Phan Đình Thọ đồng ý cho Phan Tùng Dương và Dương Bảo Trân đến với nhau. “Anh Trần, vốn là người nhà của anh, cho nên tôi mới để cháu tôi cưới em vợ của anh. Kết quả, ây da! Cô em vợ này của anh quá láo toét rồi, nhà họ Phan của tôi không thể chịu được đâu, việc kết hôn này tôi thấy là cứ quên đi, sinh lễ xem như là tôi theo cho anh, biểu ba mẹ vợ anh vậy.

Tút tút…

Phan Đình Thọ cúp máy. “Ông nội, không được, ông nội!”

Dương Bảo Trân khàn cổ mà hét lên, sau đó co quắp ngồi xuống đất, buồn như cha mẹ chết. Lý Tú Lan cũng hoảng loạn, đầu óc trở nên trống rỗng.

Bup!

Phan Tùng Dương vô lực mà quỳ xuống.

Chỉ bằng việc ông nội đối xử khách khí với Trần Hoàng Thiên như vậy, anh ta đã có thể xác định, Trần Hoàng Thiên có lai lịch rất lớn, nhưng lại lịch gì thì anh ta không biết, nhưng anh ta biết, không phải là người mà anh ta có thể chọc vào. “Xin lỗi anh Trần, xin anh tha thứ cho sự ngông cuồng của tôi, sau này tôi sẽ không dám trêu chọc anh nữa Phan Tùng Dương chân thành xin lỗi. “Tự tát mười cái cho nhớ lâu một chút, sau đó thì cút đi.” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Phan Tùng Dương liền vội vã nói vâng, rồi tự tát mười thật mạnh, sau đó như chạy trốn mà chạy đi, trong lòng nhắc nhở bản thân, sau này tuyệt đối không được chọc vào người này nữa!

Hơn nữa anh ta có một loại linh cảm, người giúp nhà họ Phan đánh lôi đài có thể chính là Trần Hoàng Thiên, nếu không thì ông nội không có lý do gì mà sợ anh như vậy, khách khí với anh như vậy. “Phan Tùng Dương, đừng đi! Anh chờ em một chút!

Dương Bảo Trân đuổi theo.

Phan Tùng Dương tức giận nói: “Cô là con yêu tinh gây sự, đừng có đến hại tôi nữa, từ giờ trở đi, cũng ta không liên quan gì đến nhau nữa.

Nói xong, bịch một tiếng, Phan Tùng Dương đóng cửa rời đi. “Tùng Dương, Tùng Dương…

Dương Bảo Trân ngồi co quắp dưới đất mà khóc nấc lên. “Nói rồi hai người không tin, cứ phải làm loạn lên, lần này thì hay rồi, kết hôn thất bại rồi, thoải mái chưa?” Dương Thiên Mạnh đau đầu nhức óc mà nói.

Trần Hoàng Thiên nghe thấy liền ngây người ra.

Rất nhanh anh đã ngồi xổm trước mặt Dương Thiên Mạnh, cầm lấy tay ông ấy, cười mà hỏi: “Ba à, ba nói lại được từ lúc nào vậy?” “Từ tối qua” Dương Thiên Mạnh vui vẻ mà nắm lấy tay

Trần Hoàng Thiên, nước mắt ầng ậng: “Ba vẫn muốn nói tiếng cảm ơn với con, nhưng lại không nói ra được, cuối cùng hôm nay cũng nói ra được rồi.” “Cảm ơn con Hoàng Thiên khi con đã tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cho ba, còn đối tốt với ba hơn cả con gái ba, ba không chọn sai người con rể này, ba rất vui vì có người con rể là con.” “Cuối cùng ba muốn nói với con một tiếng, hơn ba năm nay đã để con chịu tủi thân rồi.”

Sau khi Trần Hoàng Thiên nghe thấy, nước mắt cũng đầy hốc mắt, lắc đầu mà nói: “Không tủi thân, có thể được ba và Ninh Vân chấp nhận, con không tủi thân, con rất là vui. “Tiếc nuối duy nhất là con không thể giúp ba bảo vệ tốt gia đình này, khiến gia đình này sụp đổ, con xin lỗi ba Dương Thiên Mạnh nghe mà nước mắt đầm đìa “Thằng nhóc ngốc này, gia đình ba không hề sụp đổ, có con và Ninh Vân ở đây, gia đình ba ở đây, những người khác có lẽ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của ba thôi, nhưng con và Ninh Vân, mới là người nhà của ba Dương Ninh Vân nghe thấy nước mắt cũng rơi thành dòng. Đi đến ôm lấy ba sau đó nói với Trần Hoàng Thiên: “Sau này một nhà chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau”

Um!”

Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh đều cười mà gật đầu liên tục.

Sắc mặt Lý Tú Lan vô cùng phức tạp. “Ba!”

Lúc này Dương Bảo Trân khóc lóc mà đi đến, quỳ xuống bên cạnh Dương Thiên Mạnh, nói: “Bảo Trân biết sai rồi, sau này Bảo Trân sẽ không chọc vào chị và anh rể nữa, xin ba hãy nói anh rể xin cho con đi, bảo ông nội của Tùng Dương đừng có ghét bỏ con nữa, được không?” “Ây da!”

Dương Thiên Mạnh thực sự khó xử.

Ông ấy cũng không muốn nhìn Dương Bảo Trân phải sống khó khăn, làm sao mà nhất tầm nhìn cô ta bị vứt bỏ được?

Nhưng thật sự là hơn ba năm này, Dương Bảo Trân đang mang đến cho Trần Hoàng Thiên quá nhiều tổn thương rồi, giờ Trần Hoàng Thiên trừng phạt cô ta như vậy, ông ấy thực sự không thể cầu xin thay cho cô ta.

Đương nhiên Dương Ninh Vân khó mà mở miệng.

Mà Trần Hoàng Thiên nghe thấy được sự bất đắc dĩ trong tiếng thở dài của Dương Thiên Mạnh, lập tức nói với Dương Bảo Trân: “Nếu như cô thực sự hối hận, vậy thì hãy chân thành xin lỗi chị cô đi, đảm bảo sau này không làm khó cô ấy nữa, thì tôi sẽ giúp cô về lại bên nhà họ Phan. “Được.

Dương Bảo Trân không thèm nghĩ ngợi gì, vừa định xin lỗi Dương Ninh Vân, thì Lý Tú Lan lại lôi cô ta dậy, tức giận mà nói: “Được cái gì mà được, con mà đồng ý thì cả đời này con phải sống dưới cái bóng của chị con với Trần Hoàng Thiên. Một khi mà chọc cho hai người họ không vui, cậu ta lại bảo Phan Tùng Dương vứt con đi, Phan Tùng Dương liền vứt đi, con đồng ý sống những ngày tháng đầy lo lắng thế sao?”

Dương Bảo Trân sững sờ, hình như sự thật đúng là như vậy. Nhưng rất nhanh cô ta lại khóc lóc mà nói: “Nhưng con rất muốn được gả vào nhà họ Phan “Không có tiền đồ!” Lý Tú Lan trợn trừng mắt mà nhìn cô ta: “Con có thân hình, có dung mạo, còn sợ không gả vào được nhà khác à?” “Giờ anh Chí Vân nhà con giao lưu rộng rãi, quen biết rất nhiều người giàu, quay về mẹ bảo nó giới thiệu cho con một người có điều kiện tốt hơn nhà họ Phan, như vậy thì con không cần xem sắc mặt Trần Hoàng Thiên nữa”

Nói xong, bà ta trợn ngược mắt nhìn Trần Hoàng Thiên.

Cho đến nay, đều là Trần Hoàng Thiên sống dưới sự chi phối của bà ta, bà ta mới không thèm để Dương Bảo Trần gả vào nhà họ Phan, để cho Trần Hoàng Thiên khống chế, như vậy thì bà ta sẽ rất bị động. “Đừng có nghe mẹ con!”

Dương Thiên Mạnh vội kêu: “Đừng có tiếp xúc nhiều với Dương Chí Văn, cái tên súc sinh đó, ngay cả ông nội thương yêu nó nhất nó cũng ra tay được, các người còn hy vọng nó dùng chân tình đối xử với các người sao? Đừng có để nó bán đi rồi cũng không biết! “Chí Vân không thể như ông nói đâu!” Lý Tú Lan nói: “Bảo Trân và Phan Tùng Dương đến với nhau, chính là do nó tác hợp, nếu không tôi làm sao mà lấy được sính lễ hơn mười tỉ chứ?”

Nói xong, bà ta lôi Dương Bảo Trân ra ngoài. “Bà…bà đừng có đẩy Bảo Trân vào trong hố lửa, rời xa Dương Chí Văn, rời xa nó. ТrцуeлАРР.c*оm trang web cập nhật nhanh nhất

Dương Thiên Mạnh hô lớn, nhưng Lý Tú Lan và Dương Bảo Trân không hề dừng lại, nhanh chóng đã đóng rầm cửa rồi rời đi. “Ây da!

Dương Thiên Mạnh than thở. “Thật là nghiệp chướng mà, sao ban đầu ba lại đi cưới người phụ nữ như vậy chứ?”

Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân vội an ủi.

Lúc này Dương Chí Văn đã đi đến nhà họ Trần, nói ra lo lắng của anh ra. “Ha ha, Chí Vân, cậu yên tâm, mặc dù đại sư Trần đó rất lợi hại, nhưng không lợi hại bằng cậu chủ nhà họ Tiêu, vì thế nên Đỗ Văn Mạnh không dám giúp Trần Hoàng Thiên trả thù chúng ta, Trần Hoàng Thiên lại không dám bảo Đỗ Văn Mạnh trả thù chúng ta, trừ khi cậu ra không muốn Phương Thanh Vạn sống” Trần Hoàng Hạo vỗ ngực nói. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt

Dương Chí Văn nghe thấy vậy, cuối cùng cũng thấy an tâm rồi.

Ngay vào lúc này, điện thoại của Dương Chí Văn kêu lên, nhìn thấy là Lý Tú Lan gọi đến, anh ta không muốn bắt mát, nhưng mà lại gọi liên tục, anh ta đành phải bắt máy. “Chí Vân à, Phan Dương bị tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên uy hiếp, chia tay với Bảo Trân rồi. Giờ Bảo Trân vô cùng đau lòng, cháu quen biết rộng, có thể giới thiệu một công tử có tiền hơn nhà họ Phan cho Bảo Trân không?” Lý

Tú Lan cười hỏi.

Dương Chí Văn bất ngờ: “Trần Hoàng Thiên ra tay với mẹ con các người sao?” “Đúng vậy.” Lý Tú Lan tức giận mà hỏi: “Dì và Bảo Trân còn có cả Phan Tùng Dương, đi đến chỗ phòng mà Ninh Vân thuê, định để cho Ninh Vân sống tốt một chút, muốn đưa nó đi, ai ngờ Trần Hoàng Thiên trở về, đánh cho Phan Tùng Dương một trận, còn gọi điện cho ông nội của Phan Tùng Dương, làm cho Phan Tùng Dương chia tay với Bảo Trân.” “Cái gì cơ?”

Dương Chí Văn suýt thì nhảy lên: “Tên này không phải là bị cậu Trần đánh thành người tàn phế rồi sao, sao lại có thể đánh được cậu Phan?” “Khỏi rồi đó, nhảy nhót tưng bừng về rồi, cứ như là không có chuyện gì ấy.” Lý Tú Lan nói. Khuôn mặt Dương Chí Văn tràn đầy sự nghi ngờ, nói: “Cháu biết rồi, tranh thủ hỏi thăm Bảo Trân cho cháu một chút, trước tiên cứ như vậy là được. Nói xong, anh ta cúp máy, ánh mắt đảo qua đám người Trần Hoàng Hạo, hoảng sợ mà nói: “Tên Trần Hoàng Thiên này, nhảy nhót tưng bừng về Đông Quan rồi. “Cái gì?”

Mọi người đều kinh ngạc, Trần Hoàng Dương không dám tin: “Mới có mấy ngày, tên Trần Hoàng Thiên đó lại có thể nhảy nhót tưng bừng rồi sao?” “Đúng vậy.” Dương Chí Văn gật đầu: “Thực ra hắn ta quen một bác sĩ Tôn, y thuật vô cùng cao, chữa khỏi cho hắn ta cũng là điều dễ hiểu. “Nhưng mà Đỗ Văn Mạnh có chuyện, Dương Ninh Vân trở lại Đông Quan, hắn ta không về theo, đêm qua Ma Đô lại xuất hiện một đại sư Trần, hôm nay hắn ta lại đến Đông Quan, có khả năng nào Trần Hoàng Thiên chính là địa sư Trần không. Giết chết Mutoichiro, cứu Đỗ Văn Mạnh, sau đó về đoàn tụ với Dương Ninh Vân.

Vừa nói ra lời này, đám người Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Phong đều ngây người ra. “Không thể đâu!” Trần Hoàng Phong nói: “Tên này mà là đại sư Trần, thì sẽ để cho anh hai nổ súng vào hai tay hai chân hắn ta sao? Dễ bị chúng ta bắt nạt sao?” “Tôi cũng cảm thấy không thể.” Trần Hoàng Hạo nói: “Có người nói tu vi của đại sư Trần đã đến đan cảnh đại viên mãn, Trần Hoàng Thiên không thể có năng lực đó được!”

Dương Chí Văn cười hì hì: “Vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn, dù sao đại sư Trần cũng họ Trần, Trần Hoàng Thiên cũng họ Trần, lỡ như là một người, thì chờ hắn ta mọc đủ lông đủ cánh rồi, thế thì chúng ta sẽ gặp họa!”

Mọi người vừa nghe liền cảm thấy sau lưng lạnh toát. “Đi, đi tìm ông nội, hỏi xem có cần dẫn Trần Hoàng Thiên đến thủ đô để ông ấy xác nhận một chút, xem hắn ta có phải là đại sư Trần không, để nhanh chóng diệt trừ, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm!”

Trần Hoàng Dương nói. “Đừng tìm ông nội.” Trần Hoàng Phong vội gọi lại: “Nếu như Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần thì ông nội còn có thể để cho hắn ta chết sao? Chỉ ước hắn ta kế thừa nhà họ Trần thôi, vì vậy chúng ta phải tìm ông cụ Tiêu để ông ấy ra mắt mới được. “Vẫn là cậu sáu thông minh.”

Trần Hoàng Dương và Trần Hoàng Hạo cười hì hì, mang Dương Chí Văn đến nhà họ Tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc