Chương 175: Đánh bà xã của tôi là không được rồi!
Trong chốc lát, trong phòng khách họ nhà Trần trần ngập những tiếng nói khác nhau, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân.
Đặc biệt là Dương Ninh Vân, em họ của Trần Hoàng Thiên, đều tập trung vào cô ấy.
Mặc dù bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu đã từng nhìn qua vô số người đẹp, nhưng khi nhìn thấy Dương Ninh Vân, vẫn không nhịn được mà bị thu hút, thậm chí có người còn muốn nhìn thấu cô ấy. “Anh cả, anh xem vợ của cậu ba, đi đứng có giống trinh nữ không cơ chứ?” Em thứ sáu của Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Phong ghé vào bên tại Trần Hoàng Dương, anh cả của Trần Hoàng Thiên hỏi. Trên mặt tràn đầy ý cười dung tục.
Trần Hoàng Dương dò xét kỹ càng tướng đi của Dương Ninh Vân cũng như dáng người cô ấy, mười giây sau mới gật đầu nói: “Dáng người cũng không có gì bất thường, đi đứng cũng bình thường, xem ra cô ta đúng là trinh nữ.
Trần Hoàng Phong nghe xong, lập tức cười gian: “Nghe nói anh ta đã kết hôn ba năm rồi, mà vợ thì vẫn là trinh nữ, anh có nghĩ là năm đó bị cắt đứt gân tay gần chân, để lại di chứng, phương diện kia không được?” “Không phải.” Trần Hoàng Dương lắc đầu. “Cậu ta còn ngủ với Phương Thanh Vân, chứng tỏ là chuyện đó không sao cả, phần lớn nguyên nhân chắc là do vợ cậu ta hờ hững
Nói đến đây. Trần Hoàng Dương sờ sờ cằm, nói: “Nhưng cũng không sao hết, chỉ cần Trần Hoàng Thiên chết, anh sẽ làm cho cô ta nhiệt tình phóng khoảng hơn. “Ha ha.”
Trần Hoàng Phong không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đã vào bên trong phòng khách họ nhà Trần. Nhưng lại thấy nhiều người của nhà họ Trần đều đến.
Dương Ninh Vân không dám tưởng tượng, Trần Hoàng
Thiên lúc nhỏ đã bị đánh nhiều thế nào.
Con cháu họ nhà Trần trạc tuổi với Trần Hoàng Thiên đông đúc như thế này, mỗi người một đấm một đá thì làm sao chịu nổi đây! “Đồ khốn khiếp, dám bẻ gãy tay con trai tôi, lại còn đánh gãy đùi nó nữa, chết đi!”
Bác dâu thứ vừa nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đã đỏ mắt ghen tức, cầm lấy gạt tàn ném về phía Trần Hoàng Thiên.
Âm!
Gạt tàn bay đến trước mặt Trần Hoàng Thiên thì bị một đấm của anh làm vỡ tan tành. “Trước khi muốn tôi chết, bà phải nghĩ xem, bà có chịu nổi một đẩm này của tôi không đã.” Ánh mắt Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn bác dầu thứ.
Anh vẫn còn nhớ, 3 năm trước sau khi đánh Trần Hạo Thịnh thừa sống thiếu chết, bác dâu thứ còn muốn ông nội xử tử Trần Hoàng Thiên, anh vẫn còn nhớ như in. Tuy nhiên, thấy mảnh vỡ của gạt tàn bắn ra nhưng nắm đấm của Trần Hoàng Thiên lại không dính chút máu nào cả, bác dâu thứ nuốt nước miếng, nhưng vẫn là không dám xông lên đánh Trần Hoàng Thiên để trút giận. “Trần Hoàng Thiên! Cậu quả là tự phụ rồi!”
Bác hai đứng dậy, tức giận chỉ thẳng mặt Trần Hoàng Thiên nói: “Đây là nhà họ Trần, không phải là chỗ mà cậu có thể diễu võ giương oai, hai ngày qua vì anh cậu bị cậu đánh gãy chân, bẻ gãy tay mà bác dâu cậu ăn không ngon, ngủ không yên, cậu quỳ xuống xin lỗi bác dâu cậu cho tôi!” “Không thể nào
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn, bác đã thấy tôi quỳ trước ai chưa?” “Cậu không quỳ phải không?”
Vẻ mặt bác hai sững sờ, giật khẩu súng Desert Eagle trong tay một người làm, hướng thẳng vào trán Trần Hoàng Thiên, hét lớn: “Còn không quỳ, cậu có tin tôi bắn vỡ đầu cậu không?” “Có giỏi thì bác bắn đi!” Trần Hoàng Thiên bướng bỉnh, nhìn thẳng vào bác hai, nói tiếp: “Ông nội chỉ bảo tôi qua đây để anh họ bắn hai phát vào chân tôi chứ không có nhắc đến yêu cầu gì khác, bác không có tư cách gì để yêu cầu tôi phải làm thế này phải làm thế kia!” “Con mẹ nó!”
Bác hai nghiến răng hét lên: “Thử thì thử, xem tao có dám bắn vỡ đầu mày không!”
Vừa dứt lời, ông ta đã lên đạn. “Không được!”
Dương Ninh Vân vội vàng đứng chắn trước mặt Trần Hoàng Thiên, hét lớn: “Bác cũng biết, bác dâu vì anh họ bị đánh gãy tay gãy chân mà ăn không ngon ngủ không yên” “Thế còn Trần Hoàng Thiên thì sao? Anh ấy từ nhỏ đến giờ, đã bị các người ngược đãi bao nhiêu lần rồi hả? Anh ấy còn bị khoét gân tay gần chân, nếu ba mẹ anh ấy biết sẽ còn đau lòng như thế nào?” “Con trai hai bác là người, còn Trần Hoàng Thiên thì không phải ư? Con trai hai người phải chịu khổ một tý, hai người đã không chịu được, Trần Hoàng Thiên phải chịu khổ như thế này, ba mẹ anh ấy mà biết thì chắc là chịu được đấy hả?”
Bác hai đột nhiên nói không nên lời. “Cô là cái thá gì hả!” Bác dâu thứ đột nhiên tức giận hét lớn: “Đây là nhà họ Trần, đến lượt cô to tiếng ở đây à?”
Dương Ninh Vân không muốn gây thêm phiền phức cho Trần Hoàng Thiên, giọng điệu cũng hòa hoãn lại: “Tôi là vợ của Trần Hoàng Thiên, tôi có quyền nói thay cho chồng tôi. “Cô có quyền ư?
Lúc này Trần Hoàng Dương đi đến: “Ở bên ngoài, cô có quyền, nhưng ở nhà họ Trần, cô có là phượng hoàng thì cũng phải cúi đầu làm chim cút, ở đây không có chỗ cho cô nói!”
Dương Ninh Vân lập tức im lặng. “Trần Hoàng Dương, nói chuyện với vợ tôi thì lịch sự chút đi.” Trần Hoàng Thiên không vui nhìn Trần Hoàng Dương.
Trần Hoàng Dương giễu cợt: “Tôi biết cậu thương vợ cậu, vì sự an toàn của vợ cậu, cậu không ngại đem toàn bộ tài sản nghìn tỷ giao cho thương hội Nhật Bản. Sau khi nghe cậu hai nói tôi còn muốn ngạc nhiên chết đi được.” “Nhưng mà, cậu thương vợ cậu, lẽ nào tôi không thương người phụ nữ mà tôi thích sao?” “Lẽ nào cậu không biết người tôi thích là Thanh Vân sao? Thế nhưng cậu lại ngủ với cô ấy, cậu có biết tôi rất là muốn bóp chết cậu không hả?” “Anh thích giám đốc Phương không có nghĩa là giám đốc Phương cũng thích anh!” Dương Ninh Vân tức giận hét lớn: “Cô rất đối xử với Trần Hoàng Thiên rất tốt, từ nhỏ các người bắt nạt Trần Hoàng Thiên, cô ấy cũng vẫn chơi cùng anh ấy, cô ấy có thích thì cũng thích Trần Hoàng Thiên chứ không phải là anh” “Hơn nữa, trong lúc đó nếu anh ấy không làm như thế, giám đốc Phương sẽ chết mất, anh không có lý do gì để trách cứ anh ấy cả!” “Chết tiệt!”
Trần Hoàng Dương tức giận, giơ tay tát Dương Ninh Vân. “A!”
Dương Ninh Vân hét lên một tiếng, ngay lập tức cảm thấy trên mặt đau rát. “Bà xã!”
Trần Hoàng Thiên vội vàng ôm lấy Dương Ninh Vân, nhìn qua mặt cô, thấy máu ở khóe miệng trào ra, Trần Hoàng Thiên lập tức nổi đóa, nhìn Trần Hoàng Dương, nghiến răng ken két nhả ra một câu: “Ba năm nay tôi còn không dám động đến một sợi tóc nào của cô ấy, mà anh lại dám tát vào mặt cô ấy, lần này tôi không thể nhịn được nữa rồi!”
Vừa dứt lời, ánh mắt anh đột nhiên sắc lạnh đến cực điểm. “Sao nào? Muốn đánh nhau à?”
Trần Hoàng Dương xắn tay áo, cười khẩy: “Tôi không giống như cậu hai đầu. Trong đảm anh em này võ công của tôi cao nhất, chắc cậu không biết, tôi đã có đai.. “Mặc kệ anh có đai cái gì, đánh vợ tôi thì không xong đâu!” Không đợi Trần Hoàng Dương nói hết câu, Trần Hoàng
Thiên đã ngắt lời và đấm anh ta một cái. “Muốn chết à!”
Trần Hoàng Dương hai mắt sáng lên. Giơ tay nghênh đón cú đấm kia.
Hai nắm đấm va vào nhau.
Rắc rắc!
Ngay lập tức có tiếng xương gãy vang lên. “Ha ha!”
Người em thứ sáu, Trần Hoàng Phong cười lớn: “Đã nhìn thấy chưa, tay của cái tên vô dụng Trần Hoàng Thiên này bị anh cả đấm gãy rồi!” “Anh cả thật giỏi! “Anh cả mạnh quá!” “Anh cả thật là uy vũ!” Tất cả anh em của Trần Hoàng Thiên đều vỗ tay và hò
Ngoài dự đoán, đúng lúc này. “A!”
Trần Hoàng Dương hét lên một tiếng, tay trái nằm chặt lấy bàn tay phải, ngồi xổm trên mặt đất, mặt đầy đau đớn, sự đau đớn thấu xương vì xương tay bị gãy làm anh ta không nhịn được mà ứa cả nước mắt. “Sao lại thế này?”
Các anh em của Trần Hoàng Thiên và cả người lớn trong nhà đều kinh ngạc, không dám tin vào điều trước mắt.
Trần Hoàng Dương vốn được họ nhà Trần công nhận là người có võ công cao cường nhất trong đám con cháu đời này, năm nay mới 27 tuổi đã có đai đen bậc 2, ngay cả ông Tiêu trưởng họ cũng phải khen Trần Hoàng Dương có thiên phú.
Thế nhưng Trần Hoàng Dương lại bị Trần Hoàng Thiên đấm gãy xương tay ư? “Trời ạ! Sức mạnh tình yêu của Trần Hoàng Thiên bộc phát sao?”
Một người em gái của Trần Hoàng Thiên há hốc miệng kêu lên.
Mặc dù hồi đó Trần Hoàng Thiên đánh Trần Hạo Thịnh gần chết, là bởi vì Trần Hạo Thịnh mới có đai trắng bậc 6, kể từ sau đó, nói là khoét gân tay gân chân của Trần Hoàng Thiên nhưng thật ra là để phế võ công của anh, mới có 3 năm, lẽ nào võ công của Trần Hoàng Thiên hồi phục rồi ư?
Hồi phục thì hồi phục, nhưng thậm chí còn vượt qua cả Trần Hoàng Dương ư?
Điều này thật phi thường khiến cho người khác không thể tin nổi!
Đương nhiên, bọn họ không biết Trần Hoàng Thiên thậm chí đã giết cả tông sư Đan Cảnh, nếu không bọn họ sẽ há hốc mồm. “Này thì đánh vợ tôi!”
Dường như Trần Hoàng Thiên còn chưa trút được giận, nắm cổ áo Trần Hoàng Dương, tát hai cái thật mạnh đến mức hai bên khóe miệng Trần Hoàng Dương đều ứa máu. “Khốn khiếp! Làm phản rồi! Xem tôi có bóp chết cậu hay không!” Bác cả vô cùng tức giận, Trần Hoàng Dương là con trai ông ta, con trai bị đánh ngay trước mặt lẽ nào ông không tức giận được sao!
Bác cả lập tức giật khẩu Desert Eagle từ tay bác hai, nhằm vào Trần Hoàng Thiên. Đúng lúc này, Trần Hoàng Thiên giật mình, dùng sức nắm chặt lấy tay bác cả. “A!”
Bác cả đau đớn kêu lên, khẩu Desert Eagle trong tay cũng rơi xuống, Trần Hoàng Thiên đỡ lấy, lập tức chĩa vào trán Trần Hoàng Dương. “Không được động!”
Vệ sĩ nhà họ Trần lập tức chĩa khẩu Desert Eagle về phía Trần Hoàng Thiên. “Người không được manh động là các cậu mới đúng!”
Trần Hoàng Thiên nói: “Dám động, tôi sẽ bắn vỡ đầu
Trần Hoàng Dương” “Cậu dám!”
Bác cả nổi đóa. “Bác hy vọng tôi sẽ dùng cách đã từng đối phó với Trần Hạo Thịnh để đối phó với Trần Hoàng Dương sao bác cả?” Trần Hoàng Thiên cười khẩy.
Khuôn mặt bác cả đột nhiên cứng đờ, vội vàng nói: “Bỏ hết súng xuống đi.
Vệ sĩ bỏ súng xuống, bác cả hòa hoãn cười nói: “Trần Hoàng Thiên à, đều là người nhà cả, mau bỏ súng xuống đất, cẩn thận không lại bắn lung tung “Không có chuyện đó đâu.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu, kéo Trần Hoàng Dương đứng dậy, khẩu Desert Eagle vẫn dí vào trán, nói: “Thả Thanh Vân ra, rời khỏi họ nhà Trần, thì tôi sẽ tha cho Trần Hoàng Dương, nếu không, tôi sẽ bắt Trần Hoàng Dương cùng chết.
Anh vốn dĩ chỉ muốn để Trần Hạo Thịnh bắn hai phát để bảo toàn mạng sống của Phương Thanh Vân, nhưng không ngờ Trần Hoàng Dương lại đánh bà xã anh, làm cho anh tức giận, vậy thì anh đây không khách khí nữa. “Cậu dám!”
Bác hai tức giận nói: “Cậu dám làm loạn thì cả vợ chồng cậu đều phải chết!” “Ha ha.” Trần Hoàng Thiên cười, nói: “Vợ chồng tôi, sống chết có nhau. Tôi không sợ, cô ấy cũng không sợ, nếu không cô ấy cũng chẳng dám đến đây cùng tôi.” “Vợ chồng tôi ấy à, mệnh khổ, không sợ chết, còn Trần Hoàng Dương, bác hỏi anh ta xem anh ta có sợ chết không” “Đừng manh động! Trần Hoàng Thiên câu đừng manh động!” Trần Hoàng Dương lập tức hét lớn: “Ba, mau thả Thanh Vân ra, đừng kích động cậu ta, cậu ta là kẻ liều mạng, con sợ cậu ta sẽ nổ súng lung tung đó ba!”
Bác cả không biết làm thế nào, Trần Hoàng Dương là con trai ông ta. Là người có hy vọng sẽ trở thành người thừa kế họ nhà Trần nhất, ông ta nhất định sẽ không để Trần Hoàng Dương xảy ra chuyện gì đâu. “Đem Phương Thanh Vân tới đây!” Bác cả ra lệnh. Vài phút sau, vệ sĩ đưa Phương Thanh Vân đến phòng khách. “Cậu ba, Dương Ninh Vân, hai người…
Phương Thanh Vân nhìn thấy một màn trước mắt, kinh ngạc.
Trần Hoàng Thiên nhìn sang Phương Thanh Vân, nhìn thấy mặt cô ấy bầm tím, bị đánh không ít, nhưng bây giờ không phải là lúc để tính toán chuyện này, rời khỏi họ nhà Trần mới là việc quan trọng nhất. “Bà xã, chúng ta cùng Thanh Vân rời khỏi đây” Trần Hoàng Thiên nói.
Dương Ninh Vân đáp lại một tiếng, tiến lên phía trước nằm lấy cổ tay Phương Thanh Vân, cùng Trần Hoàng Thiên đi thẳng ra ngoài cửa phòng khách nhà họ Trần, bác cả, bác hai và những người khác dẫn theo đám vệ sĩ đi theo.
Nhà họ Trần quá rộng, Trần Hoàng Thiên túm chặt chặt lấy Trần Hoàng Dương, đi không nhanh, mất khoảng 10 phút mới gần đến cổng lớn.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe nguyên thủ RollsRoyce thủ đô mang biển số 88888, tiến vào cổng nhà họ Trần rồi dừng lại.
Giây tiếp theo!
Phương Thanh Vân kêu lên. “Không xong rồi cậu ba, chủ tịch đến rồi!”