Khoan hãy nói, lời đồn kia của Trần Hoàng Thiên vô cùng có tác dụng. Khi Tùng Sơn báo cáo tình hình với trụ sở chính Đăng Thanh Xã, trụ sở chính đã ra lệnh trước khi điều tra rõ lai lịch của sư phụ Trần Hoàng Thiên thì tạm ngừng ra tay với Hoàng Gia Entertainment.
Nhưng sau khi mệnh lệnh này được truyền xuống không bao lâu, thế lực của Đằng Thanh Xã ở khu vực Đông Nam đã gửi tin tức công bố vài ngày nữa cháu ngoại của hội trường hiệp hội Thiên Minh sẽ dẫn sư phụ anh tới khu vực Đông Nam, giúp đỡ hiệp hội Thiên Minh càn quét thế lực của Đằng Thanh Xã ở khu vực Đông Nam.
Vì thế trụ sở chính Đằng Thanh Xã triệu tập cuộc họp khẩn cấp, xã trưởng tự mình chủ trì cuộc họp. “Sư phụ của chủ tịch Hoàng Gia Entertainment mấy ngày nữa sẽ tới khu vực Đông Nam giúp đỡ hiệp hội Thiên Minh tấn công thể lực của Đằng Thanh Xã chúng ta. Các anh thấy thế nào?” Xã trưởng hỏi. “Xã trưởng, chủ tịch Hoàng Gia Entertainment mới hai mươi lăm tuổi mà lại có thực lực đánh chết hai vị Tông sư đạt tới Đan Cảnh tầng ba thì ít nhất phải là Đan Cảnh tầng bốn hoặc tầng năm. Đây là Tông sư trẻ tuổi nhất trăm năm qua của giới võ. Có thể dạy ra đồ đệ lợi hại như thể thì chỉ có thể là võ tôn đạt tới Thần Cảnh, vì lý do an toàn, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với hiệp hội Thiên Minh, trả địa bàn đã cướp được cho họ, sau đó rút trụ sở chính của Tông sư về. Nếu không những Tông sư đó bị giết, sức mạnh của Đằng Thanh Xã sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, như vậy hiệp hội Thiên Minh sẽ đè đầu cưỡi cổ Đằng Thanh Xã chúng ta.” Có một cấp cao của Đằng Thanh Xã nói. “Tôi đồng ý với đề nghị của trưởng lão Linh Mộc.” Có một cấp cao khác đứng lên. “Bây giờ không biết thực lực của sư phụ chủ tịch Hoàng Gia Entertainment, không thể hành động mạo hiểm. Trước tiên vẫn nên tra rõ ràng sư phụ của chủ tịch Hoàng Gia Entertainment là ai? Nếu chúng ta đủ sức để chống lại thì tới lúc đó phản công cũng không muộn.”
Có lý 11
Cấp cao ngôi đó đồng loạt đồng ý. “Vậy được.” Hội trưởng tỏ thái độ: “Gọi điện cho thế lực ở khu vực Đông Nam nói chuyện với hiệp hội Thiên Minh, trả địa bản đã cướp lại, chờ kết quả điều tra của Tùng Sơn. “Vâng!”
Nửa tiếng sau, ở một trang viên xa hoa ở Cựu Thành. “Ha ha ha!”
Biết Đằng Thanh Xã đề nghị đàm phán hòa bình, bằng lòng trả lại tất cả địa bàn đã cướp, cả nhà Thẩm Thành Đông hội trưởng của hiệp hội Thiên Minh từ trên xuống dưới vui mừng không thôi. “Ông cụ, đúng là không thể không nói, tên nhóc Trần Hoàng Thiên kia đúng là có bản lĩnh. Chỉ nói dối như cuội thôi đã khiến Đăng Thanh Xã sợ tới mức chủ động đưa ra yêu cầu đảm phản hòa bình. Nếu họ biết vốn Trần Hoàng Thiên không có sư phụ thì đúng là sẽ tức hộc máu” Chú hai Thẩm Thiên Sang cười đau cả bụng. “Đúng đó!” Chú cả Thẩm Thiên Thanh cười nói: “Vốn chúng ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là buông bỏ địa bàn khu vực Đông Nam, sau này có cơ hội sẽ cướp về. Không ngờ Trần Hoàng Thiên chỉ dọa một chút đã bảo vệ được địa bàn của chúng ta. Không thể không nói lần này đã làm phiền Trần Hoàng Thiên rồi.” “Ừ!”
Vẻ mặt ông cụ Thẩm Thành Đông đầy vui mừng: “Cậu con trai của Thiên Liên này là miếng ngọc thô chưa được mài giũa, chỉ cần tinh tế điêu khắc thì chắc chắn sẽ có ngày khiến cả thế giới kinh ngạc.” “Ông cụ nói đúng!” Thẩm Thiên Sang nói: “Nó còn trẻ như thế đã có thực lực đánh chết Tông sư Đan Cảnh tầng ba. Mười năm hai mươi năm sau có khi có thể tới cảnh giới Thần Cảnh. Tới lúc đó hiệp hội Thiên Minh chúng ta sẽ có một vị cao thủ cấp cao nhất làm hậu thuẫn, có thể nhờ Trần Hoàng Thiên ra tay cản quét các thế lực khác giúp chúng ta!” “Ừ.” Thẩm Thành Đông khẽ gật đầu, nói: “Lão nhị, thông báo cho Trần Hoàng Thiên chú ý an toàn. Nếu ba không đoán sai thì tiếp theo Đằng Thanh Xã sẽ đi điều tra thân phận của sư phụ Trần Hoàng Thiên. Nhắc nhở nó đừng để bị điều tra ra, như thế hiệp hội Thiên Minh có thể có được thái bình vài năm, chúng ta cũng chuẩn bị cho ngày nào đó Đằng Thanh Xã phản công cho tốt.” “Vâng thưa ông cụ. Con đi thông báo Trần Hoàng Thiên ngay” Thẩm Thiên Sang lập tức gọi điện thoại cho Trần Hoàng Thiên.
Nửa tháng sau, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân khá yên bình. Đám cậu ấm kia không tới quấy rầy, Dương Chí Văn cũng không đi hẳn học Dương Ninh Vân. Mà tình cảm của Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân trong nửa tháng này cũng đã thăng hoa.
Tuy còn chưa tới mức muốn thu vật báu vào trong kho, nhưng hôn khế đã là trạng thái bình thường. Họ như đôi tình nhân trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, đều rất quý trọng đối phương.
Về phần làm ăn của tập đoàn nhà họ Dương thì trong nửa tháng này đã cất cánh, khiến Dương Ninh Vân bận tới mức kinh khủng.
Vì vậy, gần đây Lý Tú Lam cũng không ồn ào với Trần Hoàng Thiên. Bà ta ăn no uống đủ rồi chơi mạt chược, xem tiến độ lắp đặt thiết bị ở biệt thự lớn, thỉnh thoảng sẽ đi câu kẻ ngốc.
Có điều khiến bà ta buồn bực là nửa tháng câu được hai kẻ ngốc thì không cánh mà bay hết. Liên lạc cũng không liên lạc được, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. khiến bà ta tức tới mức chửi thẳng mẹ nó.
Vừa mới tạo được tình cảm tốt, còn chưa cho bà ta điều bà ta muốn đã ăn bữa cơm, nhận của bà ta gần ba mươi triệu tiền trà nước, sau đó không có gì nữa.
Bà ta không thể không buồn bực à?
Đêm hôm đó, tại một căn phòng bao ở hội sở giải trí nào đó.
Đám cậu ấm Chu Tử Hào, Thạch Giang Hoành, Ngụy Thiếu Hưng, Diệp Phùng và cả Dương Chí Văn tụ tập cùng nhau, uống rượu tán gái, chơi đùa trông rất vui vẻ.
Tới gần mười hai giờ đêm, tất cả mọi người đã say mờ mắt, đúng vào lúc này Chu Tử Hào nhận được một cuộc điện thoại. “Boss, đã đón được lính đánh thuê” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một câu bằng tiếng Anh.
Hai mắt Chu Tử Hào tỏa sáng, nói: “Mang tới cho tôi xem.” “Được, tới ngay lập tức. Тr*цуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Tút tút…
Điện thoại cắt, Chu Tử Hào phá lên cười ha ha, nói: “Mấy em gái các em ra ngoài trước một chút, đóng cửa lại. Mấy người bọn anh có chuyện muốn nói.” “Vâng cậu Chu.”
Mười mấy em gái trẻ trung quyến rũ lại xinh đẹp đi giày cao gót, lắc lắc cái eo nhỏ khêu gợi ra khỏi phòng bao. “Cậu Chu, có chuyện gì mà vui vẻ thế?” Thạch Giang
Hoành hỏi. Chu Tử Hào cười hì hì: “Dennis và Andrew đã đón được lính đánh thuế, không bao lâu nữa sẽ tới đây.” “Thật à?”
Một đám cậu ấm lập tức tràn đầy tinh thần. “Anh thấy tôi giống đang lừa các anh à?” Chu Tử Hào giang tay đầy đắc ý.
Mọi người lắc đầu nói không giống, sau đó phá lên cười ha ha. “Vậy lúc nào thì ra tay?” Thạch Giang Hoành hỏi tiếp.
Chu Tử Hào nhìn về phía Diệp Phùng, nói: “Ngày mai anh bảo bạn gái anh hẹn Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân. Tôi đã chọn xong địa điểm rồi, ngay ở quán trà Thiên Hương.” “Đối diện cửa chính quán trà là một cái khách sạn, đặt phòng ở đó, dựng súng bắn tỉa. Chỉ cần Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân vừa tới cửa quán trà thì đoàng đoàng hai tiếng là có thể bắn chết hai người họ!” “Ha ha ha!”
Mọi người nghe thế thì cười như điên đầy vui vẻ. “Cậu Chu, cao minh thật. Chiều này của cậu thực sự là cao minh quả!” Dương Chí Văn giơ ngón tay cái lên khen. “Đúng là cao minh!” Diệp Phùng nói: “Lát nữa tôi về sẽ nói với Ngọc Dao, để cô ấy hẹn Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân tới quán trà Thiên Hương uống trà “Cô ấy vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước tôi tới nhà Dương Ninh Vân tìm Trần Hoàng Thiên gây rắc rối. Vừa hay tôi dùng lý do muốn xin lỗi mời Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân tới quán trà Thiên Hương. Chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng bằng lòng làm chuyện này cho tôi.” “Rất tốt!” Chu Tử Hào cười nói: “Vậy cứ quyết định như thế. Ngày mai là có thể tiễn Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên xuống địa ngục!” “Ha ha ha!”
Đám người phá lên cười thoải mái. Không bao lâu sau, Dennis và Andrew dẫn hai lính đánh thuê tới.
Họ chơi thẳng tới 2 giờ sáng mới vô cùng vui vẻ mà đi về.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hoàng Thiên nhận được điện thoại của Hoàng Thiên Tuấn. “Chủ tịch, hôm nay họ sẽ hành động. Địa điểm là ở quán trà Thiên Hương. Ở khách sạn đối diện quán trà có súng bắn tỉa, tới lúc đó bạn gái Diệp Phùng sẽ dùng lý do Diệp Phùng muốn nói lời xin lỗi, gọi bà chủ và cậu qua nhận lời xin lỗi của anh ta. Chờ hai người các cậu vừa tới của quán trà thì súng bắn tỉa sẽ ra tay” Hoàng Thiên Tuấn nói. “Kế hoạch đặt ra rất kín đảo.” Trần Hoàng Thiên cười cười, nói: “Tôi biết rồi, ông thông báo cho Minh Hiện để cảnh sát chìm chờ ở đối diện, tôi và Ninh Vân xuất phát tới quán trà Thiên Hương sẽ gọi điện thoại cho ông đúng lúc. Tới lúc đó bảo cho cảnh sát bắt sống hai lính đánh thuế này, không sợ không tóm được bọn họ.” “Vâng chủ tịch!”