Sau hơn hai giờ bay, Trần Hoàng Thiên và nhóm của mình đã đến thành phố Cẩm Quan, Thiên Phủ.
Vì vé trực tiếp từ kinh đô đến Ninh Châu vào ngày hôm đó đã bán hết sạch, Trần Hoàng Thiên mua vé từ thành phố Cẩm Quan, Thiên Phủ đến Ninh Châu, nhưng chưa đến giờ bay, lại là chuyến bay buổi tối, nên Nhâm Văn Thành đưa anh đến nhà họ Nhậm làm khách. “Ông nội. Ông đã về rồi!”
Ngay khi trở lại nhà họ Nhậm, Nhậm Tường Thiên đã ra đón ông ta.
Khi nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, sắc mặt của anh ta có chút tối sầm.
Bởi vì cô em gái yêu thích của anh ta đã bị Trần
Hoàng Thiên đưa lên giường.
Ngoài ra, Trần Hoàng Thiên đã đánh anh ta vài lần.
Mấu chốt là anh ta nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên yêu lại người cũ của anh ta, nhưng lần đầu tiên Cổ AnhNhi đã dành cho Trần Hoàng Thiên, anh ta mới là người dùng lại đổ của Trần Hoàng Thiên.
Ba điểm này khiến anh ta vô cùng bất mãn với Trần Hoàng Thiên, anh ta kỳ quái nói: “Ông nội của tạo bị Hàn Bình Minh đâm vào bụng vì cứu mày. Mày còn mặt mũi đến nhà tạo sao, không sợ nhà họ Nhậm đánh chết mày sao?”
Nói đến đây, anh lại nhìn Nhậm Tường Vân, trừng mắt: “Cả em nữa, đề cứu một người ngoài, lại gọi ông nội mạo hiểm lớn như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với ông, em có thể gánh vác trách nhiệm đó không? Em có biết rằng ba và chú đang muốn giết em không?”
Nhậm Tường Vân bĩu môi, trông giống như một đứa trẻ đã làm điều gì sai trái, cô ấy choàng tay qua cánh tay Nhậm Văn Thành và nũng nịu: “Ông ơi, anh trai quát cháu.” “Này! Con bé chết tiệt này…”
Nhậm Tường Thiên chưa kịp nói xong, Nhậm Văn Thành đã tát vào đầu anh ta một cái, không khách khí: “Cháu đến Côn Châu làm hỏng việc của ông, ông chưa trách cháu thì thôi, cháu còn dám trách Tường Vân à, cút qua một bên, cẩn thận ông đánh chết cháu!”
Nhậm Tường Thiên bước sang một bên với cái đầu và khuôn mặt xám xịt, với ánh mắt đầy phẫn uất.”Lè!”
Nhậm Tường Vân đắc thắng khịt mũi, năm lấy cánh tay của Trần Hoàng Thiên, và đi theo Nhậm Văn Thành. “Dám thân thiết với Trần Hoàng Thiên như vậy trước mặt ông nội, xem ra ông nội đã đồng ý bọn họ ở cùng nhau.”
Nhậm Tường Thiên tự nghĩ, rất khó chịu.
Sau đó, Trần Hoàng Thiên dưới danh nghĩa bạn trai của Nhậm Tường Vân, được giới thiệu với tất cả người nhà họ Nhậm, mặc dù nhà họ Nhậm bất mãn vì Trần Hoàng Thiên khiến Nhậm Văn Thành bị thương, nhưng ông ta không có ý kiến gì, đám người nhà họ Nhậm cũng không dám nói gì.
Mãi cho đến khi ăn tối xong, Trần Hoàng Thiên và Nhậm Tường Vân mới rời khỏi nhà họ Nhậm và đến sân bay. “Em rể, cậu có em gái tôi rồi, nói khéo với Cổ Anh Nhi, đề cô ấy đến thành phố Cẩm Quan với tôi đi?”
Nhậm Tường Thiên chở họ đến sân bay, nghĩ đến dáng người xinh đẹp của Cổ Anh Nhi, anh ta liền muốn tạo quan hệ với Trần Hoàng Thiên. “Cút.” Trần Hoàng Thiên không khách khí đáp.Nhậm Tường Thiên bất mãn: “Cậu có em gái của tôi rồi, không giới thiệu Cổ Anh Nhi cho tôi, cậu còn muốn giữ cho riêng mình sao?” “Em không có vấn đề gì, tại sao anh lại có ý kiến nhiều như vậy?” Nhâm Tường Vân hậm hực.
Nhậm Tường Thiên: ”
Em gái à, em không sợ Trần Hoàng Thiên chơi nhiều quá sẽ mang bệnh vào người sao?
Tại thời điểm này, Đông Đô, khách sạn Hào Đốn. “Nào, can ly chúc mừng Ninh Vẫn đảm nhận chức Tổng giám đốc Tập đoàn nhà họ Hàn của chúng ta!”
Trong phòng riêng, Hàn Từ Minh nâng ly nói.
Cái mà anh ta gọi là tập đoàn nhà họ Hàn chính là tập đoàn nhà họ Dương mà anh ta đã mua lại. “Chúc mừng Tổng giám đốc Dương!”
Một nhóm giám đốc điều hành công ty đã đứng lên nâng ly chúc mừng. “Cam on.”
Dương Ninh Vân mìm cười nâng lỵ, sau đó mọi người trên bàn đều uống rượu. “Ninh Vân, sau này làm việc chăm chỉ và đừng đểanh Hàn thất vọng.”
Lý Tủ Lam, người được mời đến, mìm cười.
Dương Ninh Vân gật đầu, cô có chút không muốn nói chuyện với mẹ, cô vẫn còn bất bình với mẹ.
Ngay sau đó, có một tiếng nổ lớn.
Cánh cửa của phòng riêng bị bật ra, và một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào. “Trời a! Ai đây?” Nhiều người đang ngồi sợ hãi, lần lượt lui vào góc tường, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ. “Mọi người đừng sợ”
Hàn Từ Minh an ủi, hét vào mặt người đàn ông đeo mặt nạ: “Ông là ai? Tại sao lại đột nhập vào đây?”
Người đàn ông đeo mặt nạ đóng cửa lại và hỏi một cách thờ ở: “Anh là Hàn Từ Minh?”. “Đúng vậy, tôi là Hàn Tử Minh.”
Hàn Tử Minh vỗ vỗ ngực, hỏi: “Ông muốn làm gì?” “Có người bỏ ra 300 tỷ, để tôi lấy mạng chó của anh.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói, sau đó đi từng bước về phía Hàn Tử Minh.
Dương Ninh Vân thay đổi sắc mặt khi nghe được lời này, rụt rè hỏi: “Anh Hàn, người đó muốn giết anh, phải làm sao?””Ninh Vân đừng sợ ”
Hàn Từ Minh vỗ vỗ vai Dương Ninh Vân An an ủi, sau đó lao thẳng về phía người đàn ông đeo mặt nạ. “Tôi muốn xem xem, ông có thể giết tôi không!”
Vừa nói, anh ta đã đến bên người đàn ông đeo mặt nạ và giảng một cú đấm về phía người đó. “Tự tìm chết!”
Người đàn ông đeo mặt nạ cũng ra một đòn.
Bùm!
Hàn Từ Minh thoát ra và đập vào bàn ăn trước khi dừng lại, đồ trên bàn rơi xuống đất, gây ra một tràng âm thanh chói tai. “Anh Hằn, em không sao chứ?” Dương Ninh Vân hỏi ngay. “Không sao đâu.”
Hàn Tử Minh nói.Anh ta hét lên với kẻ đeo mặt nạ: “Tôi cho ông 600 tỷ, không giết tôi nữa, đồng thời nói cho tôi biết ai muốn giết tôi, được không?”
Người đàn ông mặt nạ im lặng vài giây rồi nói: “600 tỷ quả thực có chút hấp dẫn. Nếu anh có thể bỏ ra 600 tỷ, tôi có thể không giết anh, nhưng tôi không thể phản bội người đã thuê mình.””Được được được!”
Hàn Từ Minh gật đầu liên tục: “Ông đừng vội, tôi sẽ gọi người chuẩn bị tiền.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra bầm một dãy số: “Lập tức chuẩn bị 600 tỷ tiền mặt, để vào xe, sau đó mang đến khách sạn Hào Đốn.”
Sau đó anh ta cúp máy, mìm cười nói: “Một lát nữa sẽ giao tiền, ông chờ một lát.” “Nếu dám chơi tôi, tất cả sẽ chết!” Người đàn ông đeo mặt nạ hét lên.
Hàn Tử Minh gật đầu liên tục và nói đồng ý.
Khoảng mười lăm phút sau.
Bùm!
Cánh cửa phòng riêng bị bật tung. “Ông Vương, bắt người đàn ông đeo mặt nạ này cho tôi!”
Hàn Từ Minh hét lên.
Người đàn ông đeo mặt nạ quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người, như thể một bóng ma lao tới.
Giây tiếp theo!
Bùm!
Người đàn ông đeo mặt nạ đã bị ném vào khôngtrung với một cú đấm Ông ta đập người vào tường và phun ra một ngụm máu. “Ô ô ô!!!”
Những người trong phòng riêng bỗng nhiên sôi
Phù!
Dương Ninh Vân thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Từ Minh cười với cô: “Anh thông minh không, anh cố ý gọi điện chuẩn bị tiền rồi gọi vệ sĩ.”
Dương Ninh Vân cười gật đầu.
Lúc này, Hàn Tử Minh đi tới chỗ người đeo mặt nạ giẫm lên ngực của người đó: “Còn dám tới giết tôi, Hàn Tử Minh tôi dễ giết vậy sao?”
Nói xong, anh ta gỡ mặt nạ của người đàn ông mặt na ra.
Giây tiếp theo!
Lý Tú Lam cảm thán. “Trời a! Đây không phải là Hoàng Đức Thắng, quán chủ Võ quán Hoàng Quyền sao?”
Dương Ninh Vân chạy đến sau khi nghe thấy điều
Ngay cái nhìn đầu tiên! Quả nhiên, đó là Hoàng Đức Thắng. “Ai sai ông giết tôi? Nói! Nếu không nói cho tôi biết, tôi sẽ khiến ông chết thảm!” Hàn Tử Minh uy hiệp. “Tôi nói: Tôi nói: ”
Hoàng Đức Thắng hốt hoảng nói: “Là Trần Hoàng Thiên. Anh ấy nói anh ấy còn chưa được lên giường với vợ mà đã bị anh dẫn dụ. Anh ấy không cam tâm, nên đã cho tôi 300 tỷ và yêu cầu tôi giết anh. Tôi bị ám ảnh bởi tiền và đồng ý, nhưng không ngờ… Tiền này lại khó kiểm như vậy, nếu biết thế này thì tôi đã không đến, xin đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi!”
Vừa nói ra lời này, Dương Ninh Vân liền choáng váng!
Nhưng Lý Tú Lam đã bùng nổ. “Cái thứ chết tiệt này, anh Hàn đã cứu Ninh Vân không biết bao lần, đối xử tốt với Ninh Vân như vậy, nó lại chỉ vì chưa từng lên giường với Ninh Vân mà lại muốn giết cậu Hàn, đúng là ang dạ sói, đồ súc sinh!”
Nói đến đây, bà tức giận nói với Dương Ninh Vân: “Bây giờ con biết lòng dạ của người đàn ông con yêu tối tăm như thế nào chưa?”
Dương Ninh Vân không thể tin được đó là sự thật,cô ngồi xổm xuống, run giọng hỏi: “Ông Hoàng, những gì ông vừa nói, có phải là sự thật không?” “Nói! Có thật không?” Hàn Từ Minh hét lên.
Hoàng Đức Thắng kêu lên: “Thực sự, những gì tôi nói là sự thật, nếu tôi nói dối, trời tru đất diệt!”