CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Không hay rồi, Phạm chưởng môn mau chạy đi!” Hàn Tử Minh hét lên.

Độc tính còn chưa lan ra toàn thân, Trương chân nhân đã tự chặt cánh tay, độc tính cũng sẽ không khuếch tán khắp cơ thể được.

Phạm Hầu Khải cũng ý thức được không ổn, bản thân bị trọng thương, cho dù Trương chân nhân chỉ còn một cánh tay thì ông ta cũng đánh không lại, lập tức không dám trì hoãn thêm giây nào, kéo Hàn Tử Minh đạp gió chạy thoát, “Đồ chó chết kia. Đừng chạy!”

Trương chân nhân tức phát điên rồi, đạp gió đuổi theo.

Trương thiên sư hô: “Đạo hữu đừng đuổi theo, ông mất một cánh tay nên chưa chắc có thể đánh thắng Phạm Hầu Khải, đừng để lại trúng ám chiêu hay trúng độc nữa!”

Ông lo lắng Trương chân nhân lại mắc mưu lần nữa, Phạm Hầu Khải sau khi hồi phục trở lại, sẽ giết chết hết tất cả bọn họ.

Trương chân nhân nghe vậy lập tức dừng lại, không tiếp tục truy kích nữa.

Ông ta coi như biết khả năng dùng độc của Hàn Tử Mình rất lợi hại, cũng sợ lại trúng độc, liền chuyển tất cả lửa giận lên người Cecil và mấy người nước ngoài, đám người Cecil rất nhanh đã bị Trương chân nhân giết chết nằm hết trên đất. “Xong rồi xong rồi!”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trần bắt đầu hoảng sợ. “Bảo Trân chạy mau, chúng ta đã thất thế rồi, còn không chạy nhất định phải chết!

Dứt lời. Bà ta liền kéo Dương Bảo Trân chạy trốn. Dương Thiên Mạnh lập tức hét lớn: “Mau bắt hai kẻ súc sinh này lại, hôm nay tôi phải đánh chết hai ả!” Ông vừa dứt lời.

Chú bác và các anh em họ của Trần Hoàng Thiên, liền đuổi theo hưởng Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân chạy trốn. “Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi, chết chắc rồi…

Lý Tú Lam bị dọa muốn vỡ mật.

Hai người bọn họ là phụ nữ, sao có thể chạy thoát khỏi đám đàn ông đang đuổi theo phía sau cơ chứ! Rất nhanh.

Trần Hoàng Dương và mấy anh em họ của Trần Hoàng Thiên, liền bắt được Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân. Hai mẹ con sợ hãi.

Xoay người, đường lui lại bị nhóm người chú bác của Trần Hoàng Thiên chặn lại. “Hu hu hu…”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân bị dọa khóc. Hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khóc to. “Đừng giết mẹ con chúng tôi, chúng tôi cũng là bị ép buộc, cầu xin mấy người giơ cao đánh khế, buông tha mẹ con chúng tôi đi” Lý Tú Lam nói. “Chúng tôi cũng không muốn đến đây, là tên súc sinh Hàn Tử Minh kia bắt ép chúng tôi đến, nếu không sẽ đánh chết chúng tôi, thật sự là không có biện pháp mới đến đây, cầu xin mấy người đừng giết chúng tôi” Dương Bảo Trân bị dọa khóc ròng nói. “Câm mồm đi!”

Bác hai đánh mạnh vào người Dương Bảo Trân. “Đều là do con tiện nhân này xúi giục con trai tôi lừa Thanh Vân bỏ thuốc con trai của Trần Hoàng Thiên, hại con trai tôi bị Trần Hoàng Thiên bóp chết, tôi muốn đánh chết con tiện nhân này!”

Bác hai phát tiết nỗi đau mất con lên người Dương

Bảo Trân, đấm đá cô ta liên tục. Thím hai còn ác hơn nữa, nắm lấy đầu tóc của Dương Bảo Trân đập đầu cô ta xuống mặt đất, vừa đạp vừa hét: “Mày trả con trai lại cho tao, trả con trai lại cho tao..”

Bác cả chỉ vào mặt Lý Tú Lam: “Tiện nhân này, vừa nãy đánh Thanh Vân nặng tay như vậy, để tôi đánh bà ta trả thù cho Thanh Vân!”

Ngay sau đó.

Chú bác và anh em họ của Trần Hoàng thiên, không có ai nhàn rỗi, tất cả đều hợp sức đánh đập hai mẹ con Lý Tú Lam, đánh hai mẹ con họ khóc không ra tiếng. “Tự làm bậy, không thể sống, không thể sống!” Dương Thiên Mạnh vô cùng đau đớn mắng to.

Một người là vợ ông ta, một người là con gái của ông ta, bị người ta vậy đánh như vậy, ông có thể không đau lòng sao?

Nhưng mà!

Ông không cầu tình.

Bởi vì hai mẹ con này đã làm quá nhiều việc tán tận lương tâm rồi! Ông còn hận không thể tự tay giết chết hai mẹ con này.

Rất nhanh.

Sau khi đánh đám một lúc lâu, mọi người ngừng lại, mà Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân cũng đã bị đánh thành chó chết. “Ông thông gia, ông nói nên xử lý ha người này thế nào?”

Bác cả hỏi Dương Thiên Mạnh.

Dương Thiên Mạnh rất muốn nói trực tiếp đánh chết đi.

Nhưng một người là con gái ông, một người là vợ đã sinh cho ông hai đứa con gái, ông thật sự có chút không nhẫn tâm, vì thế liền nói: “Đánh gãy hai chân ném trên đường, cho hai người lưu lạc đầu đường xin cơm, trực tiếp đánh chết quá dễ dàng cho hai người này. Tôi muốn cho hai người vĩnh viễn sống ở trong hối hận, hối hận này đã tạo nhiều ác nghiệt như vậy trong hơn một năm nay!” “Được!”

Bác cả vô cùng tán đồng phương pháp này, liền nói: “Đánh gãy hai chân của hai kẻ tiện nhân này rồi ném trên đường đi!”

Vừa nói dứt lời. “A!”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trần liền hét lên thảm thiết như heo chọc tiết, bị đánh gãy hai chân. Bọn họ liền lập tức ngất lịm đi, sau đó bị mấy người Trần Hoàng Dương nâng ra khỏi đại nội, ném vào thùng rác đặt bên ngoài. “Loại rác rưởi như vậy, cũng chỉ có thùng rác thích hợp voi hai me con no.”

Trần Hoàng Dương phủi tay. Dân theo mấy người em trai vào lại đại nội. “Quá lớn, thương vong quá lớn rồi”

Tổng quản đại nội vô cùng đau đớn.

Hai vị chưởng môn của hai đại môn phải là Trương thiên sư và sư thái Mạc Ngôn trúng độc, Võ Đang Trương chân nhân bị mất một cánh tay, cao thủ đại nội cao tầng đều bị trọng thương, Chu Kình Thượng còn bị đánh chết.

Cái giá phải trả này khiến ông ta đau đớn đến phát khóc. “Sớm biết như thế, tôi đã không tới!”

Trương chân nhân vì mất một tay mà vô cùng đau đớn phần nộ, hối hận đã đi chuyến này.

Con trai bị bắt đi, Phương Thanh Vân đau lòng sắp chết rồi, nhưng vẫn an ủi nói: “Trương chân nhân đừng nóng giận, Dược Vương y thuật cao minh, nếu tìm được cánh tay thích hợp, sẽ có thể nối lại tay cho ngài. Cùng lắm là một năm, cánh tay của ngài sẽ trở lại như cũ, không để lại di chứng gì.”

Trong lòng Trương chân nhân lúc này mới thoải mái một chút. “Đúng đúng đúng”

Tổng quản đại nội nói: “Dược Vương y thuật cao minh, ông ấy hỗ trợ nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho độc tính của nhóm Thiên Sát gần nhất ở bệnh viện quân đội. Tôi lập tức phải người đưa các người đến bệnh viện.

Rất nhanh, mười mấy chiếc xe cứu thương đi vào trong đại nội, đưa những người trúng độc và bị thường đến bệnh viện.

Phương Thanh Vân đã khóc kiệt sức rồi. “Con trai tôi bị bắt đi rồi, Trần Hoàng Thiên mà biết nhất định sẽ hận chết tôi, hu hu hu… Tổng quản, ông mau phải người tra xét xem con trai của tôi bị Hàn Tử Minh bắt đi đâu rồi, nhân tiện gọi điện thoại báo cho Trần Hoàng Thiên. Nói anh ấy mau nghĩ cách cứu con trai”

Tổng quản đại nội vội vàng đồng ý, gọi điện thoại làm tổ chức có liên quan tìm kiếm hướng đi của Hàn Tử Minh. Rồi sau đó, mở đường tàu tư nhân của Phật Gia

Đường.

Lúc này.

Trần Hoàng Thiên dẫn theo đại quân của Phật Gia Đường đã chiến thắng trở về lại doanh địa. “Tiểu Phật gia, không tốt rồi. Người nhà của anh ngặp nguy hiểm rồi.”

Có người lập tức tiến lên nói: “Vừa nãy đại nội gọi điện thoại tới, Hàn Tử Minh tấn công vào đại nội, bởi vì anh ta dùng độc nên cả sư thái Mạc Ngôn, Trương thiên sư, và Trương chân nhân đều trúng chiêu, thương vong của trận đó vô cùng nặng nề!”

Trần Hoàng Thiên đang ngậm thuốc lá, nghe những lời này liền lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, sợ đến ngây ngẩn cả người!

Anh lập tức khẩn thiết hỏi: “Ba của tôi, Thanh Vân, con trai củ tôi còn cả Ninh Vân nữa, bọn họ thế nào rồi?”

Thông tín viên trả lời: “Tiểu Tiểu Phật gia bị Hàn Tử Minh bắt đi, Dương Ninh Vân bị thương dẫn đến hôn mê, sư huynh của anh… bị Hàn Tử Minh dẫm lên ngực đã chết rồi” “Nhưng mà cũng may là Trương chân nhân của phái

Võ Đang tự chặt cánh tay. Không để độc tính khuếch tán toàn thân, khiến Hàn Tử Minh và Phạm Hầu Khải bị dọa bỏ chạy, ngoại trừ tiểu Tiểu Phật Gia bị bắt đi, người nhà của Tiểu Phật Gia người cũng không gặp phải chuyện gì.”

Trần Hoàng Thiên ước chừng đã hút hết ba điếu thuốc, cố nén tức giận trong lòng xuống, nói: “Gọi điện bảo đại nội, đóng băng thi thể của sư huynh tôi đi, lỡ như ngày nào đó sư phụ trở về lại không thể nhìn thấy mặt huynh ấy lần cuối. “Lại bảo đại nội tích cực tìm kiếm tung tích của Hàn Tử Minh, cũng bảo đại nội báo cho ba tôi, nói ông ấy không cần quá sốt ruột, cũng không cần tự trách, an ủi Thanh Vân và chăm sóc Ninh Vân cho tốt là được, cái mệnh tiện này của Trần Hoàng Thiên ông trời sẽ không nhận đâu, con trai tôi và tôi cùng đều có mệnh tiện, lúc ở trong bụng đã gặp trắc trở rồi, ông trời cũng sẽ không nhận đâu, nói bọn họ không cần quá lo lắng.

Tuy anh nói như vậy, nhưng lúc nói ra những lời này hai tay đều đang run rẩy. “Vâng, Tiểu Phật Gia!”

Liên lạc viên lập tức đi truyền đạt lại những lời Trần

Hoàng Thiên vừa nói. “Toàn quân tập hợp!”

Trần Hoàng Thiên đột nhiên hô lên. “Mời Tiểu Phật Gia ra lệnh, tôi nhất quyết không từ nan!”

Toàn quân đều cùng chung kẻ địch. Âm thanh mạnh mẽ vang dội.

Trần Hoàng Thiên nói: “Con tôi bị bắt đi rồi, tôi không thể mặc kệ, nhưng nguy cơ ở biên giới vẫn còn chưa được giải trừ, bây giờ tôi muốn mọi người phải gia tăng sĩ khí.Cùng tôi diệt trừ các thế lực ngoại bang, mọi người có thể làm được hay không!” “Có thể!” “Có thể!” “Có thể!”

Toàn quân đồng thanh trả lời. “Rất tốt!”

Trần Hoàng Thiên hạ lệnh: “Mọi người lên ngựa, đến biên giới với tôi, đánh thẳng vào doanh trại của địch!” “Được!”

Đại quân mênh mông cuồn cuộn xuất chinh!

Bình luận

Truyện đang đọc