Chương 479: Chiến đấu với sự thái!
Nghe thấy những lời này của Mạc Ngôn sư thái, Dương Ninh Vân hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ là Thanh Vân cố ý?
Không thể nào, cô ấy tại sao lại lấy mạng của đứa trẻ để đùa giỡn với mình được?
Nhất định không phải cố ý!
Nhất định là ngoài ý muốn! Trong lòng cô tràn đầy sự kiên định. “Vâng, từ nay con sẽ ở bên cạnh sư phụ, cùng sư phụ tu hành phật pháp, không đi đâu nữa” Dương Ninh Vân nói.
Mạc Ngôn sư thái nở một nụ cười vui vẻ an tâm, nói: “Con xem con kìa, mắt đều sưng hết lên rồi. Cả đêm không ngủ đúng không? Nhanh đi nghỉ ngơi đi.” “Vâng”
Dương Ninh Vân gật đầu.
Sau đó Thanh Tâm dẫn cô trở về tăng phòng. “Thanh Trần, chồng cô đối xử rất tốt với cô, sao cô lại lén lút trở về, cô không sợ anh ấy lo lắng cho cô, đi khắp nơi tìm cô sao?” Thanh Tâm hỏi.
Dương Ninh Vân cúi đầu nói: “Chính bởi vì anh ấy quá tốt với tôi, nên tôi càng cảm thấy có lỗi với anh ấy, càng cảm thấy áy náy, càng cảm thấy không xứng được anh ấy đối xử với tôi tốt như vậy” “Hơn nữa, còn có người phụ nữ tốt hơn tôi gấp ngàn lần, cần sự yêu thương chăm sóc của anh ấy, tôi không thể cướp đi sự yêu thương mà Trần Hoàng Thiên dành cho cô ấy, bởi vì cô ấy tốt hơn tôi rất nhiều. “Cho nên, tôi mới quay trở lại, có lẽ đây mới là nơi tôi thuộc về” “Bởi vì nơi đây không có phiền muộn, không có âu sầu, không có những lời nói chối tai”
Lúc này, nhà họ Trần. “Ba, con đến núi Nga Mi tìm Ninh Vân, mang cô ấy trở về, ba cứ ở đây chờ con mang cô ấy về.
Trần Hoàng Thiên nói.
Dương Thiên Mạnh gật đầu.
Sau đó, nằm lấy tay Trần Hoàng Thiên, lời nói thành khẩn: “Có thể mang về thì tốt nhất, nhưng nếu như con bé không muốn quay về, thì đừng làm khó con bé, đừng vì con bé mà ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của mọi người.”
Ông ấy đương nhiên hy vọng con gái có thể hạnh phúc.
Nhưng nếu cô không muốn quay về, ông ấy cũng tôn trọng lựa chọn của cô, cũng không muốn bởi vì con gái của mình, mà khiến Trần Hoàng Thiên khó xử, ảnh hưởng tới tình cảm của Trần Hoàng Thiên Phương Thanh Vân.
Như vậy mà nói, đối với Phương Thanh Vân, đối với con gái, cũng đều tổn thương.
Ông ấy bị kẹt ở giữa, cũng vô cùng khó xử. “Con sẽ mang cô ấy trở về.” khỏi.
Trần Hoàng Thiên để lại những lời này và sải bước rời
Buổi chiều ngày hôm đó, Trần Hoàng Thiên đã tới núi
Nga Mi. “Trần thí chủ, cậu… tại sao lại đến đây?” Có một ni cô nhỏ được cứu ở Mỹ, nhìn thấy Trần
Hoàng Thiên lên núi, liền vô cùng hoảng loạn. “Tôi tới tìm Ninh Vân.” Trần Hoàng Thiên mỉm cười.
Tiểu ni cô lắp ba lắp bắp nói: “Thanh Trần, cô ấy…. không ở Nga Mi”
Trần Hoàng Thiên nghiêm túc nói: “Người xuất gia không được nói dối” Sau đó đi qua tiểu ni cô, đi về Kim Đỉnh tìm. “Trần thí chủ! Trần thí chủ!”
Tiểu ni cô hét lên, không chặn được Trần Hoàng Thiên, cô ấy chạy nhanh về Kim Đỉnh. “Sư phụ! Chồng của Thanh Trần đến tìm Thanh Trần rồi!” Đúng lúc Dương Ninh Vân cũng đang ở trong điện, nghe thấy lời này, lập tức hoảng loạn. “Anh ấy, anh ấy, anh ấy… tại sao nhanh như vậy đã tìm tới đây, Thanh Minh, em có nói chị không có ở đây không?”
Tiểu ni cô tên Thanh Minh buông tay nói: “Em nói rồi, như anh ấy không tin, còn nói người xuất gia không được nói dối. “Sư phụ, phải làm thế nào đây, con không muốn quay về” Dương Ninh Vân cầu cứu.
Mạc Ngôn sư thái cười nói: “Đừng sợ, sư phụ sẽ ra ngoài gặp cậu ấy
Nói xong, sư thái đi ra ngoài, mấy ni cô cũng đi cùng. “A Di Đà Phật.
Sư thái chặn đường Trần Hoàng Thiên. “Sư thái.
Trần Hoàng Thiên hành lễ, nói: “Là tôi không chăm sóc tốt cho Ninh Vân, để cô ấy phải chịu uất ức chạy về Nga Mi, hy vọng sư thái trả cô ấy lại cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy lại phải chịu uất ức mà bỏ đi, mong sư thái đừng ngăn cản.”
Mạc Ngôn sư thái khẽ cười: “Không sai, Thanh Trần đã trở lại bên cạnh ta, hơn nữa còn khóc khi quay về. Nếu cậu đã không thể làm cô ấy vui vẻ, tại sao lại đưa cô ấy trở lại biển khổ? Không cảm thấy thí chủ làm như vậy, là quá ích kỷ sao?”
Trần Hoàng Thiên hơi sửng sốt.
Sau đó nghiêm túc nói: “Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, bởi vì tôi yêu cô ấy. Tôi muốn cô ấy cả đời ở bên cạnh tôi, tôi muốn mỗi ngày khi thức dậy, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là cô ấy, cho nên tôi sẽ cố gắng để khiến cô ấy hạnh phúc, sẽ không để cô ấy rơi vào biển khổ, xin sư thái yên tâm giao cô ấy cho tôi.”
Sư thái mỉm cười: “Không phải tôi không giao cô ấy cho cậu, mà là tôi không muốn để cô ấy tiếp tục chịu tổn thương, cô ấy đã mình đầy thương tích rồi, cô ấy cần điều trị, mà Nga Mi của tôi chính là nơi tốt nhất để trị lành vết thương. “Nơi đây không có đàn sáo làm loạn tai, không hình thức công văn làm việc, là nơi phù hợp với cô ấy nhất, còn ở bên cạnh cậy có đủ các loại người, không thích hợp cho cô ấy, quay về chỉ tăng thêm phiền muộn cho cô ấy, tăng thêm tổn thương cho cô ấy.” “Hơn nữa, con người lúc trước thường không có được ai, đều nghĩ mọi cách để đạt được, họ luôn muốn thể hiện tấm lòng của mình với đối phương, nhưng một khi đã lấy được rồi thì sẽ thay đổi khẩu vị.” “Giống như những lời dễ nghe mà cậu nói bây giờ, có thể khiến Thanh Trần quay trở lại cùng cậu, nhưng một thời gian sau, các loại vấn đề sẽ lại xảy ra. “Cái gọi là khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, yêu một người không nhất thiết phải có được. Có lẽ để trong lòng mới là tốt nhất, có được rồi ngược lại sẽ không còn đẹp như vậy. “Cho nên, mong thí chủ buông tha cho Thanh Trần, để cô ấy thanh tĩnh, cô ấy sẽ không chịu sự giày vò của cậu nữa. ТrцуeлАРР.cоm trang web *cập nhật nhanh nhất
Nói xong, sư thái chắp hai tay lại, tụng một câu A Di Đà
Phật. “Nói xạo!”
Trần Hoàng Thiên nói: “Tôi đã làm ra chuyện có lỗi với cô ấy, tôi cũng thừa nhận mình đã khiến cô ấy bị tổn thương rất lớn, nhưng tôi bị cơn tức giận làm cho lóa mắt, đánh mất lý trí, mới làm ra loại chuyện khốn nạn như vậy. “Bà có biết sau này tôi hối hận như thế nào không? Bà cũng không hiểu, một người xuất gia như và nào hiểu được chuyện của người hồng trần. Tôi nói cho bà biết, từ trước đến nay tình cảm tôi dành cho Ninh Vân chưa từng thay đổi, cho dù là ngày trước, hay là hiện tại, ngay cả trong tương lai, tình yêu tôi dành cho cô ấy mãi mãi không thay đổi, bà không biết rõ chúng tôi đã đi tới ngày hôm nay như thế nào, càng không hiểu tôi trân trọng cô ấy đến nhường nào!”
Nói đến đây, anh xua tay. “Dù sao nói những lời này với người xuất gia các người cũng như đàn gảy tai trâu, hôm nay tôi đến là muốn mang cô ấy trở về, vẫn mong bà đừng ngăn cản tôi, phá hoại hỗn nhân của người khác là tội lớn, sư thái là người xuất gia, nên hiểu nghiệp chướng này hơn tôi mới phải. Nói rồi, anh muốn đi qua Mạc Ngôn sư thái tiến vào trong.
Nhưng không ngờ.
Mạc Ngôn sư thái lại vươn tay cản đường đi của anh. “Thế nào, sư thái muốn phạm giới trước mặt Phật Tổ sao?” Trần Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
Mạc Ngôn sư thái lắc đầu: “Bần ni đang bảo vệ đệ tử Phật môn, không phải đang phạm giới, xin thí chủ đừng ép bần ni phải hung hãn “Ép bà hung hãn?”
Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Ở Mỹ, lúc cứu các người, tôi cũng không yêu cầu bà phải báo đáp, bà không thể dùng thái độ như vậy đối với tôi, đúng không?” “Hai chuyện khác nhau, nếu thí chủ gặp nạn, bần ni sẽ báo đáp ân tình đó, nhưng bần ni sẽ không để cậu mang Thanh Trần đi, bởi vì cô ấy không muốn đi cùng cậu, nếu cậu còn ép đừng trách bần ni ra tay. Thái độ của sư thái vô cùng kiên định. “Rất tốt!”
Trần Hoàng Thiên lắc nắm tay: “Nếu đã như vậy. Hôm nay dù có phải cưỡng ép tôi cũng phải mang Ninh Vân đi!” Nói xong, anh lách người, vượt qua Mạc Ngôn sư thái, xông vào điện Hùng Bảo.
Kết quả vừa mới tới cổng chính, đã bị Mạc Ngôn sư thái kéo lại, ném ra đằng sau.
Trần Hoàng Thiên rơi xuống đất, bị văng ra xa mười mét. “Cậu không phải đối thủ của tôi, hãy xuống núi đi.
Sư thái nói.
Trần Hoàng Thiên nheo mắt, khí tụ thành kiếm, từ kể rằng thốt ra một câu: “Cho dù vỡ đầu chảy máu, tôi cũng không từ bỏ việc đưa cô ấy đi!”
Lời nói vừa phát ra, anh nhún chân một chút, lao đến tấn công Mạc Ngôn sư thái.