“Ai?”
Đột nhiên có một giọng nói như vậy vang lên, Dương Ninh Vân, Đường Ngọc Dao và Hàn Tử Minh đều đột ngột thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn một cách máy móc.
Chỉ thấy một vài chiếc xe hơi và một vài người đàn ông đeo mặt nạ đen đang đi đến. Hàn Tử Minh đột nhiên cười khổ một tiếng. “Anh sợ nhất bọn họ tới quấy rầy em, nhưng vẫn đến muộn một bước. Anh chưa kịp đưa em đi thì bọn họ lại xuất hiện.”
Vẻ mặt của Dương Ninh Vân trở nên cực kỳ nghiêm túc khi nghe được lời nói đó.
Cô biết rằng lần này đang gặp rắc rối! “Ninh Vân, họ… họ đang làm gì vậy?” Đường Ngọc Dao rùng mình, sắc mặt tái nhợt.
Dương Ninh Vân vừa an ủi cô vừa quát đám người mặc đồ đen: “Các người muốn gì thì cứ nhằm vào tôi, thả bọn họ đi.”
Cô rất rõ ràng về cái bọn họ gọi là cạy miệng cô, đó là bọn họ muốn cô nói cho bọn họ biết nơi cất giấu cuốn sách bí mật của Trần Hoàng Thiên.
Với cái chết của ba cô và sự phản bội của chồng cũ, cô đã mất đi niềm vui cuộc sống này, cũng không có gì phải sợ hãi, cùng lắm thì chết thôi, cô sẽ không phải tiếp tục đau khổ nỗi đau mất ba và người yêu nữa. Cô nghĩ đó có thể là một sự nhẹ nhõm. “Không, chúng tôi sẽ dùng hai người họ để cạy miệng cô.” Người đàn ông mặc đồ đen đi đầu chế nhạo.
Dương Ninh Vân đột nhiên nổi giận: “Các người thật là đáng khinh không biết xấu hổ! Tôi có chết cũng sẽ không nói. Các người cho rằng nếu cùng họ uy hiếp tôi, tôi sẽ nói ra sao?” “Các người sai rồi, sai lầm thật rồi! Muốn mọi bí mật từ trong miệng tôi, đừng mơ!”
Khi cô vừa dừng lại, cô cắn răng đập mạnh vào một cây phong cảnh gần đó. Cô muốn chết đi, để không phải sống trong cảnh run sợ, không phải làm tổn thương người khác nữa. “Ninh Vân!”
Cả Hàn Tử Minh và Đường Ngọc Dao đều bị sốc.
Hàn Tử Minh thậm chí còn vội vàng chạy tới.
Nhưng rất nhanh! Một người đàn ông mặc đồ đen nhón chân một chút, cú vô lê kéo ra một hình parabol và đáp xuống trước mặt Dương Ninh Vân.
Bup!
Dương Ninh Vân đâm đầu vào ngực anh ta. Ngay sau đó!
Một tích tắc, Dương Ninh Vân bị người mặc đồ đen tát ngã xuống đất, máu nhanh chóng trào ra khỏe miệng cô. “Muốn tự sát, đừng mơ. Trước khi cô nói ra bí mật, cô muốn chết còn khó hơn trèo lên trời!” Người áo đen lạnh lùng nói.
Dương Ninh Vân cay đắng nhìn chằm chằm người mặc đồ đen. “Ninh Vân, em không sao chứ?” Hàn Tử Minh đỡ cô dậy, hỏi.
Sau đó, anh ta trừng mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen, siết chặt nắm đấm, từ trong kẽ răng thốt ra mấy câu: “Dám đánh người phụ nữ tôi yêu, tôi muốn các người phải chết!”
Lời vừa dứt, anh ta đã lao lên. “Anh Hàn, anh đi đi. Không cần quan tâm đến tôi, đi đi!”
Dương Ninh Vân kinh ngạc hét lên một tiếng. “Anh sẽ không để lại em một mình, có chết anh cũng không để em một mình!” Vừa nói xong, anh ta đã đến bên người đàn ông mặc đồ đen, vừa giảng một nắm đấm và chửi rủa: “Mẹ kiếp, cút đi!” “Châu chấu đá voi, không biết tự lượng sức mình!” Người áo đen lạnh lùng nói, đá văng anh ta ra ngoài.
Bùm!
Hàn Tử Minh bị đá vào bụng, gục đầu thành hình con tôm bay ra ngoài, đập vào kính chắn gió trên xe của Đường Ngọc Dao, làm vỡ kính, ngã xuống xe. “Anh Hàn!”
Dương Ninh Vân hét lên vì sốc, chạy tới. “Khống chế hai người phụ nữ này, sau đó kéo người đàn ông ra ngoài. Người đàn ông mặc đồ đen ra lệnh.
Rất nhanh chóng, hai người đàn ông mặc đồ đen đã khống chế Dương Ninh Vân và Đường Ngọc Dao, và một người khác lôi Hàn Tử Minh ra khỏi xe. “Anh Hàn, anh có sao không?”
Nhìn thấy đầu của Hàn Tử Minh đầy vết thương và máu chảy ra từ khóe miệng anh ta, Dương Ninh Vân gần như sợ hãi bật khóc. “Anh… không sao. Hàn Tử Minh yếu ớt đáp.
Người đàn ông mặc đồ đen lấy ra một con dao găm đặt lên bụng Hàn Tử Minh, anh ta nhìn Dương Ninh Vân hỏi: “Nói cho tôi biết, cuốn sách bí kíp của chồng cũ cô giấu ở đâu, nếu không tôi sẽ đâm chết anh ta.” “Không!”
Dương Ninh Vân hoảng sợ nói: “Đừng như vậy, đừng như thế này. Giết tôi đi, đừng ép tôi, cầu xin các người đừng ép tôi… Hàn Tử Minh đã cứu cô nhiều lần, và cô cũng muốn giải cứu Hàn Tử Minh.
Nhưng…
Ba cô thà chết chứ không để cô nói nơi giấu bí kíp, nếu cô nói ra, chẳng phải ba cô chết phí công vô ích rồi sao? Nhưng!
Nếu cô không nói, không biết người đàn ông mặc đồ đen có thể làm những việc độc ác gì.
Bản thân cô không sợ chết, nhưng cô thật sự không muốn làm hại Hàn Tử Minh. Nhất thời, cô khó xử, bất lực và tuyệt vọng đến cùng cực! “Nói hay không!” Người mặc đồ đen hét lên.
Dương Ninh Vân khóc, cô không biết phải làm gì! “Đừng nói, Ninh Vân.”
Hàn Tử Minh lắc đầu: “Nếu em nói ra, ba em chết vô ích. Anh không sợ chết. Ba em có thể chết để em giữ bí mật, và anh cũng vậy, anh sẽ không làm cho em khó xử, Ninh Vân ”
Giọng nói vừa dừng lại, Hàn Tử Minh nghiêng người về phía trước.
Hự!
Con dao găm gắm vào bụng anh ta, và máu bất ngờ trào ra. “Anh Hàn!”
Dương Ninh Vân cuồng loạn gọi.
Đường Ngọc Dao thậm chí còn sợ hãi hơn và la hét liên tục.
Người đàn ông mặc đồ đen hơi run tay.
Anh ta đội mũ trùm đầu, không thấy mặt, nếu không nhất định sẽ sợ đến toát mồ hôi hột. “Cô nói đi, nếu không nói cho tôi, tôi cũng sẽ cho cô ta một dao!”
Người áo đen cắn răng rút dao găm ra, hướng về phía bụng của Đường Ngọc Dao.
Đường Ngọc Dao sợ hãi, môi run run nói: “Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên đã đi tìm phụ nữ khác rồi. Anh ta có con với Phương Thạch Vân, vậy cậu còn định giữ bí mật gì cho anh ta?” “Nếu không phải là bí mật có thể giết anh ta, cậu nói ra đi. Đừng bắt tớ cùng anh Hàn phải chết vì cái bí mật đo!” “Chúng ta đều còn trẻ, vẫn còn rất nhiều ngày tốt đẹp đang chờ đợi. Tớ không muốn chết. Anh Hàn đương nhiên cũng không muốn chết. Cậu đương nhiên cũng không muốn chết. Tại sao phải giết tất cả ba người chúng ta vì một bí mật chứ?”
Đường Ngọc Dao thuyết phục cô.
Đường Ngọc Dao chỉ mới hai mươi lăm tuổi, và cô ấy chưa được hưởng một cuộc sống đủ tốt, vì vậy cô ấy không muốn chết như vậy. “Đừng ép Ninh Vân nữa!” Hàn Tử Minh hét lên: “Cô ấy có nỗi khổ của cô ấy, cô ép cô ấy làm gì? Để cô ấy tự quyết định. Nếu cô còn ép cô ấy, có chết tôi cũng không buông tha cho cô!”
Đường Ngọc Dao sợ đến phát khóc. “Không nói đúng không?”
Người đàn ông mặc đồ đen mất kiên nhẫn và đâm vào bụng Đường Ngọc Dao.
Hu!
Máu bắn tung tóe. “Không!!!”
Dương Ninh Vân đau lòng kêu lên. “Tôi nói: Tôi nói, được chưa?”
Cô thực sự không thể kìm chế được nữa.
Nếu con dao đâm vào người cô, có chết cô cũng không nói. Nhưng…
Có thực sự không thể không quan tâm đến sống chết của họ. “Ở đầu, nói đi!” Người áo đen thúc giục.
Dương Ninh Vân vừa khóc vừa nói: “Ở biệt thự số 1 Vịnh Ngân Long…” “Ở đâu?”
Người đàn ông mặc đồ đen trở nên căng thẳng.
Hàn Tử Minh cũng trở nên căng thẳng
Tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của Dương Ninh
Vân. “Dưới ao nhân tạo” Dương Ninh Vân nói. Người đàn ông mặc đồ đen và Hàn Tử Minh nhìn nhau.
Hàn Tử Minh khẽ nháy mắt, người mặc đồ đen lập tức nói: “Bây giờ tôi sẽ cho đàn em đi tìm. Nếu như cô dám nói dối tôi, tôi không tìm được thứ tôi muốn, tôi sẽ tổng cả ba người xuống địa ngục!”
Nói xong anh ta bấm máy.
Dương Ninh Vân sửng sốt, vội vàng đổi lời: “Vừa rồi tôi nói dối anh. Không phải ở dưới bể bơi nhân tạo. Nó ở bên trong tường phòng làm việc của biệt thự, kéo cái đinh trên hai bức tranh trong phòng làm việc ra, có một khoảng trống bên trong. Tôi đã thấy chồng tôi lấy nó ra từ đó. Còn cuốn sách đó, tôi không biết đó có phải là cuốn sách bí kíp mà anh muốn hay không.” “Tôi chỉ biết vậy, tôi thực sự không biết gì khác, cầu xin anh đừng lấy hai người họ ra để ép tôi nữa, thả họ đi được không?”