CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Hả?”

Cái giá này vừa được hét ra, rất nhiều người trong hội trường bán đấu giá đều nhíu mày. Bởi vì giọng nói vửa trả giá không phải là giọng của người Thanh Khâu.

Thế là tất cả mọi người mang theo nghi vấn quay đầu nhìn sang, ánh mắt bỗng dừng lại ở mấy người đàn ông mặc đồ vest. “Là thương hội Nhật Bản, hội trưởng tổng hội Thanh Khâu, Takahashi Yasuo.”

Rất nhiều đại gia ở thủ đô đều nhận ra người Nhật Bản ngồi ở giữa.

Lúc này, Takahashi Yasuo, hội trưởng tổng hội Thanh Khẩu của thương hội Nhật Bản đứng dậy, nở nụ cười với Trần Hiếu Sinh và ông Tiêu rồi nói: “Thật ngại quá ông Tiêu, ông Trần. Tôi cũng chỉ đến để đấu giả nhân sâm nghìn năm thôi, vốn định đợi đến cuối cùng mới ra giá nhưng không ngờ lại bị hai người trả giá cao như thế, tôi thật sự có chút tiếc nuối. “Nhưng mà không sao, những chỗ bán đấu giá thế này vốn đều như vậy, người trả giá cao thì người đó mua được, là một trò chơi xem ai nỡ ra tiền.” “Tôi đã tăng giá rồi, tiếp theo đến lượt các người, xin mời.

Dứt lời, anh ta làm một động tác mời.

Anh ta cũng rất không vui, nếu nhân sâm nghìn năm bị Trần Hoàng Thiên mua được thì anh ta sẽ không đấu nữa, dứt khoát cướp luôn là được.

Thế nhưng nhà họ Trần dùng thủ đoạn bỉ ổi, ép Trần Hoàng Thiên không thể trả giá. Vậy thì anh ta đành phải trả giá thôi.

Đồ của Trần Hoàng Thiên rất dễ cướp, ngay cả công ty Giải trí Hoàng Gia trị giá cả trăm nghìn tỷ mà cũng bị họ cướp được, huống chi một cây nhân sâm nghìn năm.

Thế nhưng nếu nhân sâm nghìn năm rơi vào tay nhà họ Tiêu thì không còn hy vọng cướp được nữa. Cho dù anh ta gọi cao thủ số một của Đằng Thanh Xã đến đây cũng cướp không được, trừ phi là cao thủ số một Nhật Bản nhưng quan trọng là Đằng Thanh Xã không mời nổi. Thế nên họ đành phải vung tiền ra mua nhân sâm nghìn năm. “Cậu Takahashi nói đúng, đấu giá ấy mà, chính là trò chơi xem ai nỡ bỏ tiền ra. Nếu cậu Takahashi có hứng thú với trò chơi này thì tôi sẽ chơi với cậu.” Ông Tiêu nói, ngoài cười nhưng trong không cười.

Ông ta cũng không vui.

Ông ta không dễ gì tốn mất chín mươi nghìn ba trăm tỷ mới xem như đánh lui được Trần Hoàng Thiên. Người điều khiển đấu giá đã sắp hạ búa xuống, ông ta còn tưởng là nhân sâm nghìn năm này sẽ thuộc về mình rồi.

Kết quả giữa chừng lại xuất hiện kỳ đà cản mũi mà còn là một người hào phóng, một lần trả giá cả sáu nghìn tỷ. Ông ta không còn biết được lần này sẽ phải tốn bao nhiêu tiền mới lấy được nhân sâm nghìn năm này nữa. Thế nhưng nếu ông ta bỏ cuộc ngay lúc này sẽ bị chế giễu, chỉ một chiêu đã bị người Nhật Bản đánh bại, ông ta không thể chịu được nỗi nhục này, thế là lại cắn răng giơ bảng: “Mười nghìn năm trăm tỷ!

Ông ta muốn đánh bại người Nhật Bản chỉ bằng một chiêu.

Thế nhưng ông ta đã nghĩ nhiều rồi.

Takahashi Yasuo giơ bảng một cách không hề do dự: “Một trăm hai mươi nghìn tỷ. Giá tiền này khiến cả hội trường bùng nổ. “Trời ạ! Người Nhật Bản này bị điên rồi sao? Một hơi tăng một trăm lẻ chín nghìn năm trăm tỷ, vậy cũng chịu chơi quá rồi đấy!” “Đúng là xem tiền như cỏ rác mà!” “Chịu chơi! Quá chịu chơi! Thương hội Nhật Bản đúng là quá giàu! Kiểu trả giá này đúng là dọa chết người ta mất thôi!”

Ông Tiêu đen hết cả mặt, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng lắc rắc.

Ông ta không cam lòng không lấy được nhân sâm nghìn năm.

Nhưng ông ta cũng rất tiếc tiền.

Ông ta không dám tưởng tượng là nếu cứ trả giả tiếp thì sẽ phải mất bao nhiêu tiền để lấy được nhân sâm nghìn năm đây.

Ngay lúc ông ta đang chần chừ thì Trần Hiếu Sinh nói: “Thông gia à, thương hội Nhật Bản là ‘tay không bắt sói trắng, lấy được công ty Giải trí Hoàng Gia trị giá cả trăm nghìn tỷ, họ cũng không cần tốn tiền, chỉ cần lấy tiền của Giải trí Hoàng Gia đối đầu với chúng ta là đủ rồi, cho nên chúng ta không có ưu thế khi đấu giá với họ.

Lời này vừa được thốt ra, rất nhiều đại gia đều thay nhau khuyên bảo ông Tiêu

Ông Tiêu cắn răng, cuối cùng cũng bỏ cuộc: “Một trăm hai mươi nghìn tỷ, cho cậu đấy.”

Tiền của nhà họ Tiêu được kiếm về một cách cực khổ, còn thương hội Nhật Bản của anh ta chỉ cần thâu tóm công ty Giải trí Hoàng Gia là có thể tung hoành thoải mái. Nếu đối đầu tiền bạc với họ thì chẳng phải như chơi với lửa sao? “Cảm ơn ông Tiêu” Takahashi Yasuo vui sướng chắp tay.

Đúng lúc này, Trần Hoàng Thiên đứng dậy, hét lên: “Nhà họ Tiêu và nhà họ Trần có chắc là không trả giá nữa đúng không?”

Anh vừa lên tiếng, mọi người đều dời ánh mắt về phía anh.

Không lẽ anh vẫn còn muốn trả giá sao? Trong lòng mọi người đều nghi ngờ chuyện này. “Ý mày là sao? Mày cho rằng mày có thể đấu lại thương hội Nhật Bản ư?” Trần Hiếu Sinh lập tức nổi giận, cảm thấy bị Trần Hoàng Thiên xem thường.

Hơn nữa, ông ta cũng không mong muốn Trần Hoàng Thiên trả giá, vì anh mà trả giá thì cho dù thắng hay thua, nhà họ Trần và nhà họ Tiêu cũng sẽ bị mất mặt

Gia tộc đứng thứ hai trong bốn gia tộc lớn, nhà giàu nhất trong số mười nhà giàu có, hai bên hợp tác với nhau mà cũng không bằng một kẻ chó nhà có tang, sẽ bị người ta cười nhạo mất. “Ông đừng quan tâm tôi có đấu nổi hay không” Trần Hoàng Thiên nói: “Nếu các người muốn trả giá thì cứ trả tiếp đi. Nếu không trả thì tôi sẽ tăng giá lên. Lát nữa tôi đánh bại đối thủ thì đừng có mà lại trả giá tiếp để đe dọa tôi, vậy thì không còn thú vị nữa rồi.

Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức xôn xao. “Cái gì? Vừa rồi cậu ta vừa nghe một cuộc điện thoại xong thì không trả giá nữa, là do bị đe dọa sao?” “Trời ạ, nhà họ Trần và nhà họ Tiêu so tiền bạc với một thanh niên mà còn phải đe dọa sao?” “Nếu lời cậu ta nói là thật thì nhà họ Trần và nhà họ

Tiêu mất giá quá rồi!” ”

Trần Hiếu Sinh và ông Tiêu nghe thấy những lời bàn tán khắp nơi, sắc mặt hai người lập tức chùng xuống. “Anh nói bậy!”

Trần Hoàng Phong nhảy ra quát lên: “Bản thân anh không trả giá, đừng có đổ thừa người khác, gì mà đe dọa hả? So tiền bạc với anh cũng cần đến đe dọa nữa à?” “Ha ha.”

Trần Hoàng Thiên cười rạng rỡ: “Tôi đã bị thủ đoạn bỉ ối của các người dọa đến sợ rồi, không muốn bị các người dắt mũi nữa nên tiếp theo sau đây, tôi phải trở mặt với các người.”

Anh nói đến đây, Diệp Thành hét lên: “Tất cả mọi người nghe cho rõ đây. Tôi có một đoạn ghi âm chứng minh tôi bị đe dọa. Các phóng viên có mặt tại đây hãy đến đây, tôi sẽ tiết lộ một tin nóng” Diệp Thành vừa dứt lời thì rất nhiều phóng viên lũ lượt đến bao vây. “Anh Trần, cho hỏi anh có phải là cháu trai của ông Trần Hiếu Sinh, chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh không?” “Anh Trần, lúc nãy anh đột ngột ngưng trả giá, có đúng là bị đe dọa không ạ?” “Anh Trần, anh muốn tiết lộ tin nóng, đó là tin gì vậy?”

Các phóng viên đều bao vây chỗ này, đặt câu hỏi liên tục. “Mọi người im lặng trước đã, tôi sẽ trả lời câu hỏi của các bạn.

Trần Hoàng Thiên giơ hai tay lên nói: “Tôi đúng là cháu trai của Trần Hiếu Sinh, chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh. Thế nhưng ông ta chưa từng đối xử với tôi như một con người. Cho đến hôm nay, chúng tôi đã không còn là quan hệ ông cháu nữa, mà là kẻ thù. Ông ta đã ngược đãi tôi quá nhiều, lúc nãy tôi không trả giá nữa là do bị ông ta đe dọa. Mọi người đừng hỏi nữa, tôi có ghi âm làm bằng chứng, nghe xong rồi hẵng nói.” Trần Hoàng Thiên nói đến đây thì lấy điện thoại ra bật đoạn ghi âm lên.

Trước đó, lúc điện thoại đổ chuông, anh đã biết chắc rằng Trần Hiếu Sinh sẽ giở thủ đoạn nên trước khi bắt máy đã mở sẵn ghi âm trước rồi “A!”

Đoạn ghi âm vừa được phát ra thì một tiếng hét của phụ nữ vang lên. “Ai? Là ai đang đánh Thanh Vân?”

Một tiếng cười khẩy: “Em ba, là tao, anh cả của mày đây, không phải đánh Thanh Vân mà là ném cô ta cho cá mập ăn thịt, làm cô ta sợ đến nỗi la hét” “Con mẹ nó, anh muốn sao hả?” “Ha ha. Ngoan ngoãn chút đi. Đừng chống đối ông nội nữa, đi xin lỗi ông nội. Nếu không, tao sẽ ném cô ta cho cá mập ăn thịt, nói được làm được. “Con mẹ nó. “Tao đợi bố tao gọi đến, bố tao nói ném thì tao sẽ ném, mày tự suy nghĩ đi.” Đoạn ghi âm phát đến đây thì kết thúc, kèm theo đó là tiếng xôn xao của tất cả mọi người. “Thanh Vân? Là giám đốc Thanh Vân của công ty chi nhánh của tập đoàn Cửu Đỉnh ở Lĩnh Hoa đó sao?” “Trời ạ, cậu ta bị đe dọa thật rồi. Anh cả của cậu ta dùng cách đe dọa ném Thanh Vân cho cá mập, để cậu ta đừng chống đối ông nội. Tin này nóng sốt quá rồi, ông nội so tiền bạc không lại cháu trai mà lại đi dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao?” “Chuyện này đã không còn là vấn đề đạo đức nữa mà là hành phạm pháp đó. Đem người cho cá mập ăn thịt, là chuyện mà con người làm ra được sao?”

Sắc mặt của Trần Hiếu Sinh đã đen như đáy nồi. Ông ta nghiến răng ken két, dáng vẻ như muốn giết chết Trần Hoàng Thiên.

Trong thoảng chốc đã có vài phóng viên chạy đến trước mặt hỏi chuyện Trần Hiếu Sinh. “Chủ tịch Trần, có phải là ông sai cháu trai cả của mình đe dọa người cháu thứ ba của mình không?” “Chủ tịch Trần, tài chính của tập đoàn Cửu Đỉnh mạnh như vậy mà sao ông có thể làm ra chuyện này? Ông không sợ mất mặt sao?” “Chủ tịch Trần, ông có điều gì để nói về chuyện này không?”

Trần Hiếu Sinh bị hỏi đến cứng họng. “Vớ vẩn! Anh ta đang nói bậy!” Trần Hoàng Phong quát lên: “Anh ta đang hãm hại ông nội tôi, mọi người nhất định không được tin lời anh ta nói!” “Đúng vậy, nó đang rắp tâm hãm hại đấy!” Tâm trạng của bác cả cũng rất kích động. “Anh Trần, họ nói anh hãm hại, anh có lời gì muốn nói không a?” Có phóng viên hỏi.

Trần Hoàng Thiên cười: “Thời gian ghi âm là vừa tức thì thôi, mọi người có thể nhìn thấy. Nói đến đây, anh đưa điện thoại cho phóng viên xem rồi nói tiếp: “Giọng nói chính là giọng của cậu cả Trần Hoàng Dương của nhà họ Trần, mọi người có thể hỏi bố anh ta, ông ta cũng có mặt ở đây. Sẵn tiện xem luôn cả điện thoại của ông ta, có phải ông ta đã gọi điện thoại cho con trai mình vài phút trước khi tôi ghi âm không? Nếu đúng là vậy thì tôi không hề vu khống”

Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên chỉ về phía bác cả anh. “Ông là bố của Trần Hoàng Dương sao? Ông có thể lấy điện thoại ra cho chúng tôi xem không?” Có phóng viên lập tức hỏi bác cả. “Chuyện này, chuyện này.” Bác cả tức thì quýnh quảng cả lên. “Ông không dám lấy ra sao? Nếu không dám thì chứng tỏ cậu ấy không có vu khống, các người thật sự đã đe dọa cậu ấy.” Có phóng viên nói.

Sao bác cả dám lấy ra đây? Ông ta lập tức đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Hiếu

Sinh.

Trần Hiếu Sinh nheo mắt lại rồi nhìn sang Trần Hoàng Thiên, nghiến răng nói: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?” “Tôi không muốn bị ông đe dọa nữa!” Trần Hoàng Thiên giận dữ nói: “Cứ hở ra là lại dùng Thanh Vân đe dọa tôi, vui lắm có đúng không? Các người cảm thấy vui nhưng tôi thì không!”

Nói đến đây, anh nói tiếp với phóng viên: “Phương Thanh Vân là giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Cửu Đỉnh ở Lĩnh Hoa. Bây giờ cô ấy đã bị cách chức giám đốc, đang bị giam giữ ở nhà họ Trần. Tiếng la hét vừa rồi trong đoạn ghi âm là của cô ấy. “Tôi hy vọng có thể cứu được cô ấy thông qua mọi người. Bây giờ mọi người hãy đến nhà họ Trần ngay, xem giúp tôi cô ấy có bị ném cho cá mập không. Nếu nhà họ Trần không giao được người ra thì chứng tỏ cô ấy đã bị cá mập ăn thịt, mọi người hãy đưa tin rằng ở nhà họ Trần đã xảy ra án mạng, để cảnh sát điều tra. “Nếu vẫn còn người ở đó thì mọi người hãy thường xuyên đến nhà họ Trần một chuyến xem giúp tôi cô ấy có còn sống hay không, xin nhờ mọi người đấy!

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên chấp tay kh lưng. “Anh Trần, đây là một tin tức động trời, chúng tôi sẽ đến nhà họ Trần ngay. Có một phóng viên nổi.

Ngay sau đó, cả đảm phóng viên chen chúc rời khỏi hiện trường bán đấu giá. “Mày…!”

Trần Hiếu Sinh tức giận chỉ vào Trần Hoàng Thiên, hai mắt ông ta đỏ ngầu như máu. “Là ông ép tôi đấy!” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “tôi không muốn bị ông đe dọa nữa. Nếu Thanh Vân không còn nữa thì tôi muốn cả nhà họ Trần các người thân bại danh liệt!”

Bình luận

Truyện đang đọc