Chương 542: Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ có được trái tim của em!
Lý Tú Lam là người như thế nào?
Đấy là người chỉ biết sáng mắt vì tiền, chỉ biết chê tiền ít chứ không bao giờ chê tiền nhiều cả.
Tư sản của nhà họ Triệu mới có được bao nhiêu chứ? Trừ đi khoảng nợ nần thì còn có vài trăm nghìn tỷ đã là may lắm rồi, nhưng mà tư sản của nhà họ Trần thì rất nhiều, cộng thêm với cái Hoàng gia Entertainment nữa, trừ đi các khoản nợ thì ít nhất cũng có gia sản đến cả triệu tỷ rôi.
Mà trước mắt thì vận mệnh của tất cả người nhà họ Trần đều nằm trong tay bà ta, bà ta làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội lấy được tài sản của nhà họ Trần cơ chứ? “Bà đúng là con đàn bà đê tiện đáng chết, thật tưởng mình là nhân vật lớn nào chắc, nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của bà là tôi hận không thể bóp chết bà rồi!”
Dương Thiên Mạnh đúng là oán hận đến mức nghiên răng nghiến lợi, không thể nào tin được người vợ năm xưa mình đã lấy lại là người đàn bà có dã tâm đến như thế, có thể nói là đã khiến ông ấy phải nhìn nhận với con mắt hoàn toàn khác.
Lý Tú Lam tức giận thở hổn hển đi đến trước, vung tay tát thẳng vào mặt của Dương Thiên Mạnh, quát lên: “Ông là cái thả gì mà dám ăn nói với tôi như thế, ông định tạo phản chắc!”
Nói đến đây, bà ta lại quát tiếp: “Hạo Nam, qua đây đập gãy chân ông ta cho tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ bóp chết ông ta mới được!” “Được thôi!”
Đám người Lý Nam Cương liền đi đến.
Phương Thanh Vân hoảng hốt, vội nói: “Có gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân, bà muốn bao nhiêu tiền thì bà ra giá đi, đừng giết người, xin bà đừng giết người.”
Trong tình hình như thế này, cô ấy đã không còn quan tâm đến tiền bạc nữa rồi, chỉ cần có thể giữ được mạng sống của mọi người, có tán gia bại sản cũng không vấn đề gì, cùng lắm thì sau này làm một người bình thường, tìm một công việc nào đó nuôi lớn đứa bé, đứa bé còn quá nhỏ, cô ấy là người làm mẹ thì có không vì bản thân mình cũng phải biết nghĩ cho đứa trẻ nữa chứ!
Nhưng không ngờ là Lý Tủ Lam lại tát rất mạnh vào mặt của Phương Thanh Vân, chửi bởi: “Con đàn bà để tiện này, có tư cách gì mà nói chuyện với tôi chứ, lại còn đừng giết người à, tôi chính là muốn giết người đấy, muốn giết chết cô và cả đứa con của cô với cái thẳng tạp nham Trần Hoàng Thiên đó, giết hết!”
Miyazaki nghe thấy vậy, lập tức ánh mắt trở nên sắc lạnh, thân hình lách quá, tung một cú đấm vào mặt của Lý
Tú Lam.
Cũng trong lúc này, chưởng môn của phái Thiên Sơn cũng đã nhảy đến, tung chân đá về phía Miyazaki.
Râm!
Miyazaki bay ngược lại, bị đá cho gần chết. “Mẹ nó chứ!”
Lý Tú Lam vỗ vỗ ngực, nổi cơn tam bành nói: “Lại còn định ám sát bà đây, vậy thì đừng có mà sống nữa!” “Nam Cương, cho người giết tất cả bọn chúng đi!” “Vâng!”
Lý Nam Cương cứ như một tên nô tài vậy, quay ra nói: “Chưởng môn, giết hết bọn chúng, để lại hai đứa trẻ này kế thừa tài sản của hai nhà họ Trần và họ Triệu là được rồi.
Chưởng môn đồng ý, vậy thì chỉ việc ra tay thôi.
Chính lúc này, một giọng nói tức giận quát lên. “Mấy người định làm gì vậy, trong mắt các người có còn pháp luật nữa không vậy!”
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều quay ra nhìn, chỉ nhìn thấy mang theo một đám người tiến vào. Chưởng môn phái Thiên Sơn nhận ra tổng quản đại nội liền không động thủ nữa, suy cho cùng thì cũng là người của nhà nước, thể diện của người ta thì vẫn phải có, dù sao cũng phải sinh tồn trên lãnh thổ này.
Nhưng mà Lý Tú Lam thì như đã bay lên trời rồi, chỉ vào mặt của tổng quản đại nội mắng: “Tại sao chỗ nào cũng có mặt của ông, lúc bọn họ đánh gãy hai chân của tôi sao không thấy ông nói gì, bây giờ tôi muốn trả thù bọn họ, ông ngăn cản cái gì mà ngăn cản!”
Vẻ mặt của tổng quản thì đã đầy vẻ tức giận, đi lên trước vung tay tát thẳng vào mặt của Lý Tú Lam khiến bà ta bị văng ra hơn năm mét, mồm miệng đầm đìa máu, gương mặt thì đã sưng phù lên. “Đánh hay lắm!”
Dương Thiên Mạnh liền vui mừng vỗ tay.
Dương Bảo Trân và Lý Nam Cương thì vội vàng chạy đến đỡ Lý Tú Lam đứng dậy. “Ông dám đánh tôi?”
Lý Tú Lam ôm lấy mặt, tức đến phát khóc nói: “Có tin là tôi cho Tử Minh trả thù ông không!”
Tổng quản thì đã nổi cơn tam bành, quát lớn: “Đem con mụ điên này xuống cho tôi, nhốt vào trong nhà tù của đại nội.” “Vâng!”
Người của đại nội lập tức xông đến.
Lý Tú Lam hoảng sợ, không biết phải nói thế nào: “Các người muốn làm gì hả? Tôi phạm tội gì chứ? Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Không sợ Tử Minh trả thù mấy người sao?”
Lý Nam Cương hai mắt đã trợn ngược lên: “Ôi trời đất ơi, bà có thể ngậm mồm lại được rồi đấy.
Sau đó, anh ta cười lấy lòng ngăn mấy người của đại nội lại, hì hì nói với tổng quản đại nội: “Ngài tổng quản đừng tức giận, bà ta là một mụ điên thôi ấy mà, ngài đừng để tâm đến bà ta.
Có chưởng môn phái Thiên Sơn ở đây, nếu như thật sự mà đánh nhau thì đám người của tổng quản đại nội cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà có cho anh ta mượn cả trăm lá gan thì anh ta cũng không dám để cho chưởng môn phái Thiên Sơn ra tay, lại thêm nữa là chưởng môn phái Thiên Sơn cũng không dám ra tay, một khi mà động thủ thì có nghĩa là chống đối với nhà nước, phái Thiên Sơn ở trên núi, chỉ cần một gói đồ chuyển hàng đưa đến đây là phải Thiên Sơn không còn nữa luôn rồi. “Hum!”
Tổng quản nói: “Mấy người nước ngoài ở trên sàn là chuyện gì vậy?” “Á…
Lý Nam Cương cười giải thích: “Bọn họ chạy đến nhà tôi, giết chết ông nội tôi và hai vị trưởng lão của phái Thiên Sơn, chưởng môn đến đây muốn giết chết bọn họ để trả thù, bọn họ là người nước ngoài, lại chạy đến Lam Hoa càn rỡ, đáng chết, ngài tổng quản chắc cũng không muốn vì bọn họ mà đắc tội với chúng tôi đúng không ạ?”
Chuyện này ngài tổng quản cũng không tiện nói gì, thế nên liền lập tức đổi đề tài: “Vậy mấy người muốn giết chết người nhà họ Trần thì là chuyện như thế nào vậy?” “Chuyện này…chuyện này là…chuyện này..
Lý Nam Cương không còn gì để nói.
Ngài tổng quản đại nội quát lên: “Tôi nói cho cậu biết, Lý Nam Cương, đừng tưởng là Trần Hoàng Thiên chết rồi là cậu có thể dựa vào phái Thiên Sơn mà muốn làm gì thì làm, đừng tưởng người nhà họ Trần dễ bắt nạt mà định ức hiếp họ, ngày hôm nay cậu mà dám động đến bọn họ, thì tôi cũng dám phán cậu án tử hình, đại nội không làm gì được cậu, thế thì vẫn còn Phật Gia Đường, Phật Gia Đường không làm gì được cậu thì vẫn còn có nhà nước, tôi xem cậu có bao nhiêu cái mạng để chết!”
ỰC!
Lý Nam Cương nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cười trừ, nói: “Ngài tổng quản đừng tức giận, tôi không phải là muốn giết người của nhà họ Trần, mà chỉ là muốn giết Trần Viễn Khải và cha của anh ta, bọn họ là người của gia tộc Rothschild, còn đưa người tới đây giết hại ông nội của tôi nữa, tôi phải trả thù cho ông nội của tôi chứ.
Tổng quản đại nội lạnh lùng nói: “Cậu còn dám nói à, cậu không muốn giết Trần Long Vũ, bọn họ sẽ đến giết cậu sao?” “Kể từ hôm nay thì hãy ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu mà còn dám đến nhà họ Trần gây rối nữa thì đừng trách tôi cho cậu vào danh sách cần phải diệt trừ “Còn không mau cút ra ngoài cho tôi!”
Loại liều mạng như Hàn Tử Minh thì không dễ đối phó, nhưng mà loại như Lý Nam Cương thì dễ đối phó vô cùng, có cho tiền thì loại như Lý Nam Cương cũng không có gan chống đối với triều đình.
Quả nhiên, Lý Nam Cương giống như là một con chó Nhật lông xù vậy, vội vàng gật đầu đồng ý, rồi sau đó đưa đám người đó rời đi.
Hai ngày sau.
Kim Thành, nhà họ Hàn.
Hàn Tử Minh đã dựng được là cờ của nhà họ Hàn dậy, người của nhà họ Hàn từ khắp nơi đổ về, gia tộc của nhà họ Hàn lại quay về với ngày tháng huy hoàng trước đây. Không phải, còn huy hoàng hơn cả trước đây.
Khắp nơi trên toàn quốc đều có rất nhiều các gia đình dòng dõi võ đạo đều đi đến tặng quà, ngưỡng cửa nhà họ Hàn đến sắp bị đạp sập chỉ vì muốn được gặp mặt Hàn Tử Minh nhưng đều không được như ý.
Nhưng mà quản gia của nhà họ Hàn cũng đã nói, ba ngày sau nhà họ Hàn sẽ mở ra đại hội võ lâm, mời tất cả các võ sĩ trên thế giới đến tham gia, tin tức vừa được truyền ra thì tất cả các võ sĩ khắp nơi trên toàn quốc đều dồn dập đổ về Kim Thành, bọn họ đều vào ở trong khách sạn đợi đại hội võ lâm được tổ chức.
Lúc này, trong một căn phòng.
Vài vị nữ bác sĩ vừa mới bôi thuốc trị bỏng cho Dương Ninh Vân xong thì Hàn Tử Minh đi vào. “Còn đau không?”
Anh ta dịu dàng hỏi.
Dương Ninh Vân đỏ hoe hai mắt nói: “Tôi xin anh đấy, hoặc là anh giết tôi đi, còn không thì hãy thả cho tôi đi, đừng có mà nhốt tôi ở đây nữa có được không?”
Hàn Tử Minh lắc đầu, ngồi xuống bên mép giường, đưa tay lau nước mắt cho Dương Ninh Vân, Dương Ninh Vân thấy vậy liền quay đầu sang một bên.
Anh ta cũng không hề tức giận, cười nói: “Không có vấn đề gì, tôi có thời gian, trước đây tôi vì muốn có được Chân Võ Tu Luyện Quyết mà tốn công tốn sức lợi dụng em, không có thời gian rảnh rỗi để mà chăm sóc cho em, bây giờ thì những gì mà tôi lẽ ra phải có được thì đều đã đạt được rồi, thù cũng đã trả được rồi, chỉ còn lại em là tôi vẫn chưa hoàn toàn có được, thế nên tôi sẽ dùng toàn bộ thời gian trên người em, tôi nghĩ là ông trời cũng sẽ không phụ người có tâm, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ có được trái tim của em”