CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 589

Hàn Tử Minh đá văng anh ta rồi quát: “Người đâu, trói đến phòng dưới đất cho tôi, hầu hạ bằng đại hình, cạy ra miệng của anh ta, hỏi mục đích anh ta tới đây!”

“Rõ!”

Ngay lập tức đã có mấy người của Hàn Môn đi vào kéo Dương Chí Văn ra ngoài.

“Đừng mà! Đừng mà minh chủ Hàn! Đừng tra tấn tôi, đừng tra tấn tôi…”

Trong căn phòng dưới lòng đất.

“A! Đừng đánh nữa! A! Cầu xin anh đừng đánh tôi nữa! A!…”

Dương Chí Văn bị lột trần rồi buộc vào một cái cọc gỗ, một gã đàn ông người Lam Hoa dùng chiếc roi da quất rất mạnh vào người anh ta. Chẳng bao lâu trên người anh ta đã có những vết thương ứa máu ra.

Trong đầu Dương Chí Văn thậm chí đã có cả những suy nghĩ muốn chết.

Anh ta thật sự muốn nói ra mục đích mình đến nước Mỹ làm gì nhưng anh ta sợ nếu mình không thành thật ngay từ đầu mà để Hàn Tử Minh biết được anh ta nghe theo lệnh của Trần Hoàng Thiên tới để cứu Dương Ninh Vân thì Hàn Tử Minh thật sự có thể vặt đầu anh ta xuống.

Hơn nữa nếu anh ta nói ra, cho dù Hàn Tử Minh không giết anh ta thì 25 ngày sau, anh ta cũng chết vì không có thuốc giải, anh ta sẽ đứt ruột mà chết.

Không thể không nói, quất cái roi này lên người đúng là con bà nó đau quá mà.

Nếu anh ta chỉ bị đánh vài trăm cái kiểu này, anh ta còn có thể cố cắn răng chịu đựng để vượt qua được, nhưng nếu cứ đánh vậy, hoặc dùng một hình phạt nào đó tàn khốc hơn, anh ta mình chịu không nổi mà sẽ bị đánh chết luôn.

Vậy nên tình thế của Dương Chí Văn không khác gì người đã trèo lên lưng hổ, nói cũng không được mà không nói cũng không được, trong lòng anh ta vô cùng khó xử.

“Trần Hoàng Thiên, cái đồ trời đánh nhà anh, anh hại tôi thê thảm rồi!”

Dương Chí Văn chửi thầm như vậy trong bụng rồi chửi tới cả 18 đời tổ tiên của Trần Hoàng Thiên.

“Cuối cùng mày cũng không chịu nói ra mục đích mày tới nước Mỹ nương tựa Minh chủ của bọn tao đúng không?”

Gã đàn ông người Lam Hoa dừng tay lại rồi lạnh lùng chất vấn.

Dương Chí Văn vừa khóc vừa nói: “Đại ca, đều là người da vàng với nhau, nói không chừng chúng ta lại là con cháu của cùng một tổ tiên. Đông Đô chúng tôi có rất nhiều người ra nước ngoài, nhà họ Dương chúng tôi cũng có rất nhiều người lớn từng đến nước Mỹ rồi ở lại sinh sống lập nghiệp ở đó. Anh cũng mang họ Dương, rất có khả năng anh chính là con cháu của ông chú tổ của tôi đấy.”

Bốp!

Gã đàn ông người Lam Hoa quất thẳng cái roi lên mặt của Dương Chí Văn, một vết máu chói mắt ứa ra từ mặt của anh ta, khiến Dương Chí Văn đau đến mức khóc không ra thành tiếng.

“Mày có khai hay không?”

Gã đàn ông người Lam Hoa hét lên.

Dương Chí Văn kêu khóc ầm ĩ: “Mục đích của tôi chính là tới để nương tựa vào Minh chủ Hàn, anh còn muốn tôi khai cái gì nữa?”

Bốp! Bốp! Bốp!

Gã đàn ông người Lam Hoa lại quất mạnh hơn nữa.

Dương Chí Văn đau đến mức khóc cha khóc mẹ, nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng anh ta chỉ có thể giả vờ ngất đi. Đầu Dương Chí Văn ngả sang một bên, Gã đàn ông kia mới chịu dừng lại.

“Thế này đánh cũng là đúng!”

Bình luận

Truyện đang đọc