CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Trần Hoàng Thiên em đi đây, nếu một ngày nào đó anh biết được sự thật, đừng đau khổ vì em. Anh phải sống thật tốt, chăm sóc tốt cho Thanh Vân với đứa bé, em sẽ ở trên trời phù hợp cho hai người. Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn là vợ của anh cùng anh trải qua khó khăn, cùng anh đi đến hạnh phúc.

Dương Ninh Vân nhằm hai mắt, dần dần hé ra nụ cười. Nụ cười của cô giống như vầng trăng khuyết trên trời đẹp vô cùng. “Em không hối hận khi yêu anh.

Nói ra những lời này xong cô nhón chân nghiêng người về phía trước. Cô cảm thấy mình sắp rớt xuống cầu thì có một chàng trai chạy nhanh tới, kéo Dương Ninh Vân vào bên trong hàng rào.

Dương Ninh Vân mở mắt nhìn. Trong ánh mắt cô hiện ra tia thất vọng, không phải là Trần Hoàng Thiên mà là một chàng trai xa lạ. “Cô à, có gì từ nói, sao lại đi tự tử?” Chàng trai hỏi.

Dương Ninh Vân theo bản năng tránh khỏi cái ôm của người đàn ông lạ, đau khổ nói: “Anh không hiểu được nỗi khổ của tôi đâu, nhưng vẫn cảm ơn anh”

Cô lễ phép cảm ơn, đợi chàng trai này đi xa rồi cô lại chấm dứt cuộc đời này.

Nhưng không ngờ anh ta lại không đi mà tựa vào hàng rào, cười nói với cô: “Tôi nghĩ cô là người rất may mắn. Trên đời này, cô không phải heo, không phải chó, không phải súc vật, cô là người đứng đầu chuỗi thức ăn. Là người cô cũng rất may mắn, vì cô và một người phụ nữ không bệnh tật không tàn tật. Mà là phụ nữ cô cũng rất may mắn vì cô là một người phụ nữ đẹp. Cô có nhiều may mắn như vậy tại sao lại chọn tự tử để kết thúc một đời may mắn?”

Nghe chàng trai xa lạ này nói chuyện, cô không còn khóc nữa. Chàng trai lại tiếp tục trò chuyện: “Nếu có thể cô hãy xuống phía dưới cầu vượt này nhìn thử. Ở đó có rất nhiều người què tay què chân, hoặc là những người nghèo không có nhà để về. Cô nghĩ xem bọn họ còn khó khăn hơn cô, vì sao bọn họ vẫn cố gắng sống, cố gắng kiếm một miếng cơm manh áo để không chết đói chết rét”

Nói đến đây anh ta nhìn về phía Dương Ninh Vân, mỉm cười: “Tôi không biết cô đã gặp phải chuyện gì mà khiến cô đau khổ đến mức không muốn sống nữa, nhưng tôi chắc chắn là cô không khổ bằng những người dưới cầu kia đâu. Vì vậy cô phải sống, giống như bọn họ kiên cường sống sót, dũng cảm đối mặt với khó khăn, đừng lưu lại những tiếc nuối không cách nào xóa bỏ trong cuộc đời của mình. Nghe những lời nói sâu sắc như vậy, ý định tự tử của Dương Ninh Vân hoàn toàn tan biến.

Đúng vậy, tại sao cô phải tự tử? Nếu như cô tự tử thì những người muốn cô chết chẳng phải sẽ sướng điên lên sao.

Nếu một ngày nào đó biết được sự thật, Trần Hoàng Thiên chắc chắn sẽ vì cô mà tự trách bản thân cả đời.

Chuyện như vậy đáng để cô tự tử sao!

Ba vừa mới nói chuyện được, Bảo Trân lại ghét ông, nếu như cô chết rồi ai sẽ chăm sóc ông, ông nhất định sẽ rất đau lòng. “Tôi không thể chết được, vì ba cũng là vì Trần Hoàng Thiên, tôi không thể chết được, không thể để hai người họ đau lòng cả đời được.

Nghĩ như vậy Dương Ninh Vân không muốn tự tử nữa. Mặc dù bây giờ không có một lối thoát nào cả nhưng cô tin trời mưa rồi sẽ có cầu vồng, sau đêm trời lại sáng. Cô nhất định sẽ đợi được đến lúc đó. “Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Dương Ninh Vân cúi người cảm ơn anh chàng xa lạ này đã cứu cô, anh ta đã cứu cả cuộc đời của cô.

Anh ta xua tay cười: “Đừng, tôi chỉ là nhiều chuyện nói một hai câu, do cô đã suy nghĩ thông suốt mới giúp cô bước ra khỏi quỷ môn quan, tôi không có liên quan gì cả.”

Dương Ninh Vân nghe thế mỉm cười: “Nhưng là do anh đã nhắc nhở tôi, nếu không phía dưới cầu đã có thêm một thi thể lạnh băng rồi.”

Anh ta cười to, hỏi cô: “Vậy coi như tôi đã cứu cô đi. Không biết cô tên là gì?” “Tôi tên là Dương Ninh Vân. “Tên nghe thật hay” Anh ta cười nói: “Tôi tên là Hàn Tử

Minh, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?”

Dương Ninh Vân khổ sở cười: “Tôi đã không còn nhà nữa rồi, giờ tôi chỉ là một cô hồn không nhà mà thôi.” “Hay là như vậy.” Hàn Tử Minh nói: “Giờ cũng đã muộn rồi, tôi cũng phải về nhà, nếu không ba mẹ tôi lại nghĩ tôi đêm khuya ra ngoài chơi bời hư hỏng. Thuận tiện tôi chở cô tới khách sạn thuê cho cô một phòng, như vậy có được không?” “Cảm ơn anh” Dương Ninh Vân khẽ cười: “Tôi có thể tự mình bắt xe đi khách sạn. Hàn Tử Minh kéo cánh tay của Dương Ninh Vân nói “Lỡ như sau khi tôi đi mà cô lại nhảy cầu thì lãng phí nước miếng của tôi lắm.

Vừa dứt lời, anh ta không cần biết cô có đồng ý hay không liền kéo cô đi.

Dương Ninh Vân muốn phản kháng nhưng thấy Hàn Tử Minh là người ăn nói có giáo dục chắc không có ý định gì với mình nên cũng thôi.

Sau đó, Hàn Tử Minh kéo cô đi nhanh tới chiếc xe Lamborghini của anh ta đang đậu ở bên đường. Cô bị Hàn Tử Minh chở tới khách sạn năm sao gần đó, còn kéo cô đi thuê phòng. Sau khi thuê phòng xong mới thả cô ra nói: “Tôi đi về đây, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi lại đến thăm cô

Nói xong anh ta dứt khoát quay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Hàn Tử Minh, Dương Ninh Vân sững sờ một lúc mới bước vào thang máy.

Lúc này ở nhà họ Tiêu. “Vãi, nhà họ Tiêu lại bị nổ thành như vậy, chết hai người, bị thương một người. Hai người ưu tú nhất của nhà họ Tiêu cũng bị giết mất. Tao hận mấy người

Tiêu Vũ Hạc giận dữ gầm lên, tức giận mắng: “Cái thằng con rơi Trần Hoàng Thiên, còn có cả Đỗ Văn Mạnh, tao phải băm thấy mấy người ra thành trăm khúc.

Hắn không thể nuốt trôi cục tức này, Tiêu Vũ Hạc hỏi Tiêu La: “Đằng Thanh Xã có thông báo gì không, lúc nào thì phải người tới Ma Đô giải quyết đại sư Trần. “Ba, ba đừng nóng giận” an ủi Tiêu Vũ Hạc, nói: “Con mới gọi điện thoại qua, Đằng Thanh Xã không đồng ý, bọn họ nói rằng bọn họ sẽ tự trả thù cho Mutoichiro. Mấy ngày nữa, dòng họ kiếm đạo Nhật Bản, Miyamoto sẽ phải một cao thủ đi Ma Đô giải quyết đại sư Trần. Bọn họ bảo chúng ta đừng tham gia vào chuyện này, nếu như cứ nhất quyết muốn tham gia họ sẽ không nể mặt chúng ta nữa. “Được.” Tiêu Vũ Hạc xoa tay: “Nếu như bọn họ có khả năng giết đại sư Trần thì tôi cũng không cần tham gia nữa. Nhưng mà để bảo đảm không có chuyện bất ngờ xảy ra, tôi cần phải đi một chuyển đến Ma Đô, lỡ như nhà Miyamoto không giết được đại sư Trần thì tôi sẽ ra tay. Không giết chết được đại sư Trần thì tôi không nuốt trôi được cục tức này “Ninh Vân! Dương Ninh Vân!”

Sáng sớm, Trần Hoàng Thiên chạy như điện trên đường tìm Dương Ninh Vân.

Hút hết một gói thuốc, anh suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ kỹ càng thấy Dương Ninh Vân là một cô gái lương thiện, tại sao cô ấy lại muốn làm hại con của anh?

Càng suy nghĩ càng bế tắc, anh sợ sẽ hiểu lầm Dương Ninh Vân nên muốn tìm cô ấy nói chuyện, có hiểu lầm thì giải thích, không có hiểu lầm thì anh sẽ cắt đứt hoàn toàn, anh sẽ không liên hệ với cô ấy nữa.

Nhưng anh không gọi điện được cho cô ấy, điện thoại cô ấy luôn tắt máy làm anh cảm thấy rất bất an. Anh sợ cô ấy nghĩ quẩn chạy đi tự tử nên từ sáng sớm đã chạy đi tìm cô ấy. “Ông chủ, ông có từng thấy một cô gái cao gầy, khóc lóc chạy ngang qua đây không?” Trần Hoàng Thiên hỏi một người qua đường. “Có phải một cô gái mặc quần jean, áo sơ mi trắng, khoác một chiếc áo khoác đen không?” Ông chủ hàng thịt nướng hỏi. “Phải, đúng là cô ấy!” Trần Hoàng Thiên liên tục gật đâu.

Ông chủ hàng thịt nướng cầm một xiên thịt nướng chỉ vào Trần Hoàng Thiên mắng: “Anh là một thằng đàn ông bội bạc. Anh làm con gái mà người ta đau lòng đến mức suýt nữa thì nhảy cầu. Cũng may có một chàng trai tốt bụng chạy lên cứu, nếu không thì bây giờ anh chỉ còn nước chạy vào nhà xác mà tìm”

Sau khi nghe xong lời nói của ông chủ hàng thịt nướng, Trần Hoàng Thiên như bay mất nửa cái mạng mà hỏi: “Vậy ông có biết giờ cô ấy đang ở đâu không?” “Tôi biết cũng không nói cho anh, anh làm người ta đau lòng như vậy còn mặt mũi đi tìm người ta hả? Anh là đàn ông thì đừng tìm người ta nữa, đừng làm người ta đau lòng thêm nữa. Ông chủ hàng thịt nướng tức giận mắng: “Anh mà không biến đi là tôi dùng than đập anh đó.

Trần Hoàng Thiên lập tức rời đi. “Ninh Vân, nếu như em oan uổng anh nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho em.

Trần Hoàng Thiên kiên định thề, anh nhất định phải điều tra kỹ chuyện này.

Ngay lúc này, trong một tử hợp viện. “Ông nội, ông đoán thật là chính xác, Trần Hoàng Thiên vừa trở về là Dương Ninh Vân khóc lóc chạy ra. Con theo dõi cô ta suốt một đoạn đường, không ngờ cô ta lại định đi tự tử. Con xông đến cứu cô ta nói chuyện với cô ta một lúc. Con nghĩ cô ta chắc chắn rất cảm ơn con, không bao lâu nữa con có thể mọi được tin tức tốt từ miệng của cô ta.”

Hàn Tử Minh trở về nhà, ngồi xuống bên cạnh bàn trà vui mừng nói. “Rất tốt”

Hàn Bình Minh hài lòng nhìn cháu trai của mình: “Ông thấy thằng nhãi Trần Hoàng Thiên có thể đánh chất trai của Tiêu Vũ Hạc bị thương ngay trước mặt ông ta chứng tỏ năng lực của hắn rất mạnh, có lẽ Trần đại sư là hắn chứ không phải ba của hắn như lời Chu Kình Thượng nói.” “Cho nên quyết võ thuật chân chính chắc chắn đang ở trong tay Trần Hoàng Thiên. Với lại ông nghĩ rằng, ông lão đó có lẽ không ở đây. Nếu không, ông ta nhìn thấy người nhà họ Tiêu muốn hại Trần Hoàng Thiên thì ông ta đã xuất hiện để giải quyết bọn họ rồi.” “Nhưng mà ông phải cẩn thận hơn nữa, nếu như ông lão đó không có chết mà ông lại dùng vũ lực cướp quyết võ thuật chân chính của Trần Hoàng Thiên thì khác gì tự đào mộ cho mình. “Vì thế khi cháu tiếp cận vợ của Trần Hoàng Thiên phải hỏi ra được hai chuyện, thứ nhất là ông lão đó đã chết hay chưa, thứ hai là cuốn quyết võ thuật chân chính thật sự đang ở đâu. Sau khi có được thông tin của hai vấn đề này ông nội sẽ cho cháu một viên Trường Thọ Đan.

Ông ta lấy ra cái hộp nhỏ đặt lên bàn. “Cảm ơn ông nội, cháu chắc chắn sẽ dò hỏi được hai vấn đề này.” Hàn Tử Minh vỗ ngực nói vô cùng chắc chắn. Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Tử Minh lái xe tới khách sạn tìm Dương Ninh Vân.

Bước tới gõ cửa phòng của Dương Ninh Vân thì thấy gương mặt tiều tụy của cô xuất hiện phía sau cánh cửa. “Tôi thấy cô tiều tụy quá, tối hôm qua không ngủ được hả?” Hàn Tử Minh cười hỏi thăm.

Dương Ninh Vân sửng sốt sau đó thì gật đầu: “Trong lòng có quá nhiều tâm sự, không ngủ được.

Hàn Tử Minh cười nói: “Cho dù trong lòng có tâm sự cũng cần có thời gian để cởi bỏ. Chỉ cần người còn sống thì không gì là không làm được. Sáng nay tôi lo lắng cô lại nghĩ quần tính đi nhảy cầu nên vội vàng sang thăm. Thấy cô không có chuyện gì là tôi an tâm rồi.”

Dương Ninh Vân tràn đầy áy náy xin lỗi Hàn Tử Minh: “Tôi vô cùng xin lỗi anh, tôi lại mang phiền phức đến cho anh” “Không sao không sao mà.” Hàn Tử Minh xua tay, hỏi cô: “Tôi mời cô ăn sáng có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc