CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 525: Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con!

Nếu chuyện này xảy ra vào trước đây, với tính tình của Dương Thiên Mạnh, thì sẽ nhịn cho qua, dù sao thì cũng vì nghĩ cho gia đình, vợ tát mình một cái, cũng không cần thiết phải tát lại.

Nhưng ngày nay đã khác ngày xưa.

Một mái ấm tốt đẹp đã bị Lý Tú Lam làm cho ly biệt tan nát, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân không thể đến được với nhau, nếu không phải vì là vợ chồng, bà ta đã sinh cho ông ta hai đứa con gái, thì ông ta đã đánh chết Lý Tú Lam từ lâu rồi.

Nhưng suy cho cùng ta ông ta vẫn không đủ nhẫn tâm.

Nhưng cái đồ khốn nạn này, ngay khi cậy được thế thì đã vểnh đuôi lên trời, nghe tin Trần Hoàng Thiên chết liền chạy đến nhà họ Trần để diễu võ dương oai, không cho bà ta biết mặt, thì ông ta cảm thấy mình không phải là đàn ông nữa.

Thế là, một tay ôm Tuấn Vũ, một tay vung mạnh cái tát.

Dù sao thì Lý Tú Lam cũng chỉ là một ả đàn bà, hơn nữa lại còn là một ả đàn bà bình thường, bị Dương Thiên Mạnh tát một cái một cái này, đầu cũng bị tát cho lệch đi, mặt đau đớn nóng bừng bừng, đầu óc kêu lên ong ong. “Ông dám đánh tôi?”

Lý Tủ Lam không thể tin nổi mà nhìn Dương Thiên Mạnh, trong mắt hiện lên sự tức giận. “Tôi không chỉ đánh bà thôi đâu, tôi còn có thể chém chết bà luôn đấy!”

Dương Thiên Mạnh tức giận đến không chịu nổi, đưa Tuấn Vũ cho con gái nuôi của Miyazaki là Mieko bế, rồi chạy vào trong bếp, cầm theo một con dao cắt dưa hấu, xông tới chỗ Lý Tú Lam rồi gào lên: “Con đàn bà khốn nạn, bà thấy hại gia đình tôi còn chưa đủ à, lại còn muốn hại thêm Tuấn Vũ nữa, tôi sẽ không đưa Tuấn Vũ, để Tuấn Vũ lớn lên khỏe mạnh và an toàn, hôm nay tôi nhất định phải chém chết bà mới thôi!”

Lý Tú Lam có cứng miệng đến mức nào, thì bà cũng hoảng loạn vô cùng trước mũi dao, nhanh chóng nấp sau lưng Lý Nam Cương, rụt rè nói: “Nam Cương, giúp tôi giết chết đồ chó chết đó đi, đôi chân của tôi và Bảo Trân là do đồ chó chết đó đánh gãy đó!”

Lý Nam Cương bước lên một bước ngay lập tức, hơi thở mạnh mẽ của võ sĩ liền phát ra.

Cảm nhận được sát khí của Lý Nam Cương. Miyazaki dùng tay chặn Dương Thiên Mạnh lại và ra hiệu cho ông không được đi qua. “Trần Hoàng Thiên đã chết, trụ cột của Trần Hoàng Thiên đã sụp đổ, nếu như biết điều, thì hãy ngoan ngoãn đưa con cho Bảo Trân cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay, nếu chọc cho tôi tức giận, thì tôi có thể phá nát cả nhà họ Trần các ông đấy”

Lý Nam Cương lạnh lùng nói.

Thực ra anh ta cũng không muốn làm gì nhà họ Trần, dù sao Trần Hoàng Thiên cũng vừa mới chết, quan hệ giữa Trần Hoàng Thiên và nhà nước vẫn chưa cắt đứt, lúc này nếu như giết sạch cả nhà họ Trần, hoặc là giết một số người nhà họ Trần, đại nội và nhà nước sẽ gọi anh ta tới “uống trà” mất.

Anh ta nghĩ, dù sao thì đó cũng không phải chuyện tốt lành gì, sống ở trên mảnh đất này, cho dù có tiền và thế lực hơn nữa, vẫn không thể đụng tới một số giới hạn nhất định, nếu không sẽ rất phiền phức. “Đừng có mơ!”

Dương Thiên Mạnh kiên quyết nói: “Tôi sẽ không đưa Tuấn Vũ cho các người đâu, đừng tưởng rằng tôi không biết các người muốn Tuấn Vũ vì tài sản của nhà họ Triệu, đợi khi lấy được tài sản của nhà họ Triệu, Tuấn Vũ sẽ không còn giá trị lợi dụng nào nữa, các người sẽ con thằng bé như một con chó, vì vậy tôi nhất định không thể giao Tuấn Vũ cho các người! ” “Mẹ nó!”

Lý Tú Lam nhảy ra: “Tuấn Vũ là do Bảo Trân sinh ra, cũng không phải do ông sinh, ông có tư cách gì chiếm lấy Tuấn Vũ mà không trả Trừng cho Bảo Trân?”

Dương Thiên Mạnh tức giận đáp lại: “Chỉ dựa vào việc nó bóp chết Tuấn Vũ, còn tôi cứu Tuấn Vũ, là tôi đã có tư cách chiếm lấy Tuấn Vũ rồi, không trả Tuấn Vũ cho người mẹ không bằng dã thú của thằng bé!” “Ông…!”

Dương Bảo Trân lập tức tức giận, chỉ vào Dương Thiên Mạnh và tức giận nói: “Ông đừng có ép tôi, đồ cặn bã Trần Hoàng Thiên kia đã chết rồi,ngọn núi cho ông dựa đã đổ, tôi bảo ông trả lại Tuấn Vũ cho tôi, thì ông phải ngoan ngoãn trả lại thắng bé lại cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Dương Thiên Mạnh nghe vậy, tức giận tới mức bật cười nói: “Đồ súc sinh, mày lật trời rồi phải không, mà dám nói chuyện với ông đây như vậy, tao sẽ không trả lại Tuấn Vũ cho mày đâu, tao lại muốn xem thử xem mày sẽ không khách sáo với tạo như thế nào!”

Không phải ông đang diễn trò với Dương Bảo Trân mà thật sự không muốn giao Tuấn Vũ cho cô ta, chưa kể Trần Hoàng Thiên chưa chết, cho dù thật sự đã chết, ông cũng sẽ không giao Tuấn Vũ cho Dương Bảo Trân, trừ khi ông cũng chết.

Ông rất thích trẻ con, Tuấn Vũ lại số khổ, là ông ngoại, ông muốn bảo vệ Tuấn Vũ, tạo cho Tuấn Vũ một môi trường phát triển tốt, còn cả môi trường giáo dục nữa, để khi đứa trẻ này lớn lên không đi vào con đường sai lầm như mẹ nó, để nó trở thành một người đường hoàng chính trực.

Nếu Dương Bảo Trân là một con người tử tế, ông cũng sẽ không chiếm đứa trẻ và ngăn cản đứa trẻ trở về với mẹ mình, để đứa trẻ trở về trong tình trạng hiện giờ, dù cho Dương Bảo Trân có được tài sản của nhà họ Triệu rồi bằng lòng nuôi nấng đứa trẻ, thì ông cũng sợ đứa trẻ lớn lên sẽ giống như mẹ nó, trở thành cặn bã của xã hội bị mọi người ghét bỏ.

Nói tóm lại, ông chỉ muốn Trình Thành trở nên tốt hơn, không muốn thằng bé trở nên xấu đi. “Ông thật sự không trả?” Dương Bảo Trân lạnh lùng hỏi.

Dương Thiên Mạnh đáp từng chữ một: “Không trả!” “Là ông ép tôi đấy!”

Dương Bảo Trân tức giận hét lớn: “Nam Cương, đừng để ông ta phá hỏng tất cả công sức cố gắng của chúng ta, cứ nổ súng đi, giết bất cứ kẻ nào dám ngăn cản. Với thực lực của ông Ngô, ngay cả Trần Long…

Lý Nam Cương ngắt lời cô ta, hét lớn: “Tôi đếm ba lần, nếu không giao con của Bảo Trân cho tôi, thì đừng trách tôi giết người trong nhà họ Trần của các ông!” “Ba!”

Thông qua camera, Trần Hoàng Thiên nghe được hai chữ Trần Cảnh từ trong miệng Dương Bảo Trân, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.

Đó chính là, cái chết của Trần Long Vũ có thể có liên quan đến tên Nam Cương này.

Nhưng lại không có bằng chứng thuyết phục, không đủ để thuyết phục Trần Viễn Khải. Vì vậy, anh vội vàng nói: “Bác cả, đi xuống thuyết phục bố tôi, lấy lý do là khuyên bảo ông ấy, gọi ông ấy lên đây. “Được.”

Bác cả đáp lại một tiếng, lao ra khỏi phòng giám sát, vội vàng chạy xuống tầng. “Một!”

Thời gian đếm ngược của Lý Nam Cương đã kết thúc. Nhưng Dương Thiên Mạnh không hề giao Tuấn Vũ cho anh ta. “Mẹ kiếp, ông nhất định phải ép tôi giết người có đúng không?”

Lý Nam Cương tức giận nói: “Giỏi lắm, vậy tôi liền giết mấy người các ông, dám không nghe lời tôi,vậy thì phải trả giá!”

Nói đến đây, anh ta gào lên một tiếng: “Lên cho tôi, cướp thằng bé qua đây, ai ngăn cản thì giết!”. “Vâng thưa cậu chủ.

Một ông già phía sau anh ta ngay lập tức đi về phía Mieko.

Đúng lúc này, bác cả chạy xuống, vội vàng nói: “Đừng kích động, đừng kích động, Trần Hoàng Thiên đã mất rồi, tôi là người phát ngôn trong cái nhà này, có gì thì cứ nói với tôi, đừng động tay động chân!”

Sau đó Lý Nam Cương mới ngăn lão Ngô lại và nhìn về phía bác cả: “Tôi muốn giúp Bảo Trân lấy lại con của cô ấy, không có chuyện gì để thương lượng cả, phải đưa cho tôi.”

Bác cả tươi cười đầy mặt nói: “Anh trước hết đừng kích động, để tôi thuyết phục ông ngoại của thằng bé, nhất định sẽ thuyết phục được ông ấy giao thẳng bé cho anh.” Nói xong ông ta liền kéo Dương Thiên Mạnh, nháy mắt với ông rồi kéo cả người lên phòng giám sát trên tầng hai. “Trần Hoàng Thiên, không phải là con muốn giao Tuấn

Vũ cho bọn họ đấy chứ?” Dương Thiên Mạnh hỏi.

Trần Hoàng Thiên cười an ủi: “Bố đừng lo lắng, con vừa nghe qua máy giám sát Bảo Trần nói tới Trần Cảnh, người đàn ông kia liền ngắt lời cô ta, con nghi ngờ cái chết của Trần Long Vũ có liên quan đến bọn họ.” “Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, nên con quyết định lắp máy nghe lén trên người Tuấn Vũ, đợi bọn họ đưa Tuấn Vũ đi rồi sẽ bảo Trần Viễn Khải theo dõi bọn họ, nghe lén những cuộc nói chuyện riêng tư của họ, con nghĩ rằng chắc hẳn là có thể nghe lén được sự thật. ” “Tất nhiên, sau khi sự thật được phơi bày, con sẽ đảm bảo rằng lấy lại Tuấn Vũ mà không tổn thất gì cả, tuyệt đối không để thằng bé mất một cọng lông nào.

Bình luận

Truyện đang đọc