CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 433: Ba con còn sống!

Trần Hiếu Sinh nhanh chóng được ni cô dẫn tới một phòng khách ở nhà sau.

Một lát sau. “A di đà phật.”

Mạc Ngôn sư thái đi vào, hai tay chấp lại, vải chào đúng tư thế lễ phật. “Sư thái.

Trần Hiếu Sinh cười, hai tay cũng chấp lại, cúi đầu chào. “Mời thí chủ.

Mạc Ngôn sư thái giơ tay ra hiệu mời ngồi, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Trần Hiếu Sinh, mỉm cười nói: “Nghe đệ tử nói là thí chủ muốn quyền tặng ba trăm tỷ để làm tượng Phật?” “Đúng đúng đúng”

Trần Hiếu Sinh cười gật đầu, lấy ra một tờ chi phiếu đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Mạc Ngôn sư thái.”

Thật sự là một tấm chi phiếu ghi ba trăm tỷ “Thí chủ là người thật thiện tâm. Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho thí chủ tuổi già vui vẻ, bình an, gia đình hạnh phúc, khỏe mạnh, ít bệnh.

Mạc Ngôn sư thái nói toàn lời hay.

Trần Hiếu Sinh cười ha ha, nói rằng: “Không dám giấu sư thái, lần này tôi tới quyền tiền cũng vì hy vọng có thể có được tuổi già vui vẻ, bình an, gia đình hạnh phúc, còn khỏe mạnh hay không thì không quan trọng. “Bởi vì gia đình tôi vừa xảy ra một chuyện khiến tôi lo lắng, vì chuyện lo lắng này mà cả ngày tôi đều rầu rĩ không vui, tuổi già rồi nhưng không thể vui vẻ được, càng đừng nói tới hạnh phúc” “Vì vậy tôi hi vọng, lần này quyền tiền rồi, sư thái có thể giúp tôi giải quyết chuyện lo lắng này, một khi không còn lo lắng nữa thì tôi sẽ dùng một số tiền lớn để xây dựng phái Nga Mi.” “Ừ!”

Sư thái tò mò hỏi: “Chuyện gì khiến thí chủ lo lắng, có thể nói cho bần ni nghe?

Trần Hiếu Sinh vội vàng gật đầu nói được, sau đó mới kể rõ. “Con người luôn phạm sai lầm, luôn có những lúc có mắt như mù. Mặc dù là tôi có gia tài ngàn tỉ thì cũng không ngoại lệ.” “Tôi có con trai, lúc nó còn nhỏ thì tôi đã yêu quý và coi trọng nó, đối với nó luôn đặt nhiều hi vọng, muốn giao lại sản nghiệp mà tôi gầy dựng cho nó. Nhưng thằng nhóc lại không nghe lời, tôi muốn nó học văn thì nó lại thích học võ, học võ thì cũng không sao, có thể bảo vệ quốc gia, cũng là con đường tốt, tôi không ép buộc nó.” “Tới tuổi kết hôn, tôi muốn giúp nó chọn một người vợ tốt, là con gái trong gia tộc hàng đầu ở thủ đô, người ta cũng thích nó. Nhưng nó cứ luôn muốn chống đối tôi, không thích người ta, muốn tìm người con gái mà nó yêu “Tôi nói chuyện đàng hoàng với nó, nhưng nó cứ được nước lấn tới, cuối cùng bị tôi đánh cho một trận. Nó tức giận bỏ nhà đi, tìm khắp nơi cũng không tìm được, tôi vốn nghĩ là nó đã chết ở đâu đó rồi. “Không ngờ là ba năm sau, nó nhờ người gửi về cho tôi một đứa trẻ vừa ra đời, nói là cháu tôi, cũng chính là con của nó. Tôi lấy máu xét nghiệm, xác định đúng là cháu tôi. Lúc đó, tôi tức đến mức suýt nữa làm đứa nhỏ rơi xuống mà chết.” “Cuối cùng, tôi không ra tay được, nhưng vì trong lòng tức giận ba đứa nhỏ nên tôi không để ý tới nó nữa, coi như nuôi thêm một con chó, khiến cho nó bị anh chị em bắt nạt từ nhỏ, địa vị trong nhà thấp kém còn hơn người hầu. Năm nó hai mươi tuổi, còn bị người khác lấy đi mạch võ, rồi ném trên đường. “Nhưng không ai có thể ngờ tới, hơn ba năm sau, tên nhóc này lại có thể chuyển mình trở thành người có khả năng nói một lời có thể quyết định sự sống chết của một gia tộc. “Tôi rất hối hận, mới nhận ra được bản thân của mình, năm đó đã nuôi một con rồng thật sự như một con chó. Nhưng mà, tôi đã tổn thương cháu mình quá nhiều, nó không tha thứ cho tôi, mãi mãi không tha thứ cho tôi. “Tôi luôn gặp ác mộng vì chuyện này, hôm nay tôi tới đây là hi vọng sư thái có thể giúp tôi giải quyết cơn ác mộng này, nếu không thì có lẽ tôi khó sống nổi, mà chết cũng không nhằm

Nói đến đây, ông ta cũng đã quỳ xuống trước mặt Mạc

Ngôn sư thái. “Thí chủ đừng làm vậy

Mạc Ngôn sư thái đỡ Trần Hiếu Sinh đứng lên, nói: “Bần ni dạy thí chủ một bộ tâm kinh để hóa giải ác mộng” “Không!

Trần Hiếu Sinh lắc đầu: “Tâm kinh nào cũng không thể hóa giải ác mộng của tôi. Chỉ có một người, có thể hóa giải ác mộng của tôi.” “Ai?” Mạc Ngôn sứ thái hỏi.

Trần Hiếu Sinh nói ra từng từ một: “Người mặc áo cưới đã được sư thái cứu đi, Dương Ninh Vân!”

Ông ta vừa nói dứt câu.

Loảng xoảng!

Tiếng động của một cái ly vừa vỡ nát vang lên.

Nghe được tiếng động. Trần Hiếu Sinh nhìn theo hướng tiếng động phát ra.

Ông ta nhìn thấy một ni cô có dung mạo xấu xí, đang nhìn ông ta với ánh mắt kinh hãi, cả người đều mềm yếu đầy run rẩy. “Sao cô ấy lại sợ mình như thế?” Trần Hiếu Sinh tự hỏi trong lòng, vẻ mặt không hiểu gì cả. “Sao ông ta lại ở đây? Ông ta đến tìm mình để làm gì? Chẳng lẽ là muốn bắt mình để uy hiếp Trần Hoàng Thiên?”

Khoảnh khắc đó, trong lòng Dương Ninh Vân cực kì hoảng sợ. A!

Trần Hiếu Sinh đột nhiên hít sâu một hơi. “Tuy là khuôn mặt của cô gái này đã bị hủy ròi như có vẻ quen quen, có thể là ai nhỉ?”

Ông ta gãi đầu.

Lúc này, Mạc Ngôn sư thái lên tiếng: “Thanh Trần, nhìn con kìa. Sao lại bất cẩn như vậy? Đến bưng trà cho thí chủ cũng làm đổ nữa, con đi pha lại một ly trà khác đi.” “Vâng, thưa cô.” Dương Ninh Vân vội vàng nhặt những mảnh vỡ trên đất, xoay người chạy thẳng ra ngoài. “Chẳng lẽ là cô ấy?”

Trong đầu Trần Hiếu Sinh đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, vội vàng kêu lên: “Sư cô, chờ chút. Tôi có mấy câu muốn hỏi cô, sư CÔ..

Dương Ninh Vân đi thẳng một nước, giống như muốn trốn đi. Lúc này, Trần Hiếu Sinh nhìn Mạc Ngôn sư thái: “Sư thái, cô ấy tên thật là gì? Có phải là người mặc áo cưới mà sư thái đưa về đây không?”

Mạc Ngôn sư thái cười nói: “Người xuất gia không có tên thật, chỉ có pháp hiệu. Cô ấy pháp danh Thanh Trần, thanh tâm quả dục, quên mất hồng trần, thí chủ cũng đừng quấy rầy cô ấy. “Không!”

Trần Hiếu Sinh lắc đầu: “Cô ấy chắc chắn là Dương Ninh Vân. Là sư thái đưa cô ấy từ Kim Thành về đây phải không? Sư thái nói cho tôi biết đi! Nói đi!” “A di đà phật.

Mạc Ngôn sư thái chắp tay lại: “Cô ấy là đệ tử của bần ni, Thanh Trần, không phải là Dương Ninh Vân gì đó. Cô ấy vì dung mạo bị hủy, vì mất đi sự trong sạch mà chọn xuất gia, thí chủ cần gì phải vì sự ích kỷ của bản thân mà xát muối lên vết thương của cô ấy?” “Làm như vậy, thật sự không công bằng đối với cô ấy

Trần Hiếu Sinh giật mình, ngơ ngác.

Đúng rồi!

Nếu như con bé đó là Dương Ninh Vân.

Với dáng vẻ như vậy, đến mình còn thấy sợ thì Trần Hoàng Thiên còn có thể để ý đến con bé đó sao?

Huống chi, con bé đã không còn trinh tiết nữa rồi, Trần Hoàng Thiên còn cần sao? Cho dù là cần đi nữa thì có khi Trần Hoàng Thiên sẽ đổ hết mọi trách nhiệm của việc này lên đầu mình, càng muốn trả thù mình, trả thù nhà họ Trần. “Thôi vậy”

Trần Hiếu Sinh cười khổ lắc đầu. “Sư thái đối xử tốt với cô ấy một chút đi, nhờ sự thái chuyển lời cho cô ấy là ba cô ấy còn sống, nếu cô ấy nhớ ba mình có thể liên hệ với tôi, tôi có thể dẫn cô ấy đi gặp ba mình”

Tin này, ông biết được từ chỗ của Phương Thanh Vân. “Tôi biết rồi.”

Sư thái gật đầu. “Chào sư thái.”

Trần Hiếu Sinh chắp tay lại, cúi chào rồi rời đi. “Ba, sao rồi? Là Dương Ninh Vân phải không?” Bác cả liền vội vàng hỏi.

Trần Hiếu Sinh gật đầu: “Bị hủy dung, cả khuôn mặt đều bị hủy rồi, nhìn mà thấy sợ. Suýt chút nữa thì ba cũng không nhận ra, hơn nữa cũng không còn trong sạch nữa, tạm thời đừng quấy rầy cô ấy” “Vậy thì có cần bảo cho Trần Hoàng Thiên không? Bác cả hỏi.

Trần Hiếu Sinh gõ lên gáy ông ta một cái, nói: “Nếu đưa người về như vậy, không chừng Trần Hoàng Thiên có thể bóp chết chúng ta đó. Liên hệ với Thanh Vân trước đã, tìm được Dược Vương rồi để người ta chữa khỏi khuôn mặt của Dương Ninh Vân, đến lúc đó rồi đưa về sau. Trần Hoàng Thiên có thể tha thứ cho chúng ta, tha thứ cho nhà họ Trần.”

Bác cả nhếch môi nở nụ cười: “Ba suy nghĩ thật chu đảo.

Hai ba con rời khỏi núi Nga Mi

Mà Mạc Ngôn sư thái cũng tới phòng Dương Ninh Vân. “Thưa cô, ông già kia tìm cô hỏi thăm con làm gì vậy?” Dương Ninh Vân sợ hãi hỏi, dáng vẻ rất sợ hãi. Mạc Ngôn sư thái an ủi cô ấy một hồi rồi mới nói: “Ông ta nhờ cô nói với con là ba của con chưa chết, còn sống, nếu con muốn gặp ba mình thì ông ta có thể dẫn con đi gặp

Âm!

Dương Ninh Vân nghe vậy thì giống như bị điện giật, kinh ngạc đến ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc