“Tôi tôi tôi…”
Lưu Văn sợ đến nỗi nói không nên lời, cả người như có một dòng điện chạy qua, liên tục run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, rửa trôi hết lớp trang điểm dày trên mặt cô ta.
Giờ đây, lòng cô ta vô cùng sợ hãi!
Có thể ngồi ở phòng VIP, có thể khiến ông Hoàng đi cùng, cô ta đã không thể không chấp nhận hiện thực, Trần Hoàng Thiên chính là chủ tịch của công ty Hoàng Gia Entertainment!
Cho dù không phải chủ tịch, có thể khiến ông Hoàng cung kính ngồi một bên cùng. Đó cũng là một đại lão vô cùng lớn mặt, đắc tội với người như vậy, chỉ cần một câu nói, ông Hoàng cũng có thể giết chết cô ta!
Trước đây giễu cợt Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đắc ý bao nhiêu, hiện giờ trong lòng cô ta sợ hãi bấy nhiêu.
Thật chẳng ngờ tới, một tên vô dụng làm chuyển phát nhanh đi ở rể, vậy mà chuyển mình một cái, biến thành đại lão tài sản hàng nghìn tỷ.
Hài hước cái là mình lại giễu cợt anh ta, chửi anh ta, coi thường anh ta.
Nhất thời, cô cảm thấy cuộc đời chưa từng có chuyện gì nực cười hơn thế!
“Mẹ nó, có phải cô đã đắc tội với chủ tịch Trần hay không?” Hoàng Thiên Tuấn thấy tình huống không thích hợp, lập tức đập bàn, chỉ thẳng mặt Lưu Văn lớn tiếng chất vấn.
“Ông Hoàng, tôi tôi tôi…”
Thấy sắc mặt này của Hoàng Thiên Tuấn, Lưu Văn vô cùng sợ hãi. Cho nên nói chuyện cũng lắp bắp.
“Xem ra cô đắc tội với chủ tịch Trần rồi nhỉ, mẹ nó, sao tôi lại mời đến một minh tinh gây hoạ thế này, ông đây sắp bị các người hại chết rồi!”
Hoàng Thiên Tuấn tức nổ phổi, xông tới giáng một cái tát nảy đom đóm lên mặt Lưu Văn.
Chát!
Tiếng như sấm gào.
Lưu Văn bị tát té ngã xuống đất, khoé miệng chảy máu tươi.
“A!”
Một đám oanh oanh yến yến sợ hãi, trốn chui trốn nhủi trong góc phòng, thân thể mềm mại run lẩy bẩy, trong lòng sợ hãi đến tột độ.
“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi không nên khinh thường người khác, do tôi có mắt như mù, cầu xin ngài tha cho tôi đi chủ tịch, tôi không dám nữa…”
Lưu Văn quỳ dưới đất, liên tục dập đầu, dập đến nỗi trán chảy cả máu, trước khi Trần Hoàng Thiên mở lời, cô ta không dám ngừng lại.
Hoàng Thiên Tuấn ở Đông Đô chính là một sự tồn tại có thể một tay che trời, ngay cả Hoàng Thiên Tuấn cũng sợ Trần Hoàng Thiên, có thể tưởng tượng được, thực lực phía sau của Trần Hoàng Thiên to lớn bao nhiêu.
Xúc phạm một đại lão như vậy, nói mất mạng là mất mạng, sao cô ta lại không sợ?”
“Chủ tịch, muốn xử lý cô ta như thế nào?” Hoàng Thiên Tuấn hỏi.
“Đuổi cô ta đi, kêu cô ta cút, nếu còn dám chiếm đoạt chỗ ăn chơi của các chị em khác. Để cô ta biến mất khỏi thế giới này đi.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói.
“Nghe rõ chưa!” Trần Hoàng Thiên lớn tiếng quát.
“Nghe rõ rồi ông Hoàng, tôi cút, tôi tuyệt đối không dám mang theo chị em đi nữa!” Lưu Văn gật đầu như giã tỏi, lúc xác định Trần Hoàng Thiên là chủ tịch, cô ta đã biết, công ty Hoàng gia Entertainment đã không còn chỗ cho cô ta nữa rồi, cho nên cô ta đã chuẩn bị tâm lí bị đuổi từ lâu, có thể nhặt được cái mạng, đã là vô cùng, vô cùng may mắn.
“Cút nhanh lên, nhìn nữa là tôi bóp chết cô đấy!” Hoàng Thiên Tuấn không nhịn được đá cô ta một phát, phía dưới có càng nhiều người như vậy, càng chứng minh anh ta quản lý không thoả đáng, anh ta sao không tức cho được?
Rất nhanh sau đó, Lưu Văn mặt chảy máu chạy ra khỏi phòng bao, không dám quay về phòng VIP nữa, ngay cả tiền lương cũng không dám nhận, hoảng hốt chạy ra khỏi Hoàng gia Entertainment.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu, kết cục của mẹ Lưu Văn thật sự quá thảm.”
Bảo an trông thấy mặt của Lưu Văn bị đánh sưng vù, trên trán đầy máu, không nhịn được khẽ thốt lên.
Lúc này, bên trong phòng VIP, dưới sự yêu cầu của Trần Hoàng Thiên, Hoàng Thiên Tuấn lại mời thêm một người mẹ mới cho mười mấy em gái kia.
“Chủ tịch, anh xem anh thích ai?” Hoàng Thiên Tuấn cười khì khì hỏi.
“Kêu mấy người đó đi ra ngoài đi, đừng có học Lưu Văn mắt chó coi thường người.” Trần Hoàng Thiên nói.
“Có nghe chủ tịch nói chưa?” Hoàng Thiên Tuấn hỏi.”
“Nghe lời chủ tịch, nghe lời ông Hoàng!”
Các cô gái đồng thanh trả lời.
“Vậy đi ra ngoài đi.” Hoàng Thiên Tuấn phất tay.
Một đám em gái được mẹ mới dẫn ra ngoài.
“Ngày mai bắt đầu, sửa sang tác phong xấu này của Hoàng gia Entertainment cho tốt, nhất định phải làm phục vụ VIP, còn có những chuyện xảy ra tương tự như hôm nay nữa, anh cũng đừng thò mặt ra ở hoàng gia Entertainment nữa.”
“Vâng vâng vâng! Ngày mai bắt đầu, tôi tự mình chỉnh đốn bọn họ!”
Hoàng Thiên Tuấn nịnh bợ nói.
Anh ta không sợ Trần Hoàng Thiên, mà là sợ cậu hai của Trần Hoàng Thiên, Thẩm Thiên Sang chỉ cần một câu nói, có thể khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này, hơn nữa Thẩm Thiên Sang lúc rời đi đã dặn dò, toàn bộ quản lý của công ti chi nhánh, nhất định phải nghe theo lời của Trần Hoàng Thiên vô điều kiện, dám đối nghịch với Trần Hoàng Thiên, hay không để anh vào trong mắt, trực tiếp loại bỏ!
Hội Hoa Minh, thế lực lớn bậc nhất thế giới, sát thủ dưới tay nhiều vô kể, Trần Hoàng Thiên là cháu ngoại của hội trưởng hội Hoa Minh, Hoàng Thiên Tuấn có bao nhiêu lá gan, cũng không dám không sợ anh!
Kế tiếp, Trần Hoa nói chuyện hợp tác với mấy giám đốc, tuy rằng anh không hài lòng với thực lực của những giám đốc công ty này, nhưng buôn bán phải thấu tình đạt lý, vẫn phải theo chân bọn họ uống mấy chén rồi mới rời đi.
Về phần Văn Thiên Thanh và Lý Hải Dương, anh không đi tìm bọn họ tính sổ.
Bởi vì Văn Thiên Thanh không phải là người bên trong hệ thống Hoàng gia Entertainment. Anh lười đi dọn dẹp, Lý Hải Dương là người ở tổng bộ công ty, Hoàng Thiên Tuấn không cách nào chạm đến được, cho nên trước tiên không động đến anh ta, chờ ngày nào đó tới tổng bộ, thì trừng phạt anh ta sau.
Hiện giờ tổng bộ công ty đang trong thời gian sửa chữa, mặc dù có chỗ làm việc tạm thời, nhưng anh chưa tới bao giờ, chẳng qua anh có hết tất cả số điện thoại của bộ phận cấp cao ở tổng bộ, bình thường toàn gọi qua điện thoại.
Như vừa rồi, anh gửi một tin nhắn cho thư ký, kêu cô ta thông báo cho toàn bộ các quản lí của các chi nhánh, cho nghỉ việc tất cả người đã quan sát, đổi thành bảo an có tư chất cao.
Lúc về đến nhà, Dương Ninh Vân đã ngủ, Trần Hoàng Thiên tắm nhanh, định bụng đi ngủ, thấy trên giường có một tờ giấy, trên đó viết: Đêm nay anh vẫn còn ngủ trên giường.
Thấy mấy chữ này, trong lòng Trần Hoàng Thiên nóng lên. Đột nhiên cảm thấy, quan hệ giữa mình và cô vợ lạnh lùng này, dường như đang dần dần phá băng.
Anh đương nhiên không cô phụ ý tốt của Dương Ninh Vân, cẩn thận chui vào trong chăn, có cảm giác xúc động muốn ôm cô ngủ.
Nhưng anh không chọn được đằng chân lân đằng đầu.
Anh tin rằng một ngày nào đó, anh có thể ôm cô ngủ mỗi đêm.
Mà ngày này, không còn cách xa nữa.
…
Ngày hôm sau, Dương Ninh Vân tới công ty, thấy Dương Chí Văn bắt chéo chân, ngồi trên ghế tổng giám đốc của cô.
“Hợp đồng với Hoàng gia Entertainment còn chưa nói xong, vội vã muốn ngồi vào ghế tổng giám đốc đến thế sao?” Dương Ninh Vân lạnh giọng hỏi.
Dương Chí Văn duỗi người đứng lên, đắc ý cười nói với Dương Ninh Vân: “Sắp rồi, không có gì bất ngờ xảy ra, cái ghế này hôm nay, nên do tôi ngồi.”
Nói đến đây, anh ta dùng nói: “Kêu người chuẩn bị cho tôi một bộ tài liệu tố chất công ty, tôi phải đến nói chuyện hợp tác với Hoàng gia Entertainment.”
“Tự mình đến phòng tài chính kêu người ta chuẩn bị cho đi.” Dương Ninh vân tức giận nói.
“Hừ!” Dương Chí Văn khó chịu: “Cô bực mình như thế làm, cô không dám đi đàm phán, sợ tôi đi cướp công của cô hay sao?”
“Nếu cô bực thì cô đi đi, nếu cô đàm phán được. Tôi cũng không nhớ thương vị trí tổng giám đốc của cô nữa, nếu cô không dám đi, thì cũng đừng có bực mình, kêu người chuẩn bị tài liệu cho tôi đi, nếu không tôi gọi điện cáo trạng với ông nội đấy!”
Dương Ninh Vân không chịu nổi anh ta nữa. Phát điên dậm chân, xoay người tới phòng tài chính kêu người chuẩn bị tài liệu cho Dương Chí Văn.
“Ha ha!”
Dương Chí Văn cười đắc ý.
Không lâu sau, Dương Ninh Vân cầm tài liệu về phòng tổng giám đốc, ném tài liệu lên bàn: “Có bản lĩnh thì đừng chán nản quay về.”
“Cô yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ lật đổ được vị trí tổng giám đốc của cô!” Dương Chí Văn tràn đầy tự tin. Cầm lấy tài liệu, hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Hơn một giờ sau, anh ta đi tới câu lạc bộ Hoàng gia Entertainment.
Kể từ sau chuyện tối hôm qua xảy ra, thái độ của bảo vệ công ty Hoàng gia Entertainment thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên vô cùng lễ phép.
“Tôi tìm ông Hoàng nói chuyện hợp tác, xin hỏi ông Hoàng có ở đây không?” Dương Chí Văn hỏi.
“Có, lầu bảy.” Bảo vệ nói.
Dương Chí Văn cảm ơn một tiếng, vào cửa chính, đi thang máy lên lầu bảy.
Tới lầu bảy, đã thấy mấy trăm người có nam có nữ, xếp hàng đứng ở ngoài sảnh lớn, Hoàng Thiên Tuấn đứng ở phía trước, tự mình dạy bọn họ lễ nghi.
“Chào ông Hoàng!”
Dương Chí Văn không khỏi than nhẹ.
“Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?” Có một cô gái lễ phép hỏi Dương Chí Văn.
Dương Chí Văn nhẹ giọng nói: “Ông Hoàng có rảnh không? Tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dương, đến tìm ông Hoàng đàm phán chuyện hợp tác.”
“Ông Hoàng, có phó tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dương tìm ngài nói chuyện hợp tác.” Cô gái nói một tiếng.
Hoàng Thiên Tuấn nhìn sang, mắt chợt sáng lên, cười hào sảng: “Là phó tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dương sao, đêm đó tôi đã gặp anh ở Vạn Hưng, đến đây, mời đi bên này, hợp tác gì đó chúng ta vào phòng làm việc rồi nói.”