CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Cậu nói thử xem?”

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười.

“Tôi cho cậu 3 tỷ, cậu bỏ con dao kia xuống được không?” Tuy là Dương Chí Văn xót tiền nhưng anh ta càng sợ bị chém hơn.

“Không ra làm sao.”Trần Hoàng Thiên lắc đầu.

“6 tỷ!”Dương Chí Văn dựng thẳng lên hai ngón tay.

“Không muốn.”Trần Hoàng Thiên lại lắc đầu: “Dù là 60 tỷ thì tôi cũng không bỏ con dao này xuống đâu.”

Thái độ của anh vô cùng kiên quyết, anh chỉ cần Dương Chí Văn phải đổ máu.

“Mẹ nó!”

Dương Chí Văn cắn chặt răng rồi kéo tay áo xuống, nhắm chặt hai mắt lại, quát: “Đừng hòng nâng giá lên, chém đi!”

“Trần Hoàng Thiên, đừng nặng quá!”Dương Thiên Dũng thực sự sợ hãi.

“Nếu cậu dám chặt đứt tay con tôi thì cậu không yên với tôi đâu!” Bác cả uy hiếp nói.

Trần Hoàng Thiên không trả lời, trực tiếp chặt một nhát xuống.

Bốp!

Một đường máu xuất hiện trên cánh tay của Dương Chí Văn.

“A!”

Dương Chí Văn la lên một tiếng, vội vàng che cánh tay, máu tươi ngay lập tức thấm qua kẽ tay của anh ta.

“Mẹ nó cậu xuống tay cũng quá tàn nhẫn! Ông đây nhớ kĩ nhát dao này! Cậu cứ chờ đó đi!”

Khuôn mặt Dương Chí Văn vô cùng dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ác độc.

Rồi sau đó, hắn vội vàng hô: “Bố! Nhanh đưa con đi bệnh viện!”

Dương Thiên Dũng đâu dám dây dưa, ngay lập tức bật người dậy giúp đỡ Dương Chí Văn chạy ra ngoài.

“Bây giờ có thể đưa thẻ vàng cho Ninh Vân chưa?”Ông cụ cố nén lửa giận hỏi.

“Có thể.”

Trần Hoàng Thiên đưa thẻ vàng cho Dương Ninh Vân: “Năm mươi phút nữa ngân hàng sẽ đóng cửa, anh đưa em đi.”

Dương Ninh Vân đáp một tiếng được, không dám chậm trễ một chút nào. Cầm tài liệu cho vay và chìa khóa chiếc BMW trên bàn trà rồi chạy ra ngoài với Trần Hoàng Thiên.

Tới gần lúc tan tầm, cuối cùng cũng làm xong thủ tục cho vay.

Lúc quay lại xe, Dương Ninh Vân gọi điện thoại cho kế toán biết được 300 tỷ tiền vay đã vô tài khoản rồi, cô vui đến mức chảy nước mắt.

“Cám ơn anh Trần Hoàng Thiên, nếu lần này không có anh, em căn bản không biết làm sao nữa.”Cô nhìn Trần Hoàng Thiên một cách chăm chú rồi nói.

“Chúng ta với nhau, cảm ơn cái gì chứ.”Trần Hoàng Thiên cười cười.

Dương Ninh Vân cũng cười: “Nói đi, muốn em cảm ơn anh thế nào?.”

Trần Hoàng Thiên gãi đầu, vốn chỉ muốn cô thân thiết hơn với anh hơn một chút, nhưng lại cảm thấy có chút muốn thừa dịp cô gặp khó khăn, anh mới nói: “Hay là em gửi một tấm hình của em cho anh làm màn hình nền đi.”

Dương Ninh Vân không nói hai lời, lập tức tìm một tấm hình mà cô cảm thấy là tấm hình selfie đẹp nhất gửi qua zalo cho Trần Hoàng Thiên: “Vốn dĩ hôm qua em định gửi cho anh tấm hình này rồi, vì vậy anh vẫn có thể đề nghị thêm một cái nữa.”

Trần Hoàng Thiên không nói gì mà chỉ ngắm nhìn tấm hình của Dương Ninh Vân, khóe miệng chậm rãi nâng lên. Anh rất thích nó, sau đó lưu vào album ảnh, cài đặt thành màn hình nền.

Anh cảm thấy có thể lấy ảnh của vợ làm màn hình nền chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Vậy buổi tối em đưa anh đi mua quần áo.”Thấy Trần Hoàng Thiên không nói thêm yêu cầu, Dương Ninh Vân nói.

Cô nhớ láng máng là tối hôm qua Trần Hoàng Thiên có nói cô là người duy nhất mua quần áo cho anh.

“Được.”

Trần Hoàng Thiên rất vui, đột nhiên anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Lúc ăn tối, Vương Minh và Dương Chí Văn đang bực bội uống rượu trong một phòng riêng của một nhà hàng.

“Mẹ nó chứ, tôi đã nói này thằng rác rưởi đó sao lại chắc chắn tôi không thể lấy ra 300 tỷ, hóa ra anh ta đã biết có người đang chơi công ty nhà tôi.”Vương Minh sau khi nghe được Dương Chí Văn giải thích, thì tức giận uống một ly rượu.

“Thằng rác rưởi đó rất đáng ghét, tôi nghi ngờ anh ta để cho bạn học của anh ta chơi tập đoàn Vinh Hằng.”Dương Chí Văn vô cùng hận Trần Hoàng Thiên, biết không thể nào là Trần Hoàng Thiên, nhưng vẫn muốn chọc giận Vương Minh để Vương Minh xử lý Trần Hoàng Thiên.

“Anh ta không có năng lực.”

Vương Minh phủ định ngay lập tức: “Bạn học anh ta làm việc ở ngân hàng Hoa Kì cũng không có năng lực đó, có thể khiến bốn ngân hàng lớn đều yêu cầu công ty nhà tôi trả tiền trước hạn chắc chắn là có đối thủ cạnh tranh mạnh đang chơi công ty nhà tôi.”

“Dù không phải là anh ta giở trò, nhưng anh ta biết rõ có người muốn chơi tập đoàn Vinh Hằng, vậy mà cũng không nói trước làm cho cậu chủ Vương mất hết mặt mũi, thật ghê tởm, Cậu chủ Vương tuyệt đối không có thể buông tha cho anh ta!”Dương Chí Văn hung tợn nói.

“Hừ!”

Sắc mặt Vương Minh trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có con nhỏ Dương Ninh Vân kia, lại cứ muốn yêu đương với thằng rác rưởi kia làm tôi mắc ói, đúng là vô cùng đáng ghét, tôi sẽ không tha cho hai người bọn họ!”

“Cậu chủ Vương, vậy thì phải đối phó với hai người bọn họ?”Dương Chí Văn cầm chén rượu, chăm chú lắng nghe.

Vương Minh im lặng suy nghĩ vài giây, khóe miệng nở nụ cười tà ác: “Tôi muốn cắm sừng thằng rác rưởi đó!”

Phốc!

Dương Chí Văn cười lên.

“Ha ha! Cậu chủ Vương, đây đúng là biện pháp tốt nhất để đối phó thằng rác rưởi kia! Anh ta mặt dày ở lại nhà họ Dương, đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, còn không phải vì chưa chiếm được thân thể của Ninh Vân sao? Nếu anh lên giường với Ninh Vân sau đó quay phim lại cho tôi, tôi lại đưa cho thằng rác rưởi kia xem, chắc chắn sẽ khiến thằng rác rưởi đó hộc máu bỏ mình!”

“Ha ha ha!”

Hai người cười phá lên.

……

Sau khi ăn xong cơm chiều, Trần Hoàng Thiên làm xong việc nhà liền bị Dương Ninh Vân gọi lên, đi Vanda mua quần áo.

Tâm trạng cô hôm nay vô cùng tốt, ông xã rác rưởi trong miệng mọi người cuối cùng lại giúp mình một việc lớn, mượn được khoản tiền vốn 300 tỷ. Ngày mai đến công ty trả toàn bộ khoản tiền nợ, nguy cơ của tập đoàn Dương Thị sẽ được giải quyết dễ dàng.

Không phải anh nói từ nhỏ đến lớn không có người nào mua quần áo cho anh sao? Vậy cô dẫn anh đi mua nhiều một chút, thưởng cho anh.

“Hồi chiều anh thực sự hù em một trận, cũng may nguy cơ của tập đoàn Vinh Hằng xuất hiện đúng lúc, khiến Vương Minh không thể chuyển được 300 tỷ kia, nếu không 300 tỷ kia mà được chuyển tới, anh thực sự thua mất em rồi.” Trên đường đi tới Vanda trên đường, Dương Ninh Vân ngồi ở ghế phó lái, lòng còn sợ hãi.

Trần Hoàng Thiên cười: “Nếu anh thực sự thua cuộc, em có ghét anh không

“Em sẽ đánh chết anh!”Dương Ninh Vân giơ nắm tay nhỏ của mình lên.

Trần Hoàng Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng, có nghĩa là trong lòng Dương Ninh Vân đã có một chỗ dành cho mình rồi, ít nhất cô đã đến trình độ không muốn anh rời đi rồi đúng không?

“Chẳng qua hôm nay anh làm vậy, ông nội xác định là đã ghi hận trong lòng, ngày mốt là sinh nhật ông nội, anh nghĩ cách làm cho ông nội vui vẻ đi. Nếu không sau khi nguy cơ của tập đoàn Dương thị được giải quyết, em lo ông nội sẽ tìm anh tính sổ.”Dương Ninh Vân nhắc nhở.

Sau đó lại bổ sung một câu: “Lát nữa em chuyển trả anh một tỷ bảy trăm bốn mươi triệu tiền rượu hoàn lại tối qua, hai ngày nay anh cân nhắc mua quà cho ông nội, đợi cuối năm chia hoa hồng em lại thanh toán cho anh.”

“Không cần.”Trần Hoàng Thiên nói: ” Em cứ để một tỷ bảy trăm bốn mươi triệu kia làm tiền tiêu vặt đi, nhà anh bị di dời đi nên được chút tiền đền bù. Anh có tiền mua quà cho ông cụ.”

“Chẳng trách anh ấy dám uống Laffey, hóa ra là có tiền đền bù.”Dương Ninh Vân thầm nghĩ trong lòng.

Cô nhớ Trần Hoàng Thiên từng nói cha mẹ anh đã mất, cũng không có anh em gì. Nếu như nhà bị phá bỏ rồi dời đi nơi khác thì đúng là tiền sẽ thuộc về anh.

Cô vốn muốn hỏi nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác được bồi thường bao nhiêu. Nhưng ngẫm lại cũng bỏ qua qua, mặc dù bọn họ là vợ chồng nhưng cũng chỉ ở trên giấy tờ thôi, cô không có tư cách thăm dò tiền bạc của anh ấy.

Hai người rất nhanh đã tới Vanda, đi dạo một giờ, Dương Ninh Vân mua cho Trần Hoàng Thiên ba bộ đồ hết 30 triệu, chia đều là một bộ 10 triệu, tránh bị Dương Chí Văn cứ châm chọc anh mặc toàn đồ Shopee.

Lần đầu tiên tôi đi mua sắm với vợ, vợ chọn đồ cho anh, sau khi mặc thử vợ bảo đẹp thì mới mua, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra nên anh rất vui, thực sự cảm nhận được việc mình đã có nhà.

Nghĩ đến chuyện đã kết hôn được ba năm, mình nghèo rớt mùng tơi, chưa bao giờ mua quà gì cho Dương Ninh Vân, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng đồng hồ Chanel, Trần Hoàng Thiên liền dừng chân rồi nói với Dương Ninh Vân: “Đi, chúng ta vào xem, anh mua cho em một chiếc đồng hồ.”

“Không cần.”Dương Ninh Vân lắc đầu: “Đồng hô Chanel rất đắt, cũng mấy chục triệu một chiếc, anh cứ để đó mua thuốc lá đi.”

“Ha ha!”

Đột nhiên có một tiếng cười xộc vào tai hai người.

“Đây không phải là hoa khôi thời cấp ba Dương Ninh Vân sao? Sao vậy, bây giờ ngay cả đồng hồ Chanel đồng hồ cũng không mua được à?”

Dương Ninh Vân nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một thanh niên mặc bộ đồ hoa văn rồng đang ôm một cô nàng quyến rũ xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhận ra anh ta, anh ta tên Cao Hạo, là đại ca lớp bên cạnh thời cấp 3. Anh ta từng theo đuổi, quấy rối và làm cô khóc, nên cô rất ấn tượng.

“Trần Hoàng Thiên, chúng ta đi.” Nhìn thấy Cao Hạo cô liền cảm thấy ghê tởm nên liền kéo Trần Hoàng Thiên định đi.

“Ơ, đây chính là ông chồng rác rưởi làm chuyển phát nhanh Trần Hoàng Thiên của cô đấy sao?”Cao Hạo vươn đầu giống như con rùa đen rồi đánh giá Trần Hoàng Thiên.

“Liên quan gì đến anh!”Dương Ninh Vân tức giận nói.

“Ha ha!”Cao Hạo cười to: “Năm đó cô rất xuất sắc, xếp thứ 3 toàn trường, còn tôi xếp thứ 3 từ dưới đếm lên. Tôi theo đuổi thì bị cô từ chối, nói tôi không xứng.”

“Tốt nghiệp cấp ba, cô vào Harvard học, tôi lăn lộn xã hội đen. Lúc đó tôi còn nhớ thương cô, liền bị bạn bè khinh thường, nói cô là thiên nga, còn tôi là cóc ghẻ, tôi mãi mãi không thể xứng với cô.”

“Thời gian thay đổi. Tôi làm ở câu lạc bộ giải trí Hoàng gia, lương một năm sáu tỷ, tìm một streamer nữ làm bạn gái thu nhập một năm có ba tỷ.”

“Mà cô thì sao? Học xong Harvard rồi về làm tổng giám đốc công ty rách nhà cô, lương một năm không được sáu trăm triệu, rồi tìm một nhân viên chuyển phát nhanh lương một tháng mấy triệu lấy làm chồng, ngay cả cửa hàng đồng hồ Chanel cũng không dám dạo, thực là đáng cười mà!”

“Bây giờ ngoảnh đầu nghĩ lại, không phải Cao Hạo tôi không xứng với cô, mà là Dương Ninh Vân cô không xứng với tôi, ha ha ha!”

Bình luận

Truyện đang đọc