CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Có gì để đàm phán hay không thì ông xem thử rồi hằng quyết định”

Trần Hoàng Thiên nói xong, rút một chiếc hộp nhỏ như hộp nhẫn tung về phía Trần Viễn Khải. “Ông chủ nhỏ cẩn thận!”

Có người sợ Trần Hoàng Thiên chơi xấu, vội vàng chắn trước mặt Trần Viễn Khải bảo vệ, bắt lấy chiếc hộp. “Thứ gì vậy?”

Người nước ngoài kia hỏi bằng tiếng Anh.

Trần Hoàng Thiên cười: “Một viên thuốc mà thôi, không cần sợ như vậy!”

Trần Viễn Khải nhướng mày: “Thuốc gì?” Trần Hoàng Thiên cười hỏi: “Không biết ông nghe nói đến Trường Thọ đan bao giờ chưa?”

Trần Viễn Khải gật đầu: “Đã nghe nói, hơn một năm trước, đại hội đan dược thủ đô có xuất hiện Trường Thọ đan, là cao thủ đệ nhất đại nội Chu Kình Thượng lấy ra bán. Lúc ấy tôi nghe được tin đã cho người đi đại nội tìm Chu Kình Thượng, muốn dùng số tiền lớn mua vài viên, nhưng bên đó nói không còn hàng nữa. Chẳng lẽ trong hộp là Trường Thọ đan?” “Đúng vậy.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Bên trong là Trường Thọ đan.”

Người càng giàu càng muốn trường thọ, đặc biệt đến tuổi lão niên rồi, vì có thể sống thêm một năm thì hao bao nhiêu của cải bọn họ cũng cam lòng, thậm chí không nhăn mày cái nào.

Anh tin với sự hấp dẫn của Trường Thọ đan thì Trần Viễn Khải có thể đàm phán với anh. “Mở ra xem thử”

Trần Viễn Khải vội giục cấp dưới.

Người nước ngoài kia vừa hé nắp hộp, hương thuốc thơm nồng chợt tán ra ngoài. “Thơm quá!”

Ngay cả Trần Khả Di cũng không nhịn được thốt lên.

Trần Viễn Khải cướp hộp về tay, thật thấy được một viên đan dược ánh vàng rực rỡ nằm trong hộp. “Đây đây đây… đây là Trường Thọ đan thật à?”

Ông ta lắp bắp nói. “Đúng!”

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Chu Kình Thượng là sư huynh của tôi, lúc còn sống có cho tôi hai viên, tôi không nỡ dùng, hôm nay cho ông một viên, điều kiện là ông phối hợp với tôi tìm ra hung thủ thật sự. Đến lúc ấy tôi lại… cho ông thêm một viên”

Anh sẽ không nói Trường Thọ đan là do chính mình luyện, nếu không e là Trần Viễn Khải sẽ bắt anh về gia tộc Rothschild, buộc anh ngày ngày luyện đan mất.

Tất nhiên, càng không thể nói chỉ có một viên, nếu nói vậy Trần Viễn Khải uống xong thuốc sẽ lật mặt, vậy nên anh cho một viên, giữ một viên làm mồi, chỉ có thể ông ta mới phối hợp với anh bắt được hung thủ.

Chờ tới khi bắt được người, chẳng những có thể giết người báo thù cho Trần Long Vũ lại còn thu được hai viên Trường Thọ đan, Trần Viễn Khải không có lý do gì để giết anh nữa. “Thật không?”

Hai mắt Trần Viễn Khải sáng ngời, có phần vui sướng, có phần nghi ngờ, cảm thấy may mắn lại khó tin. Tóm lại là phức tạp cực kỳ. “Ông từng thấy thuốc viên nào thơm thế chưa?” Trần Hoàng Thiên cười hỏi.

Trần Viễn Khải lắc đầu. “Thế thì đúng rồi.” Trần Hoàng Thiên nói: “Có phải thật không thì ông ăn là biết ngay, mạng của tôi ở trong tay ông, tôi sẽ không dùng mạng cả nhà mình để đùa bỡn ông, đúng chứ!”

Trần Viễn Khải cảm thấy rất có lý, cầm thuốc lên ném vào miệng.

Thoáng chốc, ông ta cảm thấy có một dòng nước ấm trượt vào dạ dày, tự động khuếch tán toàn thân, cả người dồi dào sức lực, cứ như trẻ ra mười tuổi vậy. “Thần kỳ! Thật quá thần kỳ!”

Trần Viễn Khải mừng rỡ kêu lên. “Ba, thật sự kỳ diệu như vậy sao?” Trần Khả Di cau mày hỏi. Trần Viễn Khải gật đầu liên tục: “Rất thần kỳ, ba cảm thấy mình trẻ ra mười tuổi!”

Nói đến đây, ông ta nhìn sang Trần Hoàng Thiên: “Cậu thật sự còn một viên?” “Đúng” Trần Hoàng Thiên nói: “Chỉ cần ông phối hợp tôi bắt được hung thủ thật sự, đồng thời cam đoạn sau khi xử lý hung thủ báo thù cho Trần Long Vũ sẽ không tìm nhà họ Trần gây chuyện nữa thì tôi lại cho ông viên còn lại.” “Được!”

Trần Viễn Khải sảng khoái đồng ý, sau đó mới hỏi: “Cậu muốn tôi phối hợp cậu bắt hung thủ thế nào?”

Vì Trường Thọ đan, ông ta quyết định tạm thời nghe theo Trần Hoàng Thiên, tốt nhất là có thể bắt được hung thủ thật sự, nếu tra không ra… đến lúc ấy tìm Trần Hoàng Thiên tính sổ cũng không muộn.

Dù sao ông ta cũng không sợ Trần Hoàng Thiên chơi mưu đùa kế với mình, thực lực gia tộc Rothschild sừng sững ở đó, Trần Hoàng Thiên cũng không dám đùa bỡn cái gì. “Rất đơn giản.”

Trần Hoàng Thiên đứng lên, ung dung như nắm chắc mọi thứ: “Chỉ cần ông dẫn người rời khỏi nhà họ Trần, mở một cuộc họp báo, tuyên bố ông đã giết tôi, báo thù cho con trai, sau đó dẫn người rời khỏi Lam Hoa. Tất nhiên, không phải đi thật, chỉ giả vờ thôi. Mua vé máy bay vào sân bay, không đăng ký, chờ máy bay cất cánh lại dẫn người về nấp ở gần nhà họ Trần, chờ tin của tôi là được. Tôi nghi ngờ có người mạo danh tôi giết chết con trai ông, sau đó mượn tay ông tiêu diệt tôi. Chỉ cần tin tôi đã chết truyền ra ngoài, kẻ thù của tôi chắc chắn sẽ đến nhà họ Trần quấy rầy người nhà tôi, đến lúc đó là có thể biết được hung thủ cho người giết con ông là ai”

Tất nhiên, đây đều là nghi ngờ mà thôi. Anh cho rằng khả năng lớn là do Hàn Tử Minh ra tay.

Nhưng có phải anh ta hay không thì còn phải thả dây câu xem mới được.

Trần Viễn Khải nghe xong gật đầu. “Được rồi, tôi làm theo ý của cậu, nhưng tốt nhất cậu đừng có bày trò gì với tôi, nếu cậu tùy tiện tìm người chết thay là tôi có thể nhìn ra ngay.

Dứt lời, ông ta và Trần Hoàng Thiên trao đổi số di động, dẫn người rời đi.

Không lâu sau.

Trên internet tràn ngập tin tức khiến người người khiếp SỢ.

Nội dung tin tức: Chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh kiêm giải trí hoàng gia Trần Hoàng Thiên giết chết Trần Long Vũ con trai người thừa kế gia tộc Rothchilds, sau đó bị người thừa kế gia tộc Rothschild dẫn người giết đến nhà họ Trần. Trần Viễn Khải mở họp báo chứng thật tin tức. Tập đoàn Cửu Đỉnh và hoàng gia giải trí không có Trần Hoàng Thiên liệu có suy thoái? “Trời ạ, thật hay giả thế? Trần Hoàng Thiên bị giết rồi à?” “Trần Viễn Khải đã mở họp báo chứng thực còn có thể giả sao? Có thể xác định, Trần Hoàng Thiên bị người giết rồi!” “Trần Hoàng Thiên bị làm sao thế? Dù Trần Long Vũ muốn thao tác tập đoàn Cửu Đỉnh và hoàng gia giải trí là không đúng, nhưng cũng không cần giết người chứ? Giờ thì hay rồi, tặng luôn cả mạng chính mình. Tôi thấy tập đoàn Cửu đỉnh và hoàng gia giải trí sắp tới liền sụp đổ, trượt dốc không phanh cho xem”

Vô số cư dân mạng đều đăng tin thảo luận việc này. “Ha ha ha!”

Nhìn thấy tin tức mới nhất, đảm người Lý Nam Cương cười nghiêng cười ngả. “Quá tốt rồi! Rốt cuộc Trần Hoàng Thiên cũng đã bị xử lý! Quả sảng khoái! Thật sự quá sáng khoái!”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân cũng kích động đi tới đi lui, lệ nóng doanh tròng. “Hạo Nam, may mà có anh, năm ấy nhà họ Hàn ở Kim Lăng, nhà lão chồng quỷ quái họ Triệu của em và rất nhiều gia tộc khác đều muốn xử lý Trần Hoàng Thiên mà không được. Cuối cùng còn khiến bản thân cửa nát nhà tan. Vậy mà anh vừa ra tay đã có thể mượn dao giết người, xử gọn Trần Hoàng Thiên. Em rất bội phục anh, Hạo Nam!”

Dương Bảo Trân nói xong đã dán lên người Lý Nam

Cương rồi. “Ha ha!”

Lý Nam Cương cười lớn: “Nhà họ Hàn, họ Triệu sao có thể đánh đồng với nhà họ Lý được. Nhà họ Lý anh đây ở tỉnh Tấn Tây suốt ba trăm năm nay, trải qua bao sóng gió đều không tuột dốc, ngược lại ngày càng thịnh vượng, chứng minh cái gì? Chứng minh người nhà họ Lý thông minh trí tuệ, mà sự thật cũng là như vậy!” “Đúng đúng đúng!”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân gật đầu lia lịa, khen Lý Nam Cương lên trời. “Chúng ta có thể đến nhà họ Trần cướp con em về chưa?” Dương Bảo Trân hỏi,

Lý Nam Cương nghĩ một lát: “Thế này đi, vì an toàn khởi kiến, cô lấy danh nghĩa thăm đứa nhỏ đến xem Trần Hoàng Thiên chết thật chưa? Nếu chết thật rồi thì chờ Trần Viễn Khải vừa rời Lam Hoa là chúng ta hành động!”

Bình luận

Truyện đang đọc