Tối nay khách sạn Vạn Hưng đặc biệt náo nhiệt.
Rất nhiều tổng giám đốc mang theo người nhà, lục tục đi vào khách sạn Vạn Hưng.
“Ông chủ mới của Hoàng Gia Entertainment thật hào phóng, sắp xếp đặt tiệc chiêu đãi tất cả các công ty có hạng mục hợp tác mới cùng Hoàng Gia Entertainment, mặc kệ cuối cùng có được chọn làm đối tượng hợp tác hay không, đều có thể mang người nhà tham dự tiệc, không hạn chế số người, quả thực là hào khí ngất trời!”
“Đúng vậy. Chi phí của khách sạn Vạn Hưng rất cao, nếu một ông chủ nào đó mang một nhà mười người đến, một bàn cũng không đủ ngồi đâu!”
“Mặc kệ đêm nay công ty của tôi có được chọn để hợp tác cùng Hoàng Gia Entertaiment hay không, ông chủ của Hoàng Gia Entertainment hào phóng như vậy, nếu không được chọn tôi cũng sẽ không oán giận lời nào.”
Một nhà Dương Ninh Vân bước từ trên xe xuống, ở bãi đỗ xe có thể nghe thấy rất nhiều tổng giám đốc đang nói chuyện với nhau, nói gần nói xa đều khen ông chủ mới của Hoàng Gia Entertainment.”
“Đêm nay cậu đàng hoàng một chút cho tôi. Không được phát sinh xung đột với người của Hoàng Gia Entertainment, biết chưa? Nếu cậu còn dám phát cáu, đuổi người của Hoàng Gia Entertainment ra khỏi khách sạn Vạn Hưng, hại Ninh Vân không ký được hợp đồng cung ứng cho Hoàng Gia Entertainment thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!” Lý Tú Lam tức giận căn dặn Trần Hoàng Thiên.
“Mẹ, tấm thẻ đen tối cao kia mẹ đang cầm, anh ta không có thẻ đen cũng không đuổi được người khác ra ngoài mà, chỉ cần mẹ không đưa thẻ đen cho anh ta là được rồi.” Dương Bảo Trân kéo cánh tay của Lý Tú Lam kiêu ngạo nói.
“Ừm, có đạo lý!”Lý Tú Lam gật gật đầu: “Mẹ già này chắc chắn không đưa thẻ đen tối cao cho cậu ta, không cậu ta lại tinh tướng đi đắc tội với người khác.”
Trần Hoàng Thiên cười khổ lắc đầu.
Sao anh lại đi đắc tội với người ta chứ?
Dương Ninh Vân vụng trộm bóp cánh tay của Trần Hoàng Thiên một chút, sau đó ra hiệu cho anh sao còn chưa thu con mẹ nó thẻ của mẹ cô lại.
Mặc dù gần đây Lý Tú Lam ngẫu nhiên có về nhà ngủ, nhưng bà ấy vẫn thường xuyên đến khách sạn Vạn Hưng, cô cảm thấy mẹ cô không có chút kiêng kỵ nào mà tiêu xài hoang phí, quá đáng vô cùng.
Đồng thời cô cũng sợ Lý Tú Lam sa đọa, ngày nào đó thẻ bị thu hồi, chi tiêu ở khách sạn Vạn Hưng phải lấy từ tiền túi ra, như thế có bao nhiêu tiền tiết kiệm cũng không đủ cho bà ấy tiêu xài.
Trần Hoàng Thiên hiểu được ý của Dương Ninh Vân, cười cười nói: “Mẹ, hôm qua bạn học con gọi điện cho con, nói rằng thẻ đen tối cao chỉ còn ba ngày là quá thời hạn rồi, đến lúc thẻ không còn giá trị nữa, mẹ cũng không cần cân đo đong đếm trong lòng nữa.”
Anh đã chào hỏi qua Phương Thanh Vân, đặt kỳ hạn cho cái thẻ này. Kỳ hạn của cái thẻ này là nửa tháng, còn ba ngày nữa là đến hạn, anh nghĩ không nên để thời hạn quá ngắn, sợ Lý Tú Lam chưa hưởng thụ đủ từ cái thẻ đã bị thu, sẽ trở về làm liều với anh.
“Mẹ biết, mấy ngày hôm trước cô gái ở quầy bar đã nói chuyện đó với mẹ, mẹ muốn nói là, con có thể bảo bạn học của con kéo dài kỳ hạn của cái thẻ này không, người mẹ già này chưa hưởng thụ đủ mà.” Lý Tú Lam nói.
“À… Con đã hỏi qua rồi, bạn học của con nói thẻ này là chủ tịch ngân hàng cho cậu ấy, cậu ấy lại cho con, chủ tịch ngân hàng của cậu ấy không trả phí, bạn học con cũng không có tiền để tiếp tục.” Trần Hoàng Thiên trực tiếp nói láo.
Trên thực tế, không phải là anh không cho Lý Tú Lam tiêu xài, mà là gần như mỗi ngày bà ấy đều mang đàn ông vào khách sạn Vạn Hưn, quản lý của Vạn Hưng và Phương Thanh Vân biết được, Phương Thanh Vân nói với anh là mẹ của anh đã vượt quá giới hạn, anh không có cách nào, chỉ có thể để cái thẻ này hết hiệu lực.”
Anh cũng không dám nói cho Dương Ninh Vân biết, chuyện này quả thực khó mà nói ra miệng, anh sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Dương Ninh Vân và mẹ cô, cũng sẽ khiến Lý Tú Lam không nhịn được mà suốt ngày làm ầm ĩ với anh, đến lúc ấy cái nhà này sẽ không còn giống nhà.
Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tú Lam không thể tự chủ, bà ta có thể tách ra với người đàn ông kia hay không thì phải đi một bước nhìn một bước rồi nói.
“Tôi còn tưởng bạn học của cậu trâu bò đến cỡ nào, hóa ra cũng không ra làm sao.” Lý Tú Lam chửi bậy một câu, trong nháy mắt tâm trạng bà ta trở nên không tốt, kéo Dương Bảo Trân nhanh chóng đi vào.
Dương Ninh Vân cùng Trần Hoàng Thiên liếc nhìn nhau, mỉm cười bất lực.
Rất nhanh, một nhà Dương Ninh Vân đã đến sảnh dự tiệc.
Ở bên trong người đông nghìn nghịt, ít nhất cũng phải có khoảng hai đến ba nghìn người, bố trí gần năm trăm bàn. Đều là những tổng giám đốc lục tục mang người nhà đến.
“Mẹ ơi, chủ tịch mới của Hoàng Gia Entertainment cũng quá hào phóng đi, bày nhiều bàn như vậy, chi phí cũng phải đến mấy trăm triệu đấy.” Lý Tú Lam cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
“Quả thực quá ngang tàng!” Dương Tử kỳ cũng không nhịn được mà líu lưỡi: “Bên xây dựng, bên cung ứng xi măng, cung ứng vật liệu thép, công trình thủy điện, vân vân. Nhiều lắm là ba bốn mươi công ty đến hợp tác, trực tiếp xác định các đối tác, này, mời bọn họ tới dùng cơm, bày đến ba bốn mươi cái bàn ăn đến bể bụng, để tất cả công ty tới tham gia dự, vô hình trung đã lãng phí bao nhiêu tiền rồi!”
“Tôi lại cảm thấy ông chủ của Hoàng Gia Entertaiment làm như vậy là đầu tư, mọi người tới đây đều là các tổng giám đốc, mời bọn họ đến đây ăn bữa cơm, coi nhưng không trở thành công ty đối tác cung ứng, thì ăn miếng trả miếng, trên đời này không có thứ gì là miễn phí cả, về sau công ty sẽ tiếp đãi khách mời đến Hoàng Gia Entertainment, nơi đó vật giá cao, mỗi tổng giám đốc đều đi một hai lần, tiền sẽ lại được kiếm về.” Dương Ninh Vân nói.
“Vẫn là vợ anh nghỉ toàn diện, không hổ danh là tốt nghiệp Harvard. Đầu óc đúng là tư duy tốt.” Trần Hoàng Thiên không khỏi khen ngợi Dương Ninh Vân.
Mục đích anh làm như vậy, quả thật là như cô nói.
“Chỉ biết vỗ mông ngựa chị tôi, một người giao hàng như anh, có tư cách gì để đánh giá chị tôi?” Dương Bảo Trân trừng mắt nhìn Trần Hoàng Thiên một chút.
Từ khi cô ta nghe mẹ nói, thẻ đen tối cao sắp đến kỳ hạn, thái độ của cô ta đối với Trần Hoàng Thiên lại giống như lúc trước.
Trần Hoàng Thiên cũng không đôi co với cô ta, bởi vì tính cách của cô ta và mẹ cô ta là càng đôi co thì càng trở nên kịch liệt, Dương Ninh Vân lại giống ba cô, mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng tính cách vẫn rất ôn hòa, cô sẽ không thèm nói đạo lý.
Đây cũng là lý do anh thích cô.
Lúc này điện thoại di động của Dương Ninh Vân vang lên, là ông nội của cô gọi đến, hỏi cô có tới không, sau đó thông qua điện thoại, Dương Ninh Vân đưa Trần Hoàng Thiên, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân đến tìm bọn họ.
Dương Chấn Kỳ, Dương Chí Văn, bác cả, chú út, bốn người đang ngồi quanh một bàn tròn khá cao.
“Ôi trời ơi, Dương Ninh Vân, sao cô lại có thể mang mẹ, em gái cô, còn cả tên ăn hại Trần Hoàng Thiên đến chứ?” Dương Chí Văn nhịn không được cười hỏi.
“Cậu có thể đến, sao chúng tôi lại không thể đến?” Lý Tú Lam khó chịu nói: “Chúng tôi có thẻ đen tối cao đấy, cậu có không?”
Dương Chí Văn im lặng.
“Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi, chủ tịch của Hoàng Gia Entertaiment lại không hạn chế số người, chỉ có cháu là xấu hổ không mang theo mẹ mình đi thôi.” Dương Chấn Kỳ nói một câu để giảng hòa.
“Cháu chỉ là cảm thấy công ty chúng ta quá nhỏ, không định đi nhiều người như vậy. Ai ngờ Dương Ninh Vân lại…” Dương Chí Văn vốn định nói là Dương Ninh Vân không cần mặt mũi nữa, nhưng lại nghĩ đến việc nhà cô có thẻ đen tối cao, anh ta sợ bị Lý Tú Lam không vui rồi đuổi anh ta ra khỏi khách sạn Vạn Hưng.
Kết quả là, một nhà Dương Ninh Vân cùng ngồi xuống.
“Ông nội, ông nói xem chủ tịch mới của Hoàng Gia Entertainment có thể xuất hiện ở đây để ăn cơm không, cháu rất muốn biết, người đã dùng hơn ngàn tỷ mua lại Hoàng Gia Entertaiment xuất chúng như thế nào.” Dương Bảo Trân cuồng nhiệt hỏi như một fangirl.
“Ông nghe nói cao tầng của Hoàng Gia Entertaiment ăn cơm ở một sảnh tiệc khác, cho nên chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment sẽ không tới đây ăn cơm, còn về chuyện có thông báo đến đây hay không, ông cũng không rõ ràng.” Dương Chấn Kỳ nói.
“Khẳng định sẽ đến.” Dương Chí Văn nói: “Chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment tổ chức một buổi tiệc long trọng như thế này chính là để khoe khoang với mọi người, bây giờ lại không ra mắt để mọi người thấy, thì sao anh ta lại đốt tiền nhiều như thế để mời mọi người ăn cơm? Anh ta bị gì vậy chứ!”
Trần Hoàng Thiên nhịn không được nói: “Vợ của tôi nói, chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment mời nhiều người như vậy ăn cơm là để đầu tư, anh lại nói người ta đang khoe khoang, tư tưởng này của anh, trách không được anh không đảm đương nổi vị trí tổng giám đốc, trong đầu chỉ nghĩ đến việc khoe khoang, không biết đầu tư, anh mà lên làm tổng giám đốc thì chắc công ty sẽ bị phế.”
“Con mẹ nó mày chỉ là một thằng giao hàng chuyển phát nhanh thì biết cái rắm gì!” Dương Chí Văn khó chịu nói: “Muốn đánh cược không?”
“Đánh cược cái gì?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
“Nếu như chủ tịch Hoàng Gia Entertaiment xuất hiện ở chỗ này, khoe khoang một chút vốn liếng của anh ta, thì cậu phải đưa thẻ đen tối cao cho tôi mượn dùng một tháng, nếu như anh ta không đến, thì tôi đưa cậu ba trăm triệu, cậu dám đánh cược hay không?” Dương Chí Văn rất nghiêm túc nhìn Trần Hoàng Thiên.
“Có thể.”Trần Hoàng Thiên cười nói: “Thật ra có thể nâng tiền đặt cược lên thêm nữa.”
“Vậy thì nếu tôi thắng tôi sẽ được dùng thẻ đen tối cao hai tháng, nếu tôi thua tôi đưa cậu sáu trăm vạn!” Lúc này Dương Chí Văn đậy bàn một cái.
“Hoàn toàn có thể.” Trần Hoàng Thiên trực tiếp đồng ý, sau đó nói: “Ông nội, bác cả, chú ít, ba người ở đây làm chứng nhé.” ”
Ba người đều gật đầu biểu thị có thể.
Lý Tú Lam cũng không quan trọng, dù sao thẻ đen tối cao chỉ còn hạn là ba ngày, thua thì đưa cho Dương Chí Văn tiêu phí, thắng thì được sáu trăm triệu, đặt cược thế này cũng không thua thiệt một chút nào.
“Ha ha ha!”
Dương Chí Văn lại rất vui vẻ, đắc ý nói: “Vừa rồi tôi nghe rất nhiều tổng giám đốc nói, chủ tịch mới của Hoàng Gia Entertainment khẳng định sẽ tới, cho nên chắc chắn là cậu thua rồi, thẻ đen tối cao cứ chờ để cho tôi tiêu đi!”
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Vậy chúng ta cùng chờ xem.”