CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Ha ha ha!”

Lưu Văn Huy nghe vậy, không nhịn được cười to: “Tao không có nghe lầm đấy chứ? Nó nói tao chết chắc rồi?

Không lẽ nó định đánh chết tao à? Tao sợ quá đi mất!” Toàn bộ đảm nam thanh niên trong phòng bao đều “Ha ha ha!” cười phá lên, bắt đầu châm chọc, mỉa mai. “Mày là cái thá gì kia chứ, dám ở Hoàng Đông lên giọng, còn dám đánh cả Lý thiếu, con mẹ nó mày chết chắc thì có!” “Tưởng đánh thắng được Lý thiếu là có thể thắng được

Lưu thiếu à? Để tao nói cho mày biết, trước mặt Lưu thiếu gia, mày chỉ là tên rác rưởi thôi!” “Nhìn thấy chưa hả, mấy tên này lúc nãy cũng giống như mày vậy, kéo đến hùng hùng khí thế, cuối cùng còn không phải là bị Lưu thiếu đánh thành chó chết hết sao?”

Có đứa con gái trong đám thanh niên cẩn thận quan sát Trần Hoàng Thiên, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cái tên bị trói rồi bị kéo sau lưng ngựa từng nổi trên mạng một thời gian trước!” “Hey!”

Sau lời của cô ta, mọi người đều nhìn kĩ lại, thật đúng là tên nhãi kia.

Kết quả là, lại dẫn tới một trận cười ầm ĩ

Lưu Văn Huy cười đến đau cả bụng: “Hóa ra mày chính là cái tên bị lỗi sau lưng ngựa à, rác rưởi như mày của hiện tại vậy. Thế thì mày có quyền gì mà lên giọng trước mặt bổn thiếu gia đây?”

Trần Hoàng Thiên siết chặt nắm đấm đi về phía Lưu Văn Huy, giọng điệu lạnh lùng: “Mày chính là kẻ đã sai người chuốt rượu vợ cũ của tao đúng không?” “Vậy thì sao?”

Lưu Văn Huy không thèm nhìn Trần Hoàng Thiên, tỏ vẻ khinh thường: “Loại đàn ông vô dụng như mày mà cũng muốn thay vợ cũ chỉnh đốn bổn thiếu gia à?”

Nói đến đây, gã còn chỉ vào đầu mình: “Có bản lĩnh thì cứ đánh tao, không có bản lĩnh thì con mẹ mày quỳ xuống ngay, nếu không…

Không đợi gã nói xong, Trần Hoàng Thiên đã sải bước về phía trước, giơ chân phải lên đạp mạnh vào trán của Lưu Văn Huy như rìu bổ xuống. “Không ổn!”

Lưu Văn Huy trong lòng giật thót, gã thấy được chân của Trần Hoàng Thiên hướng về phía mình, vội vàng lấy tay đan chéo đưa lên chắn trước đầu.

Giây tiếp theo!

Bùm! . truyện xuyên nhanh

Củ đạp của Trần Hoàng Thiên bổ thắng vào đầu Lưu Văn Huy, như thể núi Thái Sơn đang đè lên tay gã khiến gã đột ngột khuỵu chân, quỳ xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên.

Ngay sau đó!

Bùm!

Đầu của gã bị đập xuống.

Ngay tức khắc máu liền bắn ra tung tóe.

Những người trong phòng đều sợ đến ngày người. Lưu thiếu thế mà lại bị tên này đánh cho quỳ rạp xuống đất? “Mẹ ơi!”

Rất nhanh liền có một tên trong đám thanh niên bị dọa sợ đến mức kêu toáng lên: “Đây là cao thủ đấy, mau mau gọi người đến giúp, nếu còn không gọi thì chúng ta đều bị hắn đánh chết đấy!

Lời vừa dứt, mọi người liền vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.

Trần Hoàng Thiên không để ý đến Lưu Văn Huy nữa, cứ để cho gã chết lặng quỳ trên đất, nhặt một cái ghế lao vào một tên trong đám thanh niên, dùng ghế đập vào đầu tên đó, khiến hắn ngã rạp xuống đất.

Trong phòng bao ngay tức khắc trở nên vô cùng hỗn loạn, Trần Hoàng Thiên không quan tâm là nam hay nữ, tóm lấy cái ghế, quật cho cả đám đều nằm la liệt dưới đất, vỡ đầu chảy máu, kêu la thảm thiết. “Cho chúng mày chuốt rượu vợ tao này! Tao cho chúng máy chuốt rượu vợ tao này!”

Trần Hoàng Thiên vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục đạp lên người của bốn tên chuốc rượu Dương Ninh Vân một cách hung hăng. “Đủ rồi! Mau dừng tay cho tôi! Dừng tay

Dương Ninh Vân không ngừng la hét.

Những người này đều là con nhà giàu có địa vị vô cùng cao, tuy rằng Trần Hoàng Thiên được Lý Hà Bác chống lưng ở Hoàng Đông, nhưng cô chính tai nghe được đảm người Lưu Văn Huy nói rằng Lý Hà Bắc chẳng là cái thá gì trong mắt bọn họ.

Mà Trần Hoàng Thiên đánh họ dã man như vậy, Lý Hà Bác khẳng định không dám ra mặt giúp đỡ, vậy thì Trần Hoàng Thiên không phải sẽ lại bị giống như lúc ở nhà họ

Trần, bị những người này điên cuồng trả thù?

Trần Hoàng Thiên nghe vậy liền ném ghế lên người một tên trong đám, bước đến chỗ Dương Ninh Vân, đưa tay sờ vào khuôn mặt bị đánh sưng tấy của cô, đau lòng hỏi: “Có đau không?” “Tôi không cần anh quan tâm, mau cút đi! Cút khỏi Hoàng Đông, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!” Cô vô cùng tức giận đẩy Trần Hoàng Thiên ra. “Anh không đi.

Trần Hoàng Thiên ôm cô vào lòng: “Anh không muốn rời xa em nữa, chúng ta tái hôn đi, anh vẫn muốn em làm vợ anh.” “Tôi không muốn tái hôn, tôi hận anh, hận anh!” Dương Ninh Vân cố sức giãy giụa.

Lúc đầu cô không muốn ly hôn nhưng anh cứ nhất quyết đòi ly hôn khiến trái tim cô tan nát, chật vật suốt một tháng cô mới có thể quen với việc không có anh ở bên, mà hiện tại anh lại cứ xâm nhập vào cuộc sống của cô, muốn cùng mình tái hôn, cô thực sự không thể chấp nhận được.

Cô sợ bản thân vô dụng sẽ lại làm hại anh.

Cũng sợ một ngày nào đó anh sẽ coi thường mình và sẽ lại muốn ly hôn với cô. Lại thêm một lần đau đến tan nát cõi lòng.

Cô không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn chịu đựng những đau đớn, hành hạ sau khi chia tay, cô chỉ muốn sống cuộc đời một mình và cống hiến hết sức lực cho công ty. Cố gắng bù đắp những tội lỗi đã gây ra.

Trần Hoàng Thiên ôm chặt lấy cô, không buông ra, cũng không nói gì.

Anh biết, là anh đã khiến cho cô đau khổ. “Hức hức hức…

Dương Ninh Vân vùng vẫy một hồi, nhưng không cách nào thoát được, liền bật khóc trong vòng tay của anh, đem tất cả những đau đớn, khổ sở mà cô đã phải chịu đựng suốt khoảng thời gian này hóa thành thành nước mắt trút lên người anh.

Rất nhanh sau đó, bởi vì men rượu nên cô đã nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay của anh.

Trần Hoàng Thiên bế cô với tư thế công chúa, rời khỏi phòng bao, đi đến phòng tổng thống ở khách sạn Thiên Thịnh, ôm cô vào trong, đặt xuống bồn tắm, rửa sạch vết rượu vang nhuộm đỏ cơ thể và tóc của cô. “Trần Hoàng Thiên, đừng rời xa em. Anh không biết đầu, em đã không thể nào sống thiếu anh được nữa rồi, em biết là em không tốt, anh có thể đánh em, mắng em, hoặc muốn em đưa lần đầu tiên cho anh đều được cả, em sẽ không phản đối, cầu xin anh đừng rời xa em có được không…

Dương Ninh Vân nằm trong bồn tắm, lẩm bẩm nói một mình.

Trần Hoàng Thiên đau lòng không dứt.

Nếu không phải cô ấy đã say thì sẽ không bao giờ nói ra những lời trong lòng.

Bên ngoài cô ấy tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu duuói hơn cả đậu hủ

Cùng lúc đó tại phòng bao 888. “Ây da..

Toàn bộ đều là tiếng kêu lam. “Lưu thiếu, cậu không sao chứ?”

Lý Minh Tường ôm bụng bò đến bên cạnh Lưu Văn

Huy.

Lưu Văn Huy dựa vào trên tường, trần bị vỡ nát, chảy máu không ngừng. Yếu ớt nói: “Tốt cái cục c*t, hình như tao bị chấn thương não rồi.” “Cố gắng một chút, tôi đã gọi cho ông nội của tôi rồi, ông ấy nói sẽ lập tức đến đây. Để xem đến lúc đó ông tôi làm sao giết chết thằng chó kia!” Lý Minh Tường tức giận nói. “Ông nội mày thì làm được cái cục c*t gì” Lưu Văn Huy nói: “Tao còn không đánh thắng được thằng khốn kia, ông mày không phải người học võ, nó chỉ vung một cước thôi là ông mày bị đá chết rồi, tạo kêu ông tạo tới còn có ích hơn.

Nói xong, gã liền lấy điện thoại ra gọi.

Không lâu sau, Lý Hữu Đường, ông nội của Lý Minh Tường đã đến rồi. “Ai làm, Minh Tường mau nói cho ông biết, là ai làm?” Lý Hữu Đường nhìn thấy trong phòng vô cùng lộn xộn, người người nằm la liệt dưới đất, ai ai cũng kêu la thảm thiết, ngay lập tức vô cùng tức giận hỏi, “Ông à, đến cả thiếu gia Lưu Văn Huy cũng đánh không lại, nói với ông cũng vô ích. Lý Minh Tường làm ra vẻ mặt đau khổ nói. “Ông có mang theo một cây súng tới, sao có thể vô ích được, mau nói cho ông biết là ai làm, ông nhất định phải giết chết hắn để xả giận cho con và Lưu thiếu!” Lý Hữu Đường phẫn nộ đùng đùng nói.

Lý Minh Tường vừa nghe thấy thế, lập tức vô cùng phấn khích, bắt đầu bịa chuyện: “Là một tên khốn tên là Trần Hoàng Thiên, vợ cũ của hắn tới để nói chuyện với con về việc kinh doanh, thỏa thuận không đạt được nên vợ cũ của hắn liền mắng bọn con, thế nên bọn con đã tát cho cô vợ cũ đó mấy bạt tai, ai biết được cô ta liền gọi điện kêu hắn tới, sau đó thì đánh bọn con thành thế này.” “Đáng giận! Quá đáng giận rồi!”

Lý Hữu Đường tức muốn nổ tung: “Thằng khốn đó chạy đi âu rồi?” “Đã ôm vợ cũ của hắn rời đi rồi, ông nội cứ sai người tới quầy bar điều tra Trần Hoàng Thiên là biết hắn ở đâu liền thôi.” Lý Minh Tường nói.

Lý Hữu Đường liền kêu người đi điều tra.

Rất nhanh liền tra ra được số phòng tổng thống. “Đi! ông nội đi báo thù cho con!” Lý Hữu Đường nghiến răng nghiến lợi.

Vừa nghe có thể bảo thù, đám người đều trở nên phấn chấn trở lại, cố gắng nhịn đau rời khỏi phòng bao cùng với Lý Hữu Đường.

Mà vào lúc này, Trần Hoàng Thiên đã lau khô người cho Dương Ninh Vân rồi đặt cô lên giường, anh không hề lợi dụng cô, mà chỉ đem đồ của Dương Ninh Vân đi giặt, đỡ phải đến lúc cô tỉnh đây không có đồ để mặc.

Đúng lúc này, cửa phòng tổng thống bị gõ vang.

Trần Hoàng Thiên đi ra mở cửa liền nhìn thấy đám người bị mình đánh đang đứng ở đó, còn có thêm một lão già và bốn người đàn ông mặc vest.

Nhìn thấy cửa mở, bốn người đàn ông mặc vest liền lấy súng ra chĩa về hướng Trần Hoàng Thiên. “Ha ha!”

Lý Minh Tường nhìn thấy cảnh này liền bật cười như điền: “Thằng khốn nạn, mày cmn dám đánh tao, bây giờ ông nội tao đã đem xạ thủ tới báo thù cho tao rồi, nhìn xem ông nội tạo xử lý mày thế nào!”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lý Hữu Đường: “Ông nội, chính là thằng khốn này đã đánh bọn con thành ra thế này, ông mau kêu xạ thủ… “Mau thu hết súng lại”

Lý Hữu Đường đột nhiên run rẩy nói. “Không phải là nổ súng sao ông nội?” Lý Minh Tường cau mày hỏi. “Nổ cái đầu mày chứ nổ!” Lý Hữu Đương tát vào đầu Lý Minh Tường, sau đó đối mặt với Trần Hoàng Thiên, bày ra dáng vẻ giống như con chó nhìn thấy chủ nhân, kh lưng xuống, cười hì hì: “Ngài Trần, sao lại là ngài vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc