CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chuyện đã đến nước này, Lý Tú Lam còn có thể làm gì? Chỉ có thể thú nhận, mong được khoan hồng. “Ha ha.”

Nghe được những lời của Lý Tủ Lam, Hàn Tử Minh bật ra tiếng cười vang. “Được lắm Lý Tú Lam, dám nói dối tôi, mẹ con bà đúng là ăn được gan hùm gan báo, thật sự nghĩ rằng tôi không dám giết hai người!”

Lý Tú Lam sợ mất mật, nắm lấy đùi của Hàn Tử Minh, khóc lóc kêu: “Tử Minh, chính vì biết cậu dám giết mẹ con chúng tôi cho nên chúng tôi mới lừa cậu. Chúng tôi cũng chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi. Hơn nữa, việc tôi nói dối cậu cũng không mang lại bất kỳ tổn thất nào cho cậu. Không phải trên đường đi cậu đã trút giận lên Bảo Trân một lần rồi sao?” “Nể tình trước kia mẹ con chúng tôi luôn ủng hộ cậu, giúp đỡ cậu, dốc toàn lực để hỗ trợ cậu như vậy mà tha cho chúng tôi đi Tử Minh, mẹ con chúng tôi thật sự không muốn chết!” Dương Bảo Trần cũng khóc, nói: “Tử Minh, trên đường tôi đã rất cố gắng thỏa mãn anh, khi đó anh cũng rất vừa lòng, chỉ cần anh không giết hai mẹ con tôi, sau này tôi sẽ khiến anh hài lòng mỗi ngày!”

Bop!

Hàn Tử Minh tát vào mặt cô ta, hét lớn: “Đồ đàn bà bẩn thỉu, nếu sớm biết đứa nhỏ này là của cô, tôi còn lâu mới động vào cô!” “Lại còn muốn khiến tôi hài lòng mỗi ngày, vừa lòng con mẹ cô, tôi muốn cô phải chết!”

Vừa dứt lời, Hàn Tử Minh đã đá Lý Tú Lam ra, giơ chân lên muốn giẫm chết Dương Bảo Trân. “Đừng!”

Dương Bảo Trân kinh hãi hét lên: “Tử Minh, đứa trẻ thật sự không phải con của tôi, do Triệu Trung Hữu và người phụ nữ khác sinh ra. Tôi đã giết người phụ nữ đó rồi cướp đi đứa con của cô ta, định bồi dưỡng nó thật tốt, để sau này có chỗ đứng ở nhà họ Triệu.” “Nếu anh không tin, tôi sẽ bóp cổ nó cho anh xem!” Hàn Tử Minh ném Tuấn Vũ vào trong vòng tay của Dương Bảo Trân, hét lớn: “Bóp! Nếu cô bóp chết nó, tôi sẽ tin đứa trẻ này không phải con của cô. Nếu chần chừ, tôi sẽ đá chết cô!” “Được được được!”

Dương Bảo Trân sợ chết khiếp, nắm lấu cổ của Tuấn

Vũ, Tuấn Vũ đang khóc lớn, đột nhiên không khóc ra tiếng nổi nữa. “Cầm thú, cậu bé vẫn còn là một đứa nhỏ, sao con có thể bóp chết nó, con đưa nó cho bố, đưa cho bố!” Dương Thiên Mạnh rống lên, đôi mắt đỏ hoe.

Nhìn thấy Dương Bảo Trân vẫn không buông ra, ông ấy vô cùng sợ hãi, chạy nhanh tới. Ông ấy biết rõ, đứa trẻ này do Dương Bảo Trân và Triệu Trung Hữu sinh ra.

Bởi vì khi Tuấn Vũ đầy tháng, việc nhà họ Triệu tổ chức tiệc đầy tháng lên cả trên bảng tin. Ngoài việc ở nhà giúp Phương Thanh Vân trông con, ông ấy còn thích xem tin tức vào lúc rảnh rỗi. Khi đó, ông ấy nhìn thấy Dương Bảo Trân đang ôm con, được phóng viên phỏng vấn cùng Triệu Trung Hữu.

Vì vậy, ông ấy có thể chắc chắn 100% rằng đứa trẻ này là đứa trẻ do Dương Bảo Trân và Triệu Trung Hữu sinh ra. Đó là cháu của ông ấy!

Bây giờ con gái ông ấy lại đang giơ tay bóp cổ chết cháu ngoại của ông ấy, người làm ông ngoại như ông ấy sao có thể không đau lòng, sao có thể không đi cứu được chứ? “Bố, nguy hiểm, bố mau quay trở lại!”

Phương Thanh Vân lo lắng hét lên. “Ông Dương, đừng qua đó!”

Chu Kình Thượng nhanh chóng giữ Dương Thiên Mạnh lại.

Hàn Tử Minh còn đang ở bên cạnh Dương Bảo Trân, ông ta làm sao dám để Dương Thiên Mạnh đi qua, nếu Dương Thiên Mạnh bị giết, ông ta biết giải thích thế nào với Trần Hoàng Thiên? “Ông để tôi đi qua! Để tôi đi qua!”

Dương Thiên Mạnh vùng vẫy. Nhưng Chu Kình Thượng không buông tay.

Dương Thiên Mạnh tuyệt vọng kêu lên: “Bảo Trân, đồ cầm thủ, đây là một sinh mệnh vô tội, Con đưa cho bố, con ném đứa nhỏ qua cho bố, ném cho bố!”

Thực ra Dương Bảo Trân cũng không nhẫn tâm, nhưng vì giữ mạng sống của mình nên cũng không còn cách nào khác, nhìn thấy đứa nhỏ không vùng vẫy được nữa, cô ta run run mỗi nói: “Chết rồi, nó chết rồi. Tôi đã bóp cổ nó đến chết, anh xem, anh xem đi”

Cô ta đưa Tuấn Vũ qua cho Hàn Tử Minh xem. “Cầm ra chỗ khác.”

Hàn Tử Minh không thèm nhìn. “Súc sinh!”

Dương Thiên Mạnh đau lòng chửi rủa. “Không phải bố muốn nó sao, cho bố!”

Dương Bảo Trân kinh hoàng ném Tuấn Vũ ra ngoài.

Chu Kình Thượng lập tức tạo ra sức hút, hút Tuấn Vũ về tay mình. “Để tôi xem xem”

Dương Thiên Mạnh lập tức giật đứa trẻ khỏi tay Chu

Kình Thượng, nhưng khi ông ấy nhìn thấy khuôn mặt đen tím và bất động của đứa trẻ, trái tim liền tan vỡ vì sợ hãi.

Đây là một đứa trẻ mới ra đời cách đây chưa đầy nửa năm.

Cậu bé vẫn chưa biết thế giới này tươi đẹp như thế nào, đã bị chính mẹ ruột của mình bóp nghẹt đến chết một cách tàn nhẫn.

Là ông ngoại, Dương Thiên Mạnh cũng sắp chết ngạt đến nơi!

Nhưng!

Ông ấy không cam lòng để cháu ngoại của mình chết như vậy, vì vậy ông ấy ôm một tia hy vọng, để đứa trẻ nằm ngửa, nằm lấy bàn chân, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé.

Vo mươi mấy lần. “Wa wa wa…”

Đứa trẻ bật khóc. “Ha ha!”

Điều này khiến Dương Thiên Mạnh cực kỳ vui mừng, ông ấy nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng, nhìn mặt đứa trẻ dần chuyển từ đen sang đỏ, bật khóc vì sung sướng. “Cháu trai, đừng khóc đừng khóc, mạng của cháu đúng là lớn, sau này cháu sẽ là em trai của Cẩm Niên, hai cháu sẽ bầu bạn với nhau, cha mẹ của Cẩm Niên nhất định sẽ coi cháu như con trai ruột.”

Ông ấy tin rằng Trần Hoàng Thiên có ghét Dương Bảo Trân đến đâu cũng sẽ không hận lây sang một đứa trẻ mới sinh ra.

Về điểm này, ông ấy vẫn còn tự tin. “Trần Hoàng Thiên, xem ra anh thật sự muốn làm một con rùa, không định ra ngoài đối mặt với tôi sao?”

Hàn Tử Minh đột nhiên hét lên.

Chu Kình Thượng nói: “Cậu ấy thật sự không có ở đây, cậu về trước đi, để lại thông tin liên lạc. Khi cậu ấy trở lại, tôi sẽ bảo cậu ấy liên lạc với cậu, đến lúc cậu muốn khiêu chiến với cậu ta, tôi sẽ đi cùng.”

Hàn Tử Minh hét lên: “Ông cho rằng tôi sẽ tin mấy lời mà ông nói sao? Ông tôi lúc đầu cũng tin những lời này của ông nên mới không dám tấn công Trần Hoàng Thiên. Nếu ra tay sớm, ông ấy đã không chết” “Trần Hoàng Thiên không ra mặt, vậy tôi sẽ giết ông trước, sau đó giết tất cả mọi người trong nhà họ Trần, đồng thời bắt cóc con của anh ta, tôi không tin anh ta sẽ không cứu con mình!”

Lợi nay vừa phát ra, Hàn Tử Minh lắc người lao về phía

Chu Kình Thượng. “Chỉ dựa vào cậu sao!”

Chu Kình Thượng liếc mắt một cái, nắm chặt nắm đấm, xông về phía Hàn Tử Minh, đấm một đấm qua. “Ông nghĩ Hàn Tử Minh tôi vẫn là Hàn Tử Minh của trước kia sao?”

Hàn Tử Minh lạnh lùng nói, bắt lấy quả đấm của Chu Kình Thượng ném ra sau đầu, sau đó quật ông ta ta xuống đất.

Phụt!

Chu Kình Thượng phun ra một ngụm máu giống như đài phun nước, vẻ mặt kinh ngạc.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hàn Tử Minh sẽ trở nên mạnh như vậy!

Ông ta còn nghĩ rằng Triệu Thượng Hải bị người của nhóm Thiên Sát giết chết, Hàn Tử Minh không hề mạnh, nhưng kết quả lại khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.

Sức mạnh của Hàn Tử Minh đúng là chọc trời! “Không ngờ tới phải không Chu Kình Thượng?” Hàn Tử Minh nhìn Chu Kình Thượng cười lạnh, sau đó nói: “Đi xuống dưới cùng ông nội tôi đi” Vừa dứt lời, anh ta đã giẫm lên ngực Chu Kình Thượng. Răng rắc!

Ngực Chu Kình Thượng bị giẫm lên, hai mắt ông ta trợn trừng. “Ông Chu!”

Tổng quản đại nội kinh ngạc hét lên. “Giết! Giết cho tôi!”

Rất nhanh.

Một nhóm cao thủ đại nội lao về phía Hàn Tử Minh. “Một đàn kiến, hôm nay Hàn Tử Minh này sẽ giết chết từng người một!” Lời vừa dứt, anh ta giơ tay phải lên, một thanh trường kiếm dài hai mét tám được ngưng tụ lại.

Đúng lúc anh ta chuẩn bị giết người.

Đột nhiên!

Cecil kinh ngạc thốt lên: “Đà chủ Hàn, cẩn thận phía sau!”

Hàn Tử Minh đột ngột quay lại. Chỉ thấy một ni cô già đang xông về phía anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc