CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 169: Ông Trần đây không cần!

Đó là Lý Hân Ngọc tổng giám đốc mới của tập đoàn Cửu Đỉnh chi nhánh Lĩnh Hoa.

Lúc này, cô ta đang cầm điện thoại trong tay, gần cổ họng gào thét về phía Trần Hoàng Thiên, với bộ dạng không thể chịu đựng được nữa.

Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, sau khi ngây người trong ba giây, anh nghiến răng nghiến lợi, rồi buông tay

Trần Hoàng Hạo ra.

Cơ hội trả thù tốt như vậy, nếu đã bỏ lỡ mà không cảm thấy tiếc thì thật là giả dối.

Nhưng mà

Anh cảm thấy rất xứng đáng.

Chỉ cần Phương Thanh Vân không bị sao cả, thì mối thù này tạm thời vẫn không cần phải trả cũng được.

Bởi vì Phương Thanh Vân đã ở bên cạnh bầu bạn với anh từ thưở thơ ấu đến thời niên thiếu, có thể nói rằng Phương Thanh Vân là người bạn duy nhất của anh từ lúc nhỏ cho đến lớn lên.

Chỉ sợ là ngay cả khi anh đã kết hôn rồi, thì cô ấy vẫn không ngừng quan tâm cho anh rất chu đảo.

Khi anh bị đụng xe nghiêm trọng đến như vậy, cũng vẫn là cô ấy mời bác sĩ Tôn đến chữa cho anh.

Phần bụng bị dao đâm, đan điền bị tổn hại, vẫn là cô ấy mời bác sĩ Tôn đến trị thương cho anh.

Thậm chí anh có một người thầy Lý Đức Thành tài giỏi đến như vậy, đều cũng không phải là công lao của Phương Thanh Vân hay sao.

Về mặt tình cảm, Phương Thanh Vân đối với anh giống như anh em. Về mặt nghĩa, Phương Thanh Vân đối với anh ân nghĩa sâu nghĩa nặng như núi.

Bất luận là vì tình cảm hay là ơn nghĩa, nếu như có một ngày Phương Thanh Vân gặp nguy hiểm, thì nhất định anh phải không màng đến sống chết mà đi cứu, không thể để cho tình nghĩa của cô ấy đối với anh phó mặc cho dòng nước cuốn trôi như vậy được. “Cậu ba, anh không cần phải quan tâm đến tôi đâu, hãy làm việc mà bản thân anh nên làm, anh không cần phải vì tôi mà khiến bản thân mình bị oan ức như vậy.

Chiếc điện thoại trong tay Lý Hân Ngọc truyền đến giọng nói của Phương Thanh Vân. “Câm miệng ngay! Nếu dám gào thét thêm lần nữa, làm ảnh hưởng đến việc tổng giám đốc Lý cứu cậu hai. Tôi sẽ bắn cô!”

Giọng nói tức giận của một người đàn ông lại truyền “Đưa điện thoại ngay cho tôi.”

Trần Hoàng Thiên bước về phía Lý Hân Ngọc. “Đưa đây.

Lý Hân Ngọc đưa điện thoại cho Trần Hoàng Thiên, sau đó anh nhìn vào trong video, Phương Thanh Vân đang ở trong xe, bị khẩu súng Desert Eagle chĩa vào đầu. “Cậu ba, Phương Thanh Vân bảy tuổi đã bước vào nhà họ Trần, cùng chơi với anh đến năm mười tám tuổi, tình cảm của mười một năm này, anh sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy đúng không?” “Hơn nữa tôi nghe nói là, cô ấy đã đi theo anh, vậy thì cô ấy đã là người phụ nữ của anh rồi, lẽ nào anh nhẫn tâm, nhìn người phụ nữ của mình chết trước mắt anh như vậy sao?”

Trong video, một người đàn ông râu quai nón đang cười khẩy nói. “Bỏ khẩu súng ra khỏi đầu cô ấy rồi hẵng nói chuyện với tôi.” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói. “Được thôi.” Người đàn ông râu quai nón bỏ khẩu súng Desert Eagle ra khỏi đầu Phương Thanh Vân, rồi nói: “Mau thả cậu hai, Lưu quản gia và Chung đại sư ra, thì tôi sẽ không giết Phương Thanh Vân, nếu không thì anh cũng biết tính tình của Chu Phi tôi rồi đó, một khi đã nóng lên rồi thì có thể bất chấp làm ra mọi thứ. “Anh mau dừng xe lại, các người bước xuống xe, rồi thả cô ấy ra, thì tôi sẽ thả Trần Hoàng Hạo của các người. Trần Hoàng Thiên nói. “Ha ha!”

Người đàn ông râu quai nón bật cười nói: “Cậu ba, đừng coi tôi là đồ ngốc, tôi thả cô ấy ra, còn anh thì giết cậu hai, tôi phải giải thích thế nào với ông cụ đây?” “Vậy nên, tôi đợi anh thả cậu hai của chúng tôi ra. Tôi mới thả Phương Thanh Vân. “Cậu ba, anh đừng nghe lời anh ta nói, anh thả cậu hai, anh ta sẽ không… “Đồ súc vật!”

Không đợi Phương Thanh Vân nói xong, người đàn ông râu quai nón kia đã tát vào mặt của Phương Thanh Vân. “Chu Phi, anh thử động vào cô ấy lần nữa xem!”

Trần Hoàng Thiên phẫn nộ quát to, tát lại Trần Hoàng Hạo hai cái bạt tai, sau đó cảnh cáo: “Nếu anh động vào cô ấy, thì tôi sẽ trả lại cho chủ nhân của anh gấp đôi, xem xem là anh độc ác hay là tôi độc ác!” “Con mẹ nó!”

Chu Phi lại lần nữa chĩa khẩu súng Desert Eagle lên đầu của Phương Thanh Vân và nói: “Đánh lại cậu hai thử xem, anh có tin tôi bắn cô ấy không!” “Đừng có mà hù dọa tôi!”

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói, dơ tay ra, Lý Khánh Thiên đặt khẩu súng Desert Eagle vào tay anh, anh cũng mau chóng chĩa khẩu súng Desert Eagle lên trán của Trần Hoàng Hạo và nói: “Anh cho rằng tôi không dám bắn Trần Hoàng Hạo hay sao?”

Nói xong.

Đùng!

Trần Hoàng Thiên bắn thẳng vào chân của Trần

Hoàng Hạo. “A!!!”

Trần Hoàng Hạo hét lên thảm thiết giống như một con heo bị giết, ôm đùi la hét điên loạn: “Chu Phi, con mẹ anh, anh cố chấp với anh ta làm gì, nghe lời cậu ta đi, mẹ anh, mau nghe lời cậu ta nói đi, cậu ta muốn anh làm gì thì hãy làm như vậy đi, không nên cố chấp với cậu ta nữa, cậu ta đã có vợ rồi, có thể sẽ không quan tâm đến Phương Thanh Vân chết đâu, con mẹ anh dám không đếm xỉa đến cái chết của tôi sao?”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, lạnh lùng nói:“Bỏ khẩu súng ra khỏi đầu của Phương Thanh Vân đi.”

Chu Phi nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể buông súng xuống. “Dừng xe vào lề, các người bước xuống xe, thả Phương Thanh Vân ra. Trần Hoàng Thiên tiếp tục nói.

Chu Phi quát to: “Dừng xe sang một bên, xuống xe!

Rất nhanh chóng, chiếc xe đã dừng lại, Chu Phi đợi người xuống xe, rồi để Phương Thanh Vân ngồi ở chỗ điều khiển, Trần Hoàng Thiêm dùng điện thoại của mình gọi cho Phương Thanh Vân. “Thanh Vân, bây giờ cô đang ở đâu?” Trần Hoàng

Thiên hỏi. “Cậu ba, tôi đang ở trong khu vực tỉnh Tây Giang.” “Bọn chúng có còn chiếc xe nào khác không?” Trần Hoàng Thiên tiếp tục hỏi. “Có ạ, cậu ba, còn có ba chiếc nữa. “Bây giờ cô mau lái xe rời khỏi đây, sau đó tự tìm một nơi, rồi đổi một chiếc xe khác.” Trần Hoàng Thiên đang nói, lại quay sang nói với Chu Phi: “Đặt camera lên bốn chiếc xe của các người, nếu không thông qua sự đồng ý của tôi, mà bốn chiếc xe này dám di chuyển một chút, tôi sẽ bắn vỡ tung đầu của Trần Hoàng Hạo!” “Mẹ nó!” . Ngôn Tình Hay

Chu Phi tức muốn chết, nhưng lại không dám không nghe theo, chỉ có thể làm theo những gì Trần Hoàng Thiên nói. “Thanh Vân, cô lái xe đi chưa?” Trần Hoàng Thiên quay sang hỏi. “Lái đi rồi cậu ba, nếu như tôi có thể thoát khỏi đây thì tôi sẽ không trở lại Đông Đô đầu cậu ba, tôi không muốn gây ra rắc rối cho anh, anh hãy đối xử tốt với Dương Ninh Vân, tôi sẽ chúc phúc cho hai người. Phương Thanh Vân nghẹn ngào nói. “Trước mắt đừng nói về chuyện này, an toàn thoát khỏi bọn chúng rồi gọi điện cho tôi.” Trần Hoàng Thiên nói. Phương Thanh Vân đáp lại một tiếng “Vâng ạ”, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại. “Trước khi tôi nhận cuộc điện thoại của Phương Thanh Vân, nếu như bốn chiếc xe này tiếp tục di chuyển, thì cậu hãy nói với tôi.” Trần Hoàng Thiên cầm điện thoại của Lý Hân Ngọc đưa cho Hứa Minh Hiền. “Vâng, thưa ông chủ”

Hưa Minh Hiền cầm lấy điện thoại. “Trần Hoàng Thiên, Chu Phi đã thả Phương Thanh Vân rồi, cậu còn muốn làm gì nữa hả, còn không mau thả tôi ra ư?” Trần Hoàng Hạo phẫn nộ nói. “Khi nào Phương Thanh Vân đã an toàn, tôi sẽ thả anh ra ngay lập tức, đợi cô ấy gọi điện thoại cho tôi đã.” Trần Hoàng Thiên nói. “Con mẹ nó. Trong lòng Trần Hoàng Hạo thật sự muốn giết chết cái tên Trần Hoàng Thiên này. nói: “Con mẹ nó chứ, bắp đùi của tôi bị cậu bắn nát rồi, bây giờ cậu còn muốn để lại tôi ở đây, không đưa tôi vào bệnh viện, cậu muốn tôi chết phải không?” “Nếu đã như vậy, Phương Thanh Vân cũng không cần phải sống nữa rồi, Chu Phi anh hãy khởi động xe đâm chết Phương Thanh Vân đi “Anh kích động cái gì chứ?” Trần Hoàng Thiên tức giận thét lên: “Hãy kêu Lý Ngọc Hân đi tìm bác sĩ cho anh đi!” “Mau gọi bác sĩ.” Trần Hoàng Hạo to giọng nói.

Vạn Hào chính là của nhà họ Trần, chỉ một lời nói của Lý Ngọc Hân, giám đốc của Vạn Hào ngay lập tức làm theo mệnh lệnh của cô ta. “Đến lượt phải tính sổ với các người. Ánh mắt của Trần Hoàng Thiên nhắm đến một đám người Dương Chí Văn.

Trong phút chốc, thân thể một đám người Dương Chí Văn chấn động một hồi, tất cả đều đồng loạt hai chân quỳ xuống dưới đất.

Thật là biết đùa giỡn, Trần Hoàng Thiên đối với anh hai của mình ra tay một cách tàn nhẫn như thế, thẳng thừng cầm lấy súng bắn một phát vào bắp đùi, hơn nữa chiếc súng đang nằm trong tay Trần Hoàng Thiên, bọn họ thật sự sợ rằng Trần Hoàng Thiên bắn một phát sẽ vào đầu của bọn họ mất. “Trần Hoàng Thiên, anh Trần, ông Trần, sau này chúng tôi sẽ không đối đầu với anh nữa, xin hãy tha thứ cho chúng tôi được không?” Dương Chí Văn run lẩy bẩy, mở miệng nói. “Tha thứ cho các người ư?”

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười, sau đó đưa đầu súng kề sát lên đầu Dương Chí Văn, hung ác dữ tợn nói: “Cậu có biết hay không, người mà tôi muốn giết nhất bây giờ chính là cậu đấy!” “Cậu gây trở ngại kiếm chuyện với tôi, tôi nhẫn nhịn, sau đó cậu lại làm khó làm dễ với vợ tôi, tôi cũng nhẫn nhịn, nhưng con mẹ nó cậu lại ba lần bốn lượt lại lên kế hoạch âm mưu giết vợ chồng tôi, bây giờ tôi chỉ muốn bằn chết tên chó đẻ nhà cậu!”

Nói xong, Trần Hoàng Thiên định bóp cò súng. “Xin đừng!!!”

Giọng của Dương Chí Viễn hét thất thanh lên. Răng rắc!!!

Đạn vẫn chưa bắn vào đầu!

Rằng rắc! Răng rắc

Trần Hoàng Thiên lại bấm hai lần liên tục, sau đó lại vứt chiếc súng Desert Eagle sang một bên, đưa tay ra nói: “Đưa cho tôi một viên đạn. “Xin đừng! Xin đừng Ông Trần!

Dương Chí Văn xanh mặt sợ hãi, hoảng loạn hét lên. “Cút đi đồ súc vật!”

Trần Hoàng Thiên giẫm đạp anh ta một cái: “Vốn dĩ công ty Giải trí Hoàng Gia mẹ cậu hại mất, đã mất thì mất rồi, lại còn cho rằng các người có thể trút giận ư, đừng có hòng làm đúng với tôi và Ninh Vân. “Thế nhưng mà con mẹ nó cậu lại chạy đến công ty của Ninh Vân đang vào lúc khai trương gây náo loạn, con mẹ nó cậu thật sự đúng là con chó mà, thế nhưng là con chó không ăn cứt, vậy thì tôi sẽ bắn cậu, khiến cậu đến chó cũng không thể làm được!”

Vừa dứt lời, cậu hai của anh là Thẩm Thiên Sang nhét một khẩu súng Desert Eagle vào trong tay Trần Hoàng Thiên. “Xin đừng! Xin anh đừng mà!!!

Dương Chí Văn vô cùng sợ hãi, khản giọng hét lên, đến ngay nước tiểu màu vàng chảy khắp quần, sau đó nhỏ giọt xuống mặt đất. “Có kêu khản giọng cũng vô ích thôi, ngày hôm nay tôi nhất định phải tiễn cậu lên thiên đàng!” Trần Hoàng Thiên nói xong, sau đó kề súng Desert Eagle vào trán Dương Chí Viễn.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng vang lên. “Trần Tuấn. Từ lúc nào mà tính khí trở nên to gan như vậy chứ?”

Những lời này vừa thốt ra, mọi người ai nấy cũng đều nhìn xung quanh tìm chủ nhân của giọng nói đó, họ chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, đem theo mấy lão già mang quần áo samurai tiến lại gần.

Khi nhìn thấy những người này, Trần Hoàng Thiên híp mắt lại, hai đôi mắt bỗng chốc trở nên đỏ thẫm, gần tử chữ thốt ra từ kẽ răng. “Là anh ư! Matsushita!” “Ôi chao! Trần Tuấn này vẫn còn nhận ra tôi ư, đáy lòng tôi cảm thấy rất vui đấy” Matsushita cười nói. “Dù anh có biến thành tro cốt thì tôi vẫn nhận ra anh!”

Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên quay ngược đầu súng, chĩa vào Matsushita.

Pång pång pång!!!

Những viên đạn lần lượt bắn ra, cho đến khi băng đạn không còn nữa mới dừng lại.

Thế nhưng, tất cả đều là do một lão già chặn lại. phù!

Rất nhiều người đều hít một hơi lạnh.

Lại có thêm một vị cao thủ nữa rồi! “Cháu trai, đây chính là thương hội Nhật Bản, là chủ tịch chi nhánh phía đông, bày kế bắt cóc cháu dâu ta, chính là cái tên Matsushita ép cháu chuyển nhượng công ty Giải trí Hoàng Gia đó ư?” Thẩm Thiên Sang hỏi. “Đúng vậy cậu hai, chính là anh ta. Trần Hoàng Thiên gật đầu đáp. “Con mẹ nó!” Thẩm Thiên Sang tức giận nắm chặt tay, hét lớn: “Ông Ngô, hãy để đó cho tôi, tôi sẽ bẻ gãy tên đầu chó Matsushita này!”

Bình luận

Truyện đang đọc