CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 565

Đương nhiên không thể để cho Dương Chí Văn cứ như vậy đi xa, mà nhất định phải nghĩ cách để cho Dương Chí Văn ngoan ngoãn nghe lời của anh, nếu không thì với mức độ tiểu nhân của Dương Chí Văn thì khi anh ta đến bên cạnh của Hàn Tử Minh thì chắc chắn sẽ phản bội anh.

“Trước hết thì anh cứ đứng lên đã.” Trần Hoàng Thiên nói.

Phù!

Dương Chí Văn thả lỏng một hơi, đứng lên nói: “Cậu không giết tôi nữa sao?”

“Nếu như anh có thể cứu được Ninh Vân thì tôi có thể sẽ không giết anh nữa.”

Dương Chí Văn nghe xong thì lập tức cảm thấy vui vẻ: “Vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ đi đến Mỹ, đến đó cứu Ninh Vân ra!”

Anh ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, chờ đến khi anh ta đến Mỹ thì Trần Hoàng Thiên cũng chả là cái gì, đến đó khiến cho Hàn Tử Minh đi giết chết tên tạp chủng Trần Hoàng Thiên này.

Anh ta đang suy nghĩ thì Trần Hoàng Thiên mở miệng nói: “Bây giờ không cần phải đi vội, chờ đến khi tôi nghiên cứu xong một loại thuốc độc mãn tính, sau đó để cho anh uống vào, dùng một tháng để làm kỳ hạn, nếu như anh không cứu được Ninh Vân thì anh sẽ bị thuốc này giết chết, còn nếu như có thể cứu được Ninh Vân thì tôi sẽ giải độc cho anh.”

Dương Chí Văn lại lập tức khóc: “Như vậy là cậu không tin tưởng tôi sao, cậu làm như vậy thì làm sao mà tôi có thể cam tâm tình nguyện đi làm giúp cậu chuyện này được.”

Dương Thiên Dũng lập tức quát lên: “Đây là cơ hội cho mày lập công chuộc tội, mà mày lại dám có tâm địa xấu xa với Trần Hoàng Thiên, ai cũng sẽ không cứu được mày!”

Dương Chí Văn lập tức sợ hãi nói ra: “Được rồi, cậu đi nghiên cứu chế tạo thuốc độc đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được Ninh Vân, nhưng cậu cũng nhất định phải giữ lời hứa đấy, đến lúc đó đừng qua cầu rút ván.”

Trần Hoàng Thiên cũng không muốn tiếp tục nói nhảm với Dương Chí Văn nữa, anh lấy ra hai cây ngân châm sau đó sau đó đâm hai đầu gối của Dương Chí Văn, cả hai chân của anh ta đều mềm nhũn ngã trên mặt đất, không còn sức để đứng lên.

“Bác cả, bác dâu cả, hãy mang anh ta trở về phòng đi.”

Trần Hoàng Thiên dặn dò, như vậy thì Dương Chí Văn không thể bỏ chạy được nữa.

Rất nhanh sau đó Dương Chí Văn được vợ chồng bác cả khiêng đi.

Trần Hoàng Thiên hỏi: “Vừa rồi nghe Dương Chí Văn nói xác của ông cụ vẫn chưa lạnh, có thể xác chết sẽ vùng dậy, có phải là vẫn chưa hỏa táng ông cụ hay không?”

Dương Thiên Mạnh nói: “Cha không chấp nhận được việc cha của mình mất như vậy, cho nên đã hỏi Thanh Vân là tại sao mà mình sống lại được, Thanh Vân nói là con đã bắt Sâm hoàng đế cho cha ăn sau đó liền tỉnh lại, cho nên cha mới nhờ anh cả đưa xác của ông cụ đến nhà xác lạnh, để xem có thể bắt được Sâm hoàng đế cứu ông ấy được không, vì vậy cho nên vẫn chưa hỏa táng.”

Trần Hoàng Thiên cười nói: “Đúng lúc con cũng bắt được một ít Sâm hoàng đế về, bây giờ đi đến chỗ ông cụ xem có cứu được ông ấy hay không.”

Dương Thiên Mạnh nghe thấy vậy thì cũng liền vui vẻ gọi chú nhỏ, bác cả cùng đi đến chỗ nhà xác.

Mà Trần Hoàng Thiên thì gọi cho tổng quản bộ nội vụ.

“Tìm một lý do sau đó tập hợp tất cả vây cánh của Hàn Tử Minh lại thủ đô, thuận tiện cho việc hốt gọn một mẻ.”

Tổng quản đại nội nói: “Được, tôi sẽ tìm lý do để bọn họ tham gia hội nghị, đến lúc đó thì anh có thể bắt tất cả bọn họ đi, không để cho bọn họ tiếp tục coi trời bằng vung được.”

Bình luận

Truyện đang đọc