CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 586

Đổ chuông rất lâu, điện thoại mới được kết nối.

Dương Chí Văn vui vẻ nói: “Thím, thím đang ở đâu vậy?”

Lý Tú Lam tức giận trả lời: “Có phải Trần Hoàng Thiên bảo cậu moi ra tung tích của tôi đúng không?”

“Không phải đâu thím của cháu ơi, sau khi trở lại Đông Đô thì tên tạp chủng kia đã đi Hoàng Gia Entertaiment tìm Phương Thanh Vân, làm thịt hết bọn Chu Tử Hào rồi, cũng may trước khi chết Chu Tử Hào đã gọi điện cho cháu, nói là Trần Hoàng Thiên trở về rồi, sau đó thì a một tiếng rồi bị giết, cháu sợ đến nỗi phải chạy ra khỏi Đông Đô trong đêm, tốn bao nhiêu công sức mới chạy trốn tới nước Mỹ để tránh nạn, bây giờ cháu đang ở New York, thím đang ở đâu, cháu muốn tụ họp với mọi người, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, có chung kẻ địch là Trần Hoàng Thiên, cho nên thím à, thím đừng vứt bỏ cháu mà.”

“Chuyện lúc trước là cháu không đúng vì đã tham ô hết tiền của thím, cháu muốn trả lại cho thím nhưng thím cũng phải cho cháu một chỗ để nương thân đúng không? Nếu không tha hương ở nơi đất khách quê người thế này cháu sợ lắm, cầu xin thím đó, cháu làm chó cho thím được không?”

Dương Chí Văn lại như được ảnh đế nhập vào người một lần nữa, nói đến nỗi khiến bản thân cũng cảm động muốn khóc.

Lý Tú Lam suy nghĩ một lát rồi nói: “Đến bang Florida, đến lúc đó mới liên lạc lại với tôi, tôi phải nói với Tử Minh trước xem cậu ấy có thu lưu con chó lang thang như cậu hay không, nếu như không nhận thì cậu cứ làm chó lang thang của cậu tiếp đi.”

Tút tút…

Điện thoại bị cúp.

“Bà già thối tha.”

Dương Chí Văn chửi ầm lên: “Một ngày nào đó tôi được thế, xem tôi giẫm chết bà thế nào!”

Sau khi Dương Chí Văn trút hết một trận bất mãn với Lý Tú Lam thì gửi cho Trần Hoàng Thiên một tin nhắn: Tôi đến nước Mỹ rồi, cũng đã liên hệ được với Lý Tú Lam, bà ta đang ở bang Florida, cụ thể chỗ nào thì không rõ, chờ xác định được Dương Ninh Vân ở đâu tôi sẽ báo cho cậu biết.

Gửi xong tin nhắn, anh ta xóa bỏ tin nhắn vừa gửi sau đó tiến về bang Florida.

Lúc này, tổng bộ của nhóm Thiên Sát.

Dương Ninh Vân mang thai đã được gần hai tháng, cơ thể cũng dần dần ngày càng trở nên rét lạnh, trong ngày mùa hè chói chang ở bang Florida, tất cả mọi người đều mặc quần đúi áo ngắn tay, còn cô phải mặc trang phục như đầu mùa đông.

Theo cơ thể ngày càng trở nên rét lạnh, Dương Ninh Vân cũng ngày càng phiền muộn.

“Mình có thể chống đỡ đến ngày bé con được sinh ra không?”

Cô sờ cái bụng đã nhô lên một chút rồi lẩm bẩm một mình.

Cô rất muốn chống đỡ được đến ngày đó để nhìn xem bé con của mình là bé trai hay bé gái, dáng dấp ra sao, nếu như có thể nhìn thấy bé con sinh ra an toàn, biết được giới tính, còn được thấy dáng dấp ra sao, cô cảm thấy cho dù chết cũng không có tiếc nuối quá lớn.

Nhưng cô rất sợ sẽ không chống đỡ được đến ngày đó, đến lúc đó một xác hai mạng, vậy thì sẽ có lỗi với Trần Hoàng Thiên, có lỗi với bé con chưa ra đời.

Kẽo kẹt!

Hàn Tử Minh mở cửa đi vào.

“Ánh nắng hôm nay rất tốt, tôi dẫn em ra ngoài phơi nắng nhé.” Hàn Tử Minh nói.

Dương Ninh Vân gật đầu.

Vì con, cô cảm thấy cần phải tạm thời khuất phục Hàn Tử Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc