Buổi chiều, tin đầu tiên được truyền ra làm bùng nổ cả thành phố Đông Đô.
Trần Hoàng ThiênChủ tịch Công ty Thương mại Quốc tế Hoa Tây và Dương Ninh VânTổng giám đốc Công ty Thương mại Quốc tế Hoa Tây, do mối quan hệ tan vỡ đã hoàn tất thành công thủ tục ly hôn tại Cục Dân chính thành phố Đông Đô.
Chấm dứt cuộc hôn nhân dài ba năm sáu tháng. Trần Hoàng Thiên dọn ra ngoài ở. Tất cả cổ phần của Công ty Thương mại Quốc tế Hoa Tây đều do Dương Ninh Vân sở hữu. “Trời ạ! Chủ tịch và tổng giám đốc Hoa Tây ly hôn sao? Không phải quan hệ của họ rất tốt sao, sao lại đột ngột như vậy sao?” “Thật sự không thể ngờ được. Trước đó một thời gian, có thông tin cho rằng Công ty giải trí Hoàng Gia là của Trần Hoàng Thiên, bị Dương Ninh Vân làm cho thất bại. Trần Hoàng Thiên không trách Dương Ninh Vân, hai người cũng không vì chuyện này mà ly hôn. Tại sao bây giờ lại ly hôn đột ngột như vậy? ” “Dây dưa lớn thật. Tại sao quan hệ giữa hai người lại tan vỡ? Trần Hoàng Thiên không cần vài tỷ. Tại sao lại còn chọn dọn ra ngoài “Có phải là do Trần Hoàng Thiên bị trói sau lưng ngựa, Dương Ninh Vân cảm thấy quả xấu hổ. Cho nên mới chăn ghét anh ấy mà đề nghị ly hôn với anh ấy?
Tất cả các loại thảo luận, tất cả các loại câu hỏi, tất cả các loại suy đoán được lan truyền nhanh chóng trên Internet và trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người. “Haha! Hahaha!”
Khi Dương Chí Văn nhìn thấy tin này, ở trong văn phòng cười ngả nghiêng, vui vẻ như người nông dân trúng số độc đắc. “Tách ra thì tốt! Tách ra thì tốt! “Trần Hoàng Thiên, Trần Hoàng Thiên, đồ ngốc, trước đây tôi cố gắng hết sức để tách hai người ra, vậy mà anh sống chết không chịu ly hôn với con tiện nhân Dương Ninh Vân. “Bị cô ta hại cho làm mất công ty giải trí Hoàng Gia Lần này ly hôn chắc là do anh bị trói lên ngựa kéo đi. Dương Ninh Vân cảm thấy quá mất mặt hoặc bị em trai của anh lôi kéo.” “Con tiện nhân Dương Ninh Vân cho rằng cả đời này anh không thể thỏa mãn cô ta nữa, vì vậy nó đã đá anh còn lấy hết toàn bộ tài sản. Anh đúng là cái đồ bỏ đi. Từ đầu đến cuối đều là kẻ vô dụng! ” “Haha! Hahaha!!!”
Dương Chí Văn cười như điên, ngay lập tức chia sẻ tin tức thú vị với đảm Chu Tử Hào, Ngụy Nam Phùng và những người khác trong nhóm Zalo.
Tại nhà Dương Ninh Vân. “Mẹ, nhìn xem, chị cuối cùng cũng ly hôn với tên sao chồi kia. Trên báo đều đưa tin này, còn giao toàn bộ cổ phần của một công ty thương mại tên là Hoa Tây cho chị Dương Bảo Trân cầm điện thoại chạy đến chỗ Lý Tú Lam kích động nói. “Có thật không?”
Lý Tú Lam vô cùng mừng rỡ, đứng dậy giành lấy điện thoại xem. “Haha!”
Sau khi xem xong, bà rất vui vẻ: “Ly hôn! Cuối cùng cũng ly hôn! Ninh Vân cuối cùng cũng ly hôn với tên sao chối chết tiệt Trần Hoàng Thiên! Thật tốt quá! Thật hạnh phúc!” “Đúng vậy!” Bà đột nhiên trả lại điện thoại cho Dương Bảo Trân rồi thúc giục: “Mau kiểm tra xem Thương mại quốc tế Hoa Tây này có bao nhiêu tài sản.
Dương Bảo Trân dạ một tiếng rồi kiểm tra nó ngay lập “Chà!”
Dùng google kiểm tra, Dương Bảo Trân kinh ngạc hét lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mắt to hơn mắt bò. “Có chuyện gì vậy?” Lý Tú Lam cau mày.
Dương Bảo Trân xúc động thốt lên: “Giàu rồi! Chị của con giàu rồi! Mẹ ơi! Thương mại Hoa Tây này có vốn đăng ký là một trăm năm mươi tỷ. Trần Hoàng Thiên bảy mươi lăm tỷ, chị gái bảy mươi lăm tỷ. Bây giờ Trần Hoàng Thiên đã dọn ra khỏi nhà, Tất cả cổ phần Hoa Tây thuộc về chị Bây giờ chị là người có giá trị hàng tỷ đồng, chị thành phú bà rồi! “ “Trời ạ! Bảo Trân thật hay giả?” Lý Tủ Lam bị sốc. Dương Bảo Trân đưa thông tin của Hoa Tây cho Lý Tú Lam xem. “Hahaha!!!”
Sau khi Lý Tú Lam xem xong, bà vui sướng như muốn lên trời. “Con gái tôi phát tài! Tôi phát tài! Tài sản một trăm năm mươi tỷ, nhiều hơn so với tài sản của nhà ngoại con, gấp mười lần tài sản của tập đoàn nhà họ Dương!” “Sau này mẹ có mặt mũi rồi. Khi về nhà ngoại, bọn họ nhìn thấy mẹ đều phải ngước nhìn, nhà Dương Chí Văn đến tư cách xách giày cho mẹ cũng không có!” “Vâng ạ!!!”
Dương Bảo Trân vui vẻ gật đầu như đào tỏi, nắm lấy cánh tay của Lý Tú Lam hỏi: “Mẹ, mẹ có thể cho con ba trăm triệu không. Chị và Trần Hoàng Thiên ly hôn, nhưng con đã dốc rất nhiều cách và sức lực!” “Đưa! Nhất định phải đưa!”
Lý Tú Lam sờ lên mặt Dương Bảo Trân nói: “Mẹ sẽ gọi điện cho chị con. Nếu chị không cho, mẹ sẽ cho!”
Sau khi nói, bà gọi cho Dương Ninh Vân, đều tắt máy. “Tắt máy. Chắc có nhiều phóng viên muốn phỏng vấn. Chờ buổi tối chị con về, mẹ bảo chị con đưa cho.”
Sau đó, bà gọi điện lại cho mẹ của Dương Chí Văn khoe: “Chị dâu, chị đã đọc tin chưa? Ninh Vân nhà tôi và Trần Hoàng Thiên đã ly hôn, tài sản thuộc về con gái tôi. Chị có biết là bao nhiêu không? Một trăm năm mươi tỷ! Có thể đè chết tập đoàn nhà họ Dương nhà chị. ”
Đồng thời, Đằng Thanh Xã. “Dương Ninh Vân đã mất giá trị lợi dụng. Cô ta đã ly hôn với Trần Hoàng Thiên. Hẳn là đoạn video Trần Hoàng Thiên bị một con ngựa kéo lẽ khiến cô ta không thể chấp nhận được. Cho nên cô ta mới ly hôn với anh ta. Tôi nghĩ Trần Hoàng Thiên sẽ không quan tâm cô ta nữa.” “Vậy nên không cần lập kế hoạch bắt cóc cô ta bức Trần Hoàng Thiên giao ra Chân Vũ kiếm pháp, cứ để Mã Ngụy Chân ra tay với Trần Hoàng Thiên.” Chủ tịch nói vào điện thoại di động. “Chào!” “Hu hu…hu hu”
Trong nhà của Đường Ngọc Dao. Dương Ninh Vân ngồi trên sô pha, khóc không thành tiếng. Đường Ngọc Dao liên tục rút khăn giấy đưa cho
Dương Ninh Vân, cho đến khi dùng hết hộp khăn giấy, cô ấy mới hỏi lại: “Hai người vì chuyện gì mà ly hôn? Trần
Hoàng Thiên, anh ấy mất đi Công ty giải trí Hoàng Gia mà hai người cũng không ly hôn. “Đang yên đang lành làm sao mà ly hôn? Chẳng lẽ đúng như trên mạng nói anh ấy bị ngựa kéo hỏng rồi không có thỏa mãn cậu, cho nên mới ly hôn sao? ”
Dương Ninh Vân vừa lắc đầu vừa khóc. “Vậy tại sao lại ly hôn? Cậu phải nói ra chứ cứ khóc lóc như thế làm sao tớ biết đường an ủi cậu?” Vẻ mặt Đường Ngọc Dao bất đắc dĩ.
Dương Ninh Vân dần dần ngừng khóc, run rẩy nói: “Là do mẹ với em gái tớ. Họ bức Trần Hoàng Thiên không chịu nổi. Trần Hoàng Thiên gần đây đã trải qua nhiều chuyện, bị suy sụp không nhỏ. Tính tình trở nên nóng nảy, không còn nhẫn nhịn như trước kia” “Có lẽ cảm thấy tớ ở bên cạnh anh ấy là đồ hại người, mẹ và em gái tớ lại càng vô lý hơn, tớ nhất quyết không cho anh ấy vào. Cho nên, anh ấy cảm thấy tớ không bằng Phương Thanh Vân, vì vậy liền thuận theo tớ ly hôn. “Haiz!”
Đường Ngọc Dao thở dài nói: “Nếu tớ là Trần Hoàng Thiên. Tớ cũng sẽ phải ly hôn với cậu. Mẹ và em gái cậu quá ích kỷ. Họ không biết bao dung người khác. Ai cũng có tính nóng nảy. “Anh ấy mất mấy trăm tỷ cũng không so đo. Vậy mà mẹ với em gái cậu cũng không chấp nhận anh ấy. Ai mà chịu nổi. Cách xa cho thanh tịnh” “Hu hu hu…”
Tiếng khóc vừa dứt của Dương Ninh Vân lại vang lên. “Trần Hoàng Thiên thực sự là một người đàn ông tốt, tớ không muốn để mất anh ấy như thế này, Ngọc Dao, cậu nghĩ tớ nên làm gì? Làm thế nào để cứu vãn cuộc hôn nhận đã chết này?”
Đường Ngọc Dao im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu thực sự yêu anh ấy, đừng làm phiền anh ấy. Cả hai đều cần yên tĩnh. Nếu anh ấy thực sự yêu cậu, khi nào anh ấy hết giận, anh ấy sẽ đi tìm cậu.” “Nếu một ngày nào đó anh ấy và một người phụ nữ khác kết hôn nghĩa là anh ấy hoàn toàn thất vọng về cậu. Có thể anh ấy không nhìn thấy tương lai với cậu. Hãy cho nhau chút thời gian trước đã. “