CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều tụ tập lên trên người Trần Hoàng Thiên, nhìn anh như gặp quỷ.

Thằng ranh này biết diễn quá nhỉ?

Tính chọn một lấy năm?

Vậy còn bảo chưa đủ, không muốn để phụ nữ giúp họ, giờ mới đồng ý? “Dương Ninh Vân, chồng cậu diễn lố rồi đấy. Có phải thấy đây là ở quán cà phê, đám cậu Chu không dám đánh anh ta nên diễn đến độ không có điểm mấu chốt đúng không?” Hàn Phương không nhịn được cười hỏi.

Dương Ninh Vân vén sợi tóc ra sau vành tai, cười cười nói: “Mặc kệ anh ấy. Anh ấy muốn chơi thì để anh ấy chơi hết mình đi.

Cô tận mắt trông thấy một mình Trần Hoàng Thiên đập bảy tám thắng du côn, đảm thiếu gia được nuông chiều từ bé chắc không thể đánh nhau hơn đám du côn mạnh mẽ thực sự hả?

Cho nên cô vốn không lo rằng Trần Hoàng Thiên đánh không lại, hơn nữa cô cũng rất ghét đám người Chu Tuấn Kiên, để Trần Hoàng Thiên mượn cơ hội này dạy dỗ họ một chút cũng được. ít nhất để họ biết sự lợi hại của Trần Hoàng Thiên, không dám tiếp tục chế nhạo anh và tại cô cũng có thể không nghe, tâm không phiền.

Phut

Hàn Phương che miệng cười nói: “Cậu Chu chính là cao thủ đai đen Tae Kwon Do giai đoạn ba, đã đạt đến cảnh giới có thể mở quán Tae Kwon Do nhận học trò rồi.” “Em trai Hán Việt của tôi, em trai Cảnh Vinh của Sơ Ảnh và cả em trai Tuấn Anh của cậu Chu đều đã luyện tập qua với cậu Chu, tất cả đã là cấp bậc đại đỏ.” “Vì thế đừng nói con khỉ ốm chồng cô, dù có mười hai người như anh ta cũng chẳng phải đối thủ của đám cậu Chu. “Anh ta còn làm máu khiêu khích đảm cậu Chu, cô cảm thấy đây là đùa giỡn à?”

Nói đến đây cô ta nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, nói tiếp: “Tôi khuyên anh biết điều chút, xin lỗi cậu Chu một tiếng, cậu Chu rộng lượng sẽ không chấp nhặt với đứa giao hàng chuyển phát nhanh như anh.” “Nếu không anh vẫn tiếp tục diễn trò, tôi dám chắc anh sẽ đánh nhập viện. Anh ít nhất phải nằm một hai tháng và không thể đi chuyển phát nhanh được.”

Dương Ninh Vân nghe những lời Hàn Phương nói không hiểu sao nhìn sang Trần Hoàng Thiên: “Nếu không anh đừng một mình đấu với họ, cũng đừng bảo Chu Tuấn Kiên gọi anh là bố?” Cô chưa từng học Tae Kwon Do không hiểu sự lợi hại của đai đen đai đỏ nhưng Hàn Phương nói nghiêm trọng như vậy, cô vẫn khá lo lắng cho Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên cười: “Vợ đừng sợ, gì mà đai này đai kia, thế nhưng chỉ là khoa tay múa chân thôi, không đến gần người anh được.”

Đùa, những vệ sĩ của Trần Hoàng Thiên đều được luyện võ đạo, trâu bò đến nỗi dậm chân lên nền xi măng một cái cũng làm nó thủng cái lỗ.

Từ nhỏ anh lớn lên ở nhà họ Trần, mưa dầm thấm đất nên cũng luyện qua chút võ đạo, tuy thương thế chưa khỏi hẳn nhưng một mình đầu với mấy thằng nhóc học Tae Kwon Do vẫn dư sức. “Mẹ!”

Em trai Lý Cảnh Vinh của Lý Sơ Ảnh nghe câu Trần Hoàng Thiên nói lập tức khó chịu: “Diễn trò còn lợi hại như vậy, các anh cùng nhau lên, đánh nó thành chó chết đi. Để nó xem quyền cước của chúng ta có phải là khoa tay múa chân hay không?”

Dứt lời cậu ta dẫn đầu tiến về phía Trần Hoàng Thiên. “Cảnh Vinh, không được lộn xộn!” Lý Sơ Ảnh tức thì kéo cậu ta lại nói: “Nói thế nào thì anh ta cũng là con rể của nhà họ Dương, bạn bay đánh anh ta, ông nội, ông cụ Chu và ông cụ Hàn giải thích với ông cụ Dương thế nào hå?” “Nhưng mà chị, anh ta diễn lố khiến em rất rất khó chịu” Lý Cảnh Vinh nói. “Anh ta muốn diễn trò để anh ta diễn đi. Em xem như không nghe thấy là được.” Lý Sơ Ảnh trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Lý Cảnh Vinh vẫn khó chịu như cũ, muốn nói gì tiếp thì Chu Tuấn Kiên nói: “Cảnh Vinh nghe chị cậu nói đi, đừng chấp nhặt với kẻ làm màu đấy.” “Vậy… được rồi.” Lý Cảnh Vinh bĩu môi, Chu Tuấn Kiên dạy Tae Kwon Do cho cậu là nên cậu ta rất nghe lời của anh là

Lý Cảnh Vinh cảm kích nhìn Chu Tuấn Kiên một cái, mỉm cười đắc ý nói với anh ta: “Sơn trang Tụ Hiền cũng có cái quán Tae Kwon Do chúng ta đi đến đó chơi chút được không?” “Được!”

Lý Cảnh Vinh dẫn đầu hồ lên: “Em đã sớm muốn đi hoạt động gân cốt rồi.” “Thế đi thôi.” Chu Tuấn Kiên cầm cái di động đặt trên bản, vung tay một cái cả đám nam nữ lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. “Ninh Vân, đi chơi chung đi.” Lý Sơ Ảnh nói. Dương Ninh Vân gật đầu nói được, cô cũng muốn xem Tae Kwon Do đến cùng có bao nhiêu lợi hại.

Kết quả cô gọi Trần Hoàng Thiên theo, cả đảm đi đến quán Tae Kwon Do. Do Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên không biết Tae Kwon Do vì vậy không có đi thay quần áo, Dương Chí Văn tuy cũng không biết nhưng vẫn hí hửng đi theo.

Rất nhanh cả đảm nam nữ thay xong quần áo Tae Kwon Do rồi chơi đùa luận bàn với nhau trên sân võ đường. Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên ngồi xếp bằng bên cạnh đạo tràng nhìn. “Hay thật, họ lợi hại ghế, một chân có thể đã gãy ba bốn tấm ván gỗ như vậy mà Dương Chí Văn chẳng đá gãy tấm nào. Đám Cảnh Vinh thật sự rất giỏi.” Dương Ninh Vân không khỏi cảm thán

Lời này bị Lý Cảnh Vinh nghe thấy lập tức ra vẻ nói: “Đấy có là gì, năm tấm chồng lên nhau tôi cũng có thể đá gãy. Cậu Chu lợi hại hơn, có thể đã gãy tám tấm ván gỗ chất chồng lên nhau đó.”

Dương Ninh Vân nửa tin nửa không.

Dương Chí Văn lại nhảy ra: “Cậu Chu, hay cậu diễn cho tôi nhìn thử đi, thuận tiện cho thằng phế vật Trần Hoàng Thiên chứng kiến xem cậu Chu đến cùng có bao nhiêu lợi hai.”

Thật ra Chu Tuấn Kiên rất muốn đánh Trần Hoàng Thiên, chỉ vì cho Lý Sơ Ảnh mặt mũi mới không ra tay thôi, hiện tại dùng là cơ hội khoe cơ bắp, sao anh ta có thể bỏ lõ?”

Vì vậy nhún vai, nói: “Tám tấm tôi đã gãy không biết bao lần rồi, chẳng có tính khiêu chiến gì, lấy chín tấm đi, tôi thử khiêu chiến cực hạn

Nói xong anh ta còn không quên khiêu khích liếc mắt nhìn Trần Hoàng Thiên một cái. Rất nhanh chín tấm ván gỗ đã được kẹp trên ống thép và vặn chắc đinh ốc. “Đậu má! Thế nhưng có người muốn khiêu chiến đá gãy chín tấm ván gỗ?”

Có cậu thanh niên cũng chơi đùa bên trong quán Tae

Kwon Do ngạc nhiên hô lên.

Trong thoáng chốc, máy chục nam nữ thanh niên chơi đùa trong đạo trắng đều vây quanh hai bên sườn Chu Tuấn Kiên, mặt lộ rõ vẻ chở mong nhìn anh ta. “Cậu Chu cố lên! “Tuấn Kiên cố lên!”

Hàn Phương và mấy cô gái, thêm Lý Sơ Ảnh đều cổ vũ anh ta cố lên.

Có các cô gái xinh đẹp cổ vũ, đặc biệt là Lý Sơ Ảnh cũng cổ vũ cho anh ta lập tức khiến Chu Tuấn Kiên như được tiêm máu gà, cảm thấy sức lực nháy mắt tăng vọt, như thể một chân giờ phút này đã ra có thể đã con trâu lật ngửa. “Tránh ra!”

Anh ta hồ to một tiếng, xoa tay hầm hè đi tới trước chín tấm ván gỗ được kẹp cao tầm một mét

Toán trưởng lập tức yên lặng.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào trên chín tấn văn gỗ, vệ mặt chờ mong nhìn.

Vài giây sau. “A”

Chu Tuấn Kiên quát một tiếng, nhảy bật lên, một cử đã xoáy hoàn mỹ dùng trên chín tấm ván gỗ.

Râm!

Giây tiếp theo.

Một tiếng trầm vang, chín khối ván gỗ nháy mắt theo tiếng mà gãy. “Cạch cạch cạch!”

Chỉ thoảng chốc toàn bộ đạo tràng như bị b rơi trúng, nháy mắt nổ tung. “Tuyệt Quá tuyệt vời! “Trời ạ! Quá đẹp trai!” “Cậu Chu! Cậu quả thật là Idol của bọn tôi! Quá đẹp trai Quá mạnh mẽ!”

Trong một lát mà đàn ông, phụ nữ trong quân đều mến mộ, ai ai cũng kêu gào

Ngay cả Dương Ninh Vân cũng ngạc nhiên che miệng.

Tiếng hò hét ngạc nhiên che trời lấp đất và tiếng người đẹp thét chói tại, Chu Tuấn Kiên chỉ cảm thấy vinh quang tăng vọt, lập tức đi về phía Lý Sơ Ảnh, cười ha hả hỏi: “Sao hả Sơ Ảnh?” “Quá đẹp trai!” Lý Sơ Ảnh đỏ mặt nói.

Chu Tuấn Kiên được cô gái mình thích khen như vậy kích động đến điền, lập tức đắc ý vênh vào ra vẻ nhìn sang Trần Hoàng Thiên: “Còn may vừa rồi Sơ Ảnh ngăn cản không để mình mày đấu với bọn tao, nếu không một chân này của tao mà đã lên người mày thì ít nhất đã gãy bốn năm cọng xương của mày rồi.”

Dương Ninh Vân may mắn vỗ ngực, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên nói: “Thật sự ít nhiều có Sơ Ảnh ngăn cản nếu không hậu quả xác thực có hơi nghiêm trọng, anh đi nói tiếng cảm ơn với Sơ Ảnh đi.”

Trần Hoàng Thiên cưới nói: “Hẳn là Chu Tuấn Kiên nói tiếng cảm ơn với cô ấy mới đúng, nếu không có cô ấy ngăn cản, anh có thể đánh anh ta đến khóc”

Lời kia vừa thốt ra toàn trường lập tức nổ tung. “Làm màu lố quá đấy?” “Người ta có thể đã gãy chín tấm ván gỗ, anh ta làm được chắc? Ở đồ cồn đánh người ta khóc, bản thân bị đánh tàn phế thì có “Thật là nhãi ranh không biết lựa lời, nó vốn không biết ý nghĩa của việc một chân đá gãy chín tấm ván gỗ là gì, đồ cổ thể mở quán làm quản chủ nhận học trò đấy!” “Mẹ kiếp!” Chu Tuấn Kiên vốn định khoe mẽ trước mặt Lý Sơ Ảnh một chút lại bị lời nói của Trần Hoàng Thiên và mặt. Anh ta không chịu đựng nổi nhất định phải và lại mặt Trần Hoàng Thiên.

Kết quả anh ta nắm chặt hai nắm đấm, rít một câu từ kẽ răng: “Tao để mày nhìn thử xem đến cùng ai đánh ai khóc!”

Dứt lời anh ta ba bước thành một nhằm về phía Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên thấy thể đột nhiên bật lên từ trên mặt đất.

Anh vừa đứng dậy thì Chu Tuấn Kiên đã đến gần, âm u cười với anh: “Nằm sấp xuống đi thẳng làm màu.

Tiếng nói vừa dứt, anh ta đã lao mạnh về phía ngực Trần Hoàng Thiên bằng cú đá bên háng. “Trần Hoàng Thiên cẩn thận! Mau tránh ra!” Dương Ninh Vân kinh hoàng hét lên. “Một chân này của cậu Chu ít nhất có thể đã gãy sáu cây xương sườn của anh ta!” Lý Cảnh Vinh nói. “Ừm, có thể còn hơn!” Hán Việt gật đầu. “Ha ha!” Dương Chí Văn thoải mái cười nói: “Phế vật, mày mẹ nó xong đời rồi. Lần này phải nhập viện năm mấy tháng Hahaha.”

Lại không ngờ tiếng cười của anh ta vừa vang lên.

Đã thấy thân thể Trần Hoàng Thiên bằng nhoáng lên, vọt đến bên phải Chu Tuấn Kiên rồi nhanh như quỷ mị đá ra một chân.

Âm!

Một chân đá trùng bên hông Chu Tuấn Kiên. “A!”

Chu Tuấn Kiên như bị xe đâm trúng, hết thảm một tiếng, cả người theo đó bay đi. “Mẹ ơi!”

Dương Chí Văn thấy Chu Tuấn Kiên bị đã về phía bản thân sợ hãi kêu lên, lập tức né đi

Giầy tiếp theo!

Râm!

Chu Tuấn Kiên vững chắc đập lên người anh ta, trực tiếp “một mũi tên hai con chim” lật ngã hai người.

Tròng mắt ngạc nhiên rơi đầy đất

Bình luận

Truyện đang đọc